Nàng yêu thích một xà tinh Thanh An, tất nhiên sẽ không thể nào dung nạp nổi một tên đạo sĩ Phó Sinh Luân.
Chiêu Thục nằm trên giường, tuy rằng Tiêu Đại Sơn đã cho một chén thuốc an thần nhưng ông vẫn không thể nào nghỉ ngơi thật tốt.
Mồ hôi lạnh trên trán vẫn chảy ra, hàng mày trong lúc ngủ cũng nhíu chặt không thể giãn.
Chiêu Hòa nghe lời của Tiêu Đại Sơn, luộc chín một quả trứng gà lăn trên lưng của Chiêu Thục.
Đợi đến khi hơi nóng không còn, Chiêu Hòa sai nha hoàn đem đến một cái chén, nàng cẩn thận lột ra vỏ cùng lòng trắng trứng, lúc nhìn thấy tròng đỏ ở bên trong, một mùi tanh tưởi bắt đầu xộc đến, khiến nàng kinh hãi che miệng lại.
Bên trong lòng đỏ lúc này là một màu đen quỷ dị, lại có những nước nhờn sền sệt chảy xuống, bốc lên một cỗ hôi thối rợn người vô cùng.
Tiêu Đại Sơn nhìn một màn này, lắc đầu bó tay.
"Chiêu Hòa, tình trạng này e là khá nặng rồi.
Gần đây có miếu của Thủy Thần, ở đó có vài đạo sĩ canh giữ, con sai người đến hỏi bọn họ xem.
Trước đem Chiêu đại phu lật lại, đắp chăn kĩ lưỡng."
Chiêu Hòa cẩn thận đắp chăn cho phụ thân, lại nhìn sợi xích ở cổ chân ông nối với chân giường, xót xa đến đổ nước mắt.
Từ đêm qua đến giờ, ngoại trừ những khi ngủ thiếp đi, Chiêu Thục thường xuyên thức dậy đập phá, nói nhăng nói cuội, lại còn đuổi người trong phòng mau chóng cút hết đi, thần sắc điên loạn trước nay chưa từng thấy.
Bằng không thì sẽ lén nhảy ra khỏi cửa sổ đi mất, đám gia đinh không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng xích trói ông lại.
Chỉ trong một đêm thôi, sắc mặt của ông đã trở nên xám xịt, cơ thể lạnh lẽo như nhốt vào chốn hầm băng, tựa như người đã chết.
"Tiểu thư, đã gọi Trịnh đạo sĩ xuống." Ở bên ngoài, Tiểu Hoa nhanh chóng chạy vào bẩm báo.
Tay phải giữ chậu nước, tay trái cầm chén trứng gà, khăn ướt vắt trên vai, từ đêm qua nàng đã chạy đi chạy lại không ngừng nghỉ.
Lúc này đây, hốc mắt cũng trở nên thâm đen, tóc tai rối bù.
"Gọi ngài ấy vào đây." Chiêu Hòa nghe vậy, lập tức bước ra nghênh đón.
Trịnh đạo sĩ, Trịnh Minh Chiến chính là lão đạo sĩ cao tay chốn này, tuổi đời không rõ là bao nhiêu, râu tóc đã bạc phơ hết cả nhưng ánh mắt vẫn vô cùng minh mẫn.
Ông vừa bước vào liền hỏi Chiêu Hòa về tình trạng của phụ thân.
Chiêu Hòa đem một lời kể ra hết những chuyện từ đêm qua đến giờ.
Trịnh Minh Chiến vừa nghe, mặt nhăn mày nhó, ông nhanh chóng bước đến bên giường của Chiêu Thục.
Nhìn gương mặt tiều tụy kia một chút, lại lật cánh tay của Chiêu Thục lên, xem qua xem lại.
Cuối cùng, ông ấn vào đỉnh đầu của Chiêu Thục, mày nhíu lại càng thêm chặt.
"Trịnh đạo sĩ, phụ thân ta rốt cuộc là bị làm sao...?" Chiêu Hòa nhìn từng động tác của Trịnh Minh Chiến, chỉ thấy thần sắc người kia không được tốt lắm, nhưng nãy giờ đến nửa câu cũng chẳng thèm nói, làm cho nàng gấp đến gần chết.
"Ngươi là biết rồi nên mới nhờ ta xuống đây.
Bị thư rồi." Trịnh Minh Chiến nhẹ nhàng buông một câu như vậy, lại lẩm bẩm: "Giờ Tỵ, chén trà, một tuần hương."
Trịnh Minh Chiến nói không rõ đầu đuôi, người xung quanh không ai hiểu.
Tiêu Đại Sơn biết ở đây không còn việc của mình nữa nên đã xách hòm đồ về trước, trong phòng chỉ còn lại ba bốn người.
Chiêu Hòa kiên nhẫn hỏi lại: "Trịnh đạo sĩ đang muốn nói tới điều gì?"
"Phụ thân của ngươi đã uống trà người khác đưa.
Uống vào, trong một tuần hương đã bị thư, đến đêm thì âm binh bắt đầu nghe lệnh quấy phá." Trịnh Minh Chiến ngồi xuống, ánh mắt khó hiểu nhìn Chiêu Thục đang ngủ say trên giường.
Ông tiến lại gần, đưa ngón tay lên mi mắt của người kia, chưa kịp vạch ra xem thì Chiêu Thục đã mở to đôi mắt đầy những tia máu, hung tợn nhìn ông.
Trịnh Minh Chiến bị bất ngờ liền hoảng hốt chạy ra xa, Chiêu Thục từ trên giường nhảy xuống hòng đánh đập mắng chửi, nhưng đi được nửa đường thì bị sợi dây xích kéo lại.
Chiêu Hòa lúc này hoảng hốt kêu lên: "Phụ thân! Phụ thân!"
Nàng nhanh chóng chạy đến, kéo Chiêu Thục lên giường, nhưng ông cựa quậy mãnh liệt, ba tên gia đinh bắt đầu bước vào đè xuống nhưng không cách nào có thể đè được.
Chiêu Thục lúc này sức mạnh kinh người, còn giận dữ tát Chiêu Hòa một cái chát rõ đau.
"Cút! Cút! Ngươi là ai, các ngươi là ai?! Lục Mai của ta, Lục Mai của ta..."
Chiêu Hòa ôm gương mặt của mình, không oán giận, chỉ có nỗi xót xa trong lòng, ánh mắt cũng đỏ ửng: "Phụ thân, là Hòa nhi, nữ nhi của người đây."
Chiêu Thục dừng lại động tác, ánh mắt ngây dại nhìn Chiêu Hòa, cánh môi khô khốc bắt đầu mấp máy: "Phải rồi, nữ nhi của ta, nữ nhi của ta..."
Nói đoạn, ông không chống cự nữa, ngoan ngoãn nằm xuống giường, quay đầu vào góc tường thều thào nói gì không rõ.
Trịnh Minh Chiến thấy tình trạng như vậy, lập tức lắc đầu bó tay: "Ta làm đạo sĩ nhiều năm, chuyện kì lạ gì cũng đã từng thấy qua, nhưng người bị thư nặng như vậy, ta...!ta bất lực.
Ở đây sợ là không ai có thể cứu giúp, đành phải nhờ đến Tiên Sơn thôi."
Chiêu Hòa vừa nghe đến Tiên Sơn, lập tức một cái tên hiện lên trong đầu nàng.
Phó Sinh Luân.
"Ai nha, phụ thân của ngươi sợ là...!không còn nhiều thời gian.
Cùng lắm là trong hai ngày, nhất định phải giải được.
Nếu không thì tình hình nguy kịch." Trịnh Minh Chiến bấm đốt ngón tay tính toán.
"Ngày mai là rằm, trăng tròn, âm binh sẽ càng thêm mạnh mẽ.
Nhất định phải có người canh giữ liên tục trong tối mai.
Ta sẽ ở lại đây canh, ngươi mau chóng đi tìm đạo sĩ Tiên Sơn."
"Tiểu thư, hay là để ta đi tìm.
Người cứ ở lại đây cùng lão gia." Một tên gia đinh đứng ra nói.
"Khoan đã.
Tiên Sơn ở tận thành Nam, cách một con sông Trường Hải lớn, đường lên núi Tiên Sơn cũng xa xôi hiểm trở.
Tính đi tính lại, đi ngựa cũng phải mất cả tuần, đi thuyền thì nhanh hơn một chút, nhưng không thể nào sớm hơn hai ngày." Chiêu Hòa ngay lập tức thấy không ổn, nói.
"Đúng là như vậy.
Gần đây cũng không có chỗ nào mà đạo sĩ Tiên Sơn trấn giữ." Trịnh Minh Chiến thở dài.
"Ta có quen một vị đạo sĩ họ Phó, hiện giờ đang ở kinh thành.
Nếu như đi ngay bây giờ sẽ kịp." Chiêu Hòa thật ra không muốn gặp gỡ Phó Sinh Luân, dù sao người này khó đoán, lại cũng là đạo sĩ yêu thích trảm yêu trừ ma.
Nàng yêu thích một xà tinh Thanh An, tất nhiên sẽ không thể nào dung nạp nổi một tên đạo sĩ Phó Sinh Luân.
Nhưng bây giờ tình thế cấp bách, ngoại trừ họ Phó kia, nàng không hề biết thêm một ai khác.
"Tiểu thư, khoan đã.
Đạo sĩ Tiên Sơn ngự kiếm xuống kinh thành là để triệt tiêu con mãng xà, bây giờ nó đã chết rồi, tất nhiên bọn họ đều đã trở về." Tiểu Hoa tay không ngừng vắt khăn rồi lau lên trán Chiêu Thục, cũng góp thêm một ý.
"Cái tên họ Phó kia theo ta thấy là một tên đạo sĩ rơm, tiểu thư người có thật là muốn hắn giúp đỡ?"
"Họ Phó? Các ngươi là đang nói đến Phó Sinh Luân? Nói hắn là đạo sĩ rơm thì thật hồ đồ, hắn là kì tài nghìn năm có một ở Tiên Sơn a, chớ xem thường." Trịnh Minh Chiến rất tán thưởng vị đạo sĩ trẻ này.
Mà Tiểu Hoa nghe vậy, lập tức trợn trắng mắt, rốt cuộc chuyên tâm vào làm việc.
"Trịnh đạo sĩ, người có ngự kiếm đến Tiên Sơn được hay không?" Chiêu Hòa nhìn thanh kiếm bên hông của Trịnh Minh Chiến, ngay lập tức hỏi.
"Không được.
Đêm mai phải có ta ở lại canh chừng Chiêu đại phu, không thể đi.
Ta có vài đứa học trò, sẽ kêu chúng nó khẩn cấp ngự kiếm đến.
Các ngươi ở đây, mau nghe ta chuẩn bị một số thứ." Trịnh Minh Chiến đảo mắt sang trái nhớ lại, xong liền nói: "Hùng hoàng, thạch xương bồ, máu chó mực, đậu đen."
Tiểu Hoa ở một bên ghi nhớ hết tất cả trong đầu, hướng ánh mắt đến Chiêu Hòa ra hiệu.
Chiêu Hòa hiểu ý, lập tức gật đầu: "Ta đã hiểu, trong một nén hương sẽ chuẩn bị xong cả."
Đám gia đinh nghe vậy liền biết có chuyện để làm, lập tức nhanh chân chạy đi tìm những thứ đồ ấy.
"Ta sẽ về báo đồ đệ, bản thân cũng cần chuẩn bị một chút.
Nói là ngự kiếm nhưng bây giờ khởi hành, sáng mai mới có thể tới được.
Đêm nay sẽ yên bình, nhưng ngày mai có nghe thấy gì cũng không được vào trong phòng." Trịnh Minh Chiến quay ngót đi, vẫn không quên dặn dò một số thứ.
Đợi đến khi thân ảnh Trịnh Minh Chiến đi xa dần, Chiêu Hoà sai người đổi chậu nước.
Bản thân thì ngồi trong phòng nghe động tĩnh bên phía Chiêu Thục.
Ngoại trừ tên của mẫu thân cùng mình, nàng không thể nào nghe ra được những câu chