Có lẽ đây cũng là lý do vì sao nàng luôn nhìn chằm chằm vào hắn, bởi vì trước đó Lý Lạc là người duy nhất có thể đè ép nàng, cho nên nàng có một cảm giác công nhận đặc biệt với Lý Lạc.
Nhưng với tính cách của Lý Lạc, hắn không muốn để lộ tất cả thực lực của mình ra trước mặt mọi người khi không cần thiết.
Có lẽ đây là thói quen bảo vệ bản thân đã được hình thành trong tình huống đặc biệt của những năm này.
"Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng hết sức."
Nhưng Lữ Thanh Nhi cũng không có ý xấu gì, cho nên Lý Lạc chỉ có thể đáp qua loa mấy tiếng, sau đó tìm cớ chuồn mất.
Lữ Thanh Nhi nhìn theo bóng lưng hắn, cũng có chút bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ xoay người rời đi.
Nhưng khi hai người tản đi lại không trông thấy, trên một đài chiến cách đó không xa, Tống Vân Phong vừa mới dễ dàng kết thúc trận chiến đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Hắn nhìn chằm chằm về hướng Lý Lạc rời đi, ánh mắt có chút âm u.
"Rõ ràng ta đã cảnh cáo ngươi rồi..."
"Ngươi cứ nhất định phải tới chọc vào ta à?"
Rời khỏi học phủ, Lý Lạc không vội về tòa nhà cũ ngay, mà đi tới Khê Dương ốc trước.
Thủ vệ canh gác bên ngoài Khê Dương ốc đã quen thuộc với Lý Lạc vẫn hay xuất hiện gần đây, cho nên sau khi cúi đầu hành lễ thì để tùy cho hắn đi vào.
Bên trong Khê Dương ốc tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, trong lòng Lý Lạc khẽ chấn động, qua một khoảng thời gian học tập, hắn cảm thấy càng hứng thú hơn về nghề nghiệp Tôi Tướng sư này.
"Ha ha, gần đây Thiếu phủ chủ đến Khê Dương ốc chăm chỉ thật đấy." Khi Lý Lạc đang nghĩ về một linh thủy kỳ quang nhất phẩm mình cần luyện tập, đột nhiên có một tiếng cười từ bên cạnh vang lên.
Lý Lạc nghiêng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy phó hội trưởng Trang Nghị của Khê Dương ốc đang nở nụ cười nhìn hắn.
"Nghe nói Thiếu phủ chủ đã thức tỉnh một Thủy Tướng ngũ phẩm?" Trang Nghị dường như rất tò mò hỏi.
Lý Lạc luyện tập làm Tôi Tướng sư ở Khê Dương đã nhiều ngày, nên thông tin liên quan tới Thủy Tướng ngũ phẩm của hắn cũng đã truyền ra từ lâu.
Lý Lạc nhìn chằm chằm vào vị phó hội trưởng Khê Dương ốc đã đầu nhập vào phe Bùi Hạo, khẽ gật đầu, nói: "Ta đang theo Linh Khanh tỷ học tập Tôi Tướng Thuật."
Trang Nghị cười nói: "Nhan hội phó là sinh viên của Thánh Huyền Tinh học phủ, bản lĩnh quả thật không tệ, có điều kinh nghiệm vẫn còn hạn chế, nếu Thiếu phủ chủ thật sự muốn học tập thì bỉ nhân bất tài cũng có thể giảng giải cho ngài một hai."
Lý Lạc cười cười, Trang Nghị này tốt tính như thế, cũng không biết là thật sự muốn chỉ giáo cho mình hay là chỉ muốn đặt mình vào dưới sự giám sát của hắn, xác định tình huống thực sự của bản thân hắn rồi báo cáo cho Bùi Hạo?
Nhưng giữa khuê mật của Khương Thanh Nga và vị phó hội trưởng đã đầu nhập vào phe Bùi Hạo, tất nhiên Lý Lạc phải chọn vế đầu không chút do dự.
Thế nên hắn lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy Linh Khanh tỷ rất tốt, nếu về sau có cần ta sẽ đến tìm Trang phó hội trưởng."
"Vậy thì đáng tiếc quá." Trang Nghị dường như rất tiếc nuối, hắn cảm thán nói.
Lý Lạc không định nhiều lời nữa, vừa định rời đi thì chợt nghĩ tới điều gì, hắn nói: "Đúng rồi, Trang phó hội trưởng, trước đó ta có nghe Linh Khanh tỷ nói một vài gian luyện chế bên chỗ nàng thường xuyên xuất hiện tình trạng thiếu nguyên vật liệu, nghe nói là
do bên ngươi phụ trách mua vật liệu, ngươi có thể nhanh chóng bổ sung đồ không?"
Trang Nghị nghe vậy thì nhướng mày, có chút khó xử nói: "Thiếu phủ chủ, đây cũng không hoàn toàn là vấn đề của ta, đôi khi gặp phải phiền toái khi mua nguyên vật liệu, cho nên thường xuyên thiếu hụt là chuyện bình thường. Tất nhiên nếu Thiếu phủ chủ đã nhắc đến thì về sau ta sẽ chú ý về mặt này nhiều hơn."
Lý do từ chối của đối phương nhìn như cung kính khách khí, nhưng thật ra lại quá qua loa, Lý Lạc cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn đối phương một cái thật sâu rồi trực tiếp xoay người đi mất.
Trang Nghị nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, nụ cười trên mặt dần dần thu lại.
"Phó hội trưởng, không ngờ Thiếu phủ chủ lại đột nhiên thức tỉnh tướng ngũ phẩm, quả là chuyện ngoài ý muốn..." Thuộc hạ trung thành đứng bên Trang Nghị thấp giọng nói.
"Có lẽ là hai vị Phủ chủ đã để lại thiên tài địa bảo hiếm có gì đó cho hắn, dùng loại bảo bối đó lên người hắn đúng là quá lãng phí." Trang Nghị thản nhiên nói.
"Nhưng cũng chỉ là ngũ phẩm thôi, không được coi là quá mức ưu tú, vị Thiếu phủ chủ này muốn vùng lên cũng không dễ dàng như vậy đâu."
Hắn khoát tay áo, nói: "Truyền tin tức này lại cho Bùi Hạo thiếu gia."
"Với cả... Cũng mau thúc đẩy việc thu lại quyền điều hạnh gian luyện chế nhất phẩm kia đi, nhãi ranh Nhan Linh Khanh kia đúng là càng ngày càng chướng mắt."
"Rõ!"
...
Khi Lý Lạc đi vào gian luyện chế nhất phẩm, chỉ thấy trong đó được chia ra làm mấy chục gian phòng dùng vách thủy tinh làm tường ngăn cách, đằng sau mỗi một gian phòng đều có một người đang bận rộn.
Trong một phòng, Lý Lạc trông thấy Nhan Linh Khanh mặc áo dài, dáng người cao gầy thon thả đang đút hai tay vào trong túi, khí chất lạnh lùng đi xung quanh kiểm tra.
Lúc này nàng đứng trước một vách thủy tinh, lạnh nhạt xem một ống linh thủy kỳ quang do Tôi tướng sư nhất phẩm đã luyện chế xong.
Dưới cái nhìn chăm chú của Nhan Linh Khanh, vị Tôi tướng sư nhất phẩm trẻ tuổi kia có chút khẩn trương, hắn lấy một cái châm thủy tinh dài nhỏ ra, bên trên châm thủy tinh có chia nấc tinh vi.
Đây là Nghiệm Tôi Châm, nghĩa như tên, chính là công cụ dùng để kiểm nghiệm lực luyện chế của linh thủy kỳ quang thành phẩm đạt tới.
Châm thủy tinh cắm vào trong bình linh thủy kỳ quang, chỉ thấy nấc chia độ ở trên nó dần dâng lên từ thấp đến cao.
Cuối cùng dừng lại ở vị trí bốn phần sáu.
Nhan Linh Khanh nhìn thấy vậy thì lập tức âm lạnh giọng nói: "Loại lực luyện chế của linh thủy kỳ quang này nếu bán ra ngoài sẽ chỉ làm hỏng bảng hiệu của Khê Dương ốc mà thôi."
Tôi Tướng sư nhất phẩm kia uể oải cúi đầu xuống.
Truyện convert hay :
Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Quán