Thành Đông đang hứng những cơn mưa đầu mùa mát lạnh, dù là ban ngày nhưng trời vẫn còn tối mịt mù, tất thảy vẫn không che giấu được sự náo nhiệt của phiên chợ buổi sáng.
“Ôi mẹ ơi, cái gì vậy?” Một lão già lụ khụ nhặt những miếng đồng nát bị vứt ở một xó, bỗng dưng chạm vào một vật mềm mềm, lại chỉa ra những đám đen mượt, lập tức sợ hãi tới hét lên.
Tức thì, một đám tiểu thương đang buôn bán xung quanh cũng liền chạy tới xem, lúc vừa vén cái khăn chứa vật mềm ấy ra, tất cả đều bàng hoàng.
“Trời ơi, là một đứa bé!”
Một bà lão nghe vậy liền lập tức chạy đến, ôm đứa bé đang nằm trong khăn lại, da thịt vẫn còn đỏ hỏn.
Lúc nhìn thấy nhiều người như vậy liền bắt đầu oe oe những tiếng yếu ớt.
Bà lão lập tức đưa tay vào bên trong kiểm tra một chút.
“Là một đứa bé gái, hình như còn là vừa mới sinh.
Quái lạ a, sao tóc lại nhiều vậy?”
Đám người xung quanh lập tức nhao nhao lên.
Quỷ dị quá, chả trách sao lại có người đem bỏ.
Nhìn xem đứa trẻ yếu ớt dưới trời mưa lạnh như này, nếu không được phát hiện hẳn là đã sớm chết rồi.
Tuy nhiên cũng chẳng ai biết nên làm sao.
Đứa trẻ vừa quỷ quái lại dơ bẩn, tất nhiên chẳng ai muốn động đến cả.
Thế là đám người nhìn sang lão già nhặt đồng nát, lão ấy cũng lắc đầu lia lịa: “Ta chưa đủ thảm hay sao mà còn bắt phải nuôi thêm một miệng ăn!”
Mà bà lão đang bế đứa bé cũng đồng dạng gật đầu tán thành: “Nhà ta trên dưới mười mấy cái hài tử, e là…”
“Vậy đứa trẻ này tính làm sao? Phụ mẫu của nó hẳn là không muốn nhận rồi.” Đám người nhìn chiếc vải bao bọc lấy đứa trẻ, cũng chỉ là loại vải bố tầm thường, thì ra cũng chẳng phải dạng giàu sang phú quý gì.
Tưởng rằng phụ mẫu của nó giàu sang, chịu khó nuôi nấng có khi nhận được bạc.
Nhưng nhìn xem đứa trẻ nghèo khổ này, nuôi nó chẳng những không được gì mà lại phải tốn thêm một miệng ăn.
“Chuyện gì vậy?” Từ trong đám người bước ra một vị tiểu tăng, trên tay vẫn còn cầm một cái bình bát.
Vạt áo vàng cũng đã sớm thấm những giọt mưa, trong dáng vẻ có phần hơi chật vật.
Lúc đi đường thấy một đám đông nhao nhao ở bên này liền lập tức chạy đến xem tình hình.
Nhìn thấy trên tay lão bà là một đứa bé, lập tức thốt lên: “Mô Phật, đứa trẻ sao thế này, mau mau đưa cho bần tăng.”
Lão bà nghe vậy liền vui mừng khôn xiết, nhanh chóng đưa đứa trẻ đến cho vị tiểu tăng nọ.
Vị này thấy đứa trẻ trên tay, âm thầm cảm thán tội nghiệp.
Đứa trẻ lúc này đã xanh ngắt, thân nhiệt lại lạnh tanh, lại liếc nhìn những người xung quanh, e là không thể tìm được tấm lòng hảo tâm nào rồi.
Rốt cuộc không nói nhiều mà ngay lập tức ôm đứa trẻ vào trong lòng, lấy thân mình che chắn nó khỏi cơn mưa lạnh, nhanh chóng chạy về phía chân núi.
Ở thành Đông có một ngọn núi cao, trên đó xây một ngôi chùa rộng vô cùng.
Chẳng biết đã ngụ tại đó từ bao giờ, nhưng bá tính ở thành này đã xem sự xuất hiện của nó là một điều hiển nhiên.
Ngôi chùa lúc đầu cũng chỉ xập xệ, nhỏ xíu, sau này người người chăm chỉ cúng dường, hương khói không ngớt, thế là thành ra to lớn như bây giờ.
“Minh Trí, làm sao vậy? Sao lại chật vật thế kia?” Vị trụ trì đang ngồi trước tượng Phật thiền định, bỗng nghe tiếng bước chân vội vàng đang chạy vào trong chùa.
Lập tức quay sang nhìn người chạy tới, nhìn thấy vị tiểu tăng đang ôm trên tay một vật gì đó, liền đứng dậy nheo mắt mà xem.
“Sư phụ…sư phụ, đứa bé này là con nhặt được ở một xó trong thành, tội nghiệp vô cùng, người xem…” Minh Trí ngay lập tức trả lời, lại còn vén tấm vải ra một chút.
Vị trụ trì bước đến gần nhìn đứa bé, chỉ thấy tiếng khóc bỗng im bặt, thay vào đó là một nụ cười nhỏ nhắn đáng yêu, bàn tay kia còn vươn lên chạm chạm vào gương mặt ông, liền cảm thấy một chút ấm áp trong lòng: “Vậy à, mau mau để vài vị tăng ni tắm rửa cho hài tử này, ta sẽ đi tìm xem có tấm vải nào vừa vặn không.”
Trong chùa trước nay thanh tĩnh bỗng có sự xuất hiện của một đứa bé, trở nên náo nhiệt lạ thường.
Đứa trẻ vừa được tắm rửa sạch sẽ xong, vị trụ trì liền dùng tạm cái áo cũ của mình để quấn lên dáng người nhỏ nhắn.
Cả buổi bế đứa bé không rời.
Đứa trẻ kia cũng đồng dạng giương đôi mắt to tròn lên nhìn ông, hàng mi dài lại cong vút, hàng mày tưởng như dùng bút mà vẽ lên.
Mái tóc đã được cắt gọn gàng, không còn dài quỷ dị như trước nữa.
Đứa bé giơ bàn tay của mình nắm lấy ngón tay của trụ trì, ánh mắt híp lại cười ha ha.
Tức thì, cả đoàn tăng lữ cũng vui vẻ cười theo, cảm khái đứa nhỏ này đáng yêu.
Vị trụ trì nhìn dung mạo đứa bé, lại trầm ngâm một hồi, cuối cùng nói: “Nữ hài này phi thường có duyên với cửa Phật, tiếc là vẫn còn bị nhân quả hồng trần quấy nhiễu.
E là sẽ không ở lại được lâu.”
Minh Trí – cũng là vị tiểu tăng khi nãy bế đứa trẻ về - nghe vậy, liền ngay lập tức hỏi: “Sư phụ, làm sao mà ngài biết được?”
“Là ánh mắt của đứa trẻ này, có quá nhiều điều kì lạ.
Hình như trong một khắc nào đó, ta đã thấy được những kiếp sống của nó.” Đôi mắt của vị trụ trì bỗng híp lại, những nếp nhăn nơi đuôi mắt hiện ra rõ ràng.
Trong đôi mắt có kinh ngạc, có sợ hãi, lại có chút kinh hỉ, kì lạ khó một lời có thể giải thích.
Minh Trí đối diện với tâm trạng này của sư phụ, tuy khó hiểu nhưng vẫn nhẹ nhàng chắp tay cúi đầu.
Lát sau, chợt nghe vị trụ trì này nói tiếp: “Chiêu Hòa, gọi đứa bé này là Chiêu Hòa.”
Chỉ là sau lần đó, vị trụ trì đã không còn bước ra ngoài nửa, quanh năm suốt tháng ở trong một cái am nhỏ sau chùa đọc kinh, dường như tách ly khỏi thế sự.
Đôi khi mới trở lại ngôi chùa thăm đứa nhỏ một chút, nhưng những lần gặp lại, vị trụ trì lại tiều tụy đi mấy phần.
“Sư phụ, có phải Chiêu Hòa…” Rốt cuộc có một ngày, Minh Trí không chịu nổi nữa, đem hết những nghi hoặc trong lòng mình ra giãi bày.
Từ ngày đứa trẻ này được đem về, sư phụ liền có những biểu hiện vô cùng kì lạ.
“Minh Trí, con hãy đừng trách đứa bé vô tội này.
Nó đã đủ đáng thương lắm rồi.
Chỉ trách ta, là ta cố tình nhìn những điều mà bản thân không nên thấy, trái với thiên đạo.
Đây chính là hậu quả.” Vị trụ trì lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn ra xa xa, chứa vô vàn những điều khó nói.
Minh Trí nghe vậy, rốt cuộc cũng hiểu ra một ít.
Lại chắp tay cúi đầu.
Sư phụ lại tiếp tục hỏi những câu như thường lệ: “Chiêu Hòa dạo này thế nào rồi?”
“Nàng đang đọc sách viết chữ, đứa trẻ này thiên tư thông minh, học một biết mười.
Kinh hay chú đều tụng không sai một chữ, so với những đứa trẻ năm tuổi bình thường, quả là nàng xuất sắc hơn bội phần.” Minh Trí thành thực trả lời, cũng có chút tự hào.
Đứa trẻ này là do một tay mình dạy dỗ, nhìn thấy nó càng ngày càng biểu hiện xuất chúng liền thấy nở mặt nở mày.
Chiêu Hòa khác hẳn so với những vị tăng lữ ở đây, nàng ngoại trừ việc ăn chay tụng kinh thì đều được nuôi dưỡng như những nhà bình thường, tóc cũng không có cạo đi.
Lần đó, trước khi sư phụ chuyển vào am nhỏ đã dặn dò kĩ càng, rằng đứa trẻ này không nên xuất gia, cho nên tóc cũng ngày một dài, lại càng phi thường mềm mại.
Cuộc sống của Chiêu Hòa vô cùng đơn giản.
Sáng sớm tụng kinh niệm Phật, xong rồi thì học đọc sách viết chữ, rảnh rỗi liền đi quét lá đa trước sân hoặc đi tìm những vị ni cô mà chơi đùa, thập phần nhàn hạ.
Đôi khi nàng lại đi đến am thăm sư phụ, nghe ngài thuyết pháp, ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.
Trái lại vị trụ trì không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ âm thầm thở dài cảm thán: “Vậy ra đã năm năm rồi sao…”
Đến nhiều năm sau nữa, Chiêu Hòa dần dần trưởng thành, đã mang một chút vóc dáng của nữ nhân.
Gương mặt từ mi thiện mục, giọng nói thanh thúy dễ nghe, từng cái giơ tay nhấc chân đều ưu nhã mười phần, ngỡ như là tiên tử lạc xuống chốn này, cũng là một tuyệt thế giai nhân hiếm thấy trên trần gian.
Minh Trí – lúc này đã là một vị hòa thượng - nhìn Chiêu Hòa, bỗng có một chút cảm giác kì diệu dấy lên trong lòng, đứa trẻ ngày nào đã lớn đến bực này rồi, sợ là ngôi chùa này không còn là nơi thích hợp để nàng ấy dừng chân nữa.
Vị trụ trì có một lần gọi Chiêu Hòa đến am để dặn dò một số việc.
Lúc Chiêu Hòa bước vào am, nhìn dáng vẻ tiều tụy của sư phụ, lập tức ôm mặt lại muốn khóc.
Chỉ mới một năm kể từ lần nghe thuyết gần đây, chân mày sư phụ đã hoàn toàn bạc đi, mà gương mặt cũng không còn là một vẻ hồng nhuận như năm nào, chỉ thấy những nếp nhăn chồng chất lên nhau, thập phần khắc khổ.
Nhưng ánh mắt của người vẫn tinh tường như buổi đầu sơ ngộ.
Sư phụ dùng ánh mắt ấy nhìn nàng hồi lâu, rốt cuộc nói: “Chiêu Hòa, đừng khóc nữa, con người không thể thoát khỏi sinh lão bệnh tử, sư phụ cũng không ngoại lệ.
Ta muốn hỏi con một việc, đã nhiều năm con ở đây rồi, không định xuống núi ngắm nhìn thế gian một lần nào sao?”
“Không phải là con chưa từng đi.
Nhưng thế sự khó lường, lòng người hiểm ác, việc gì con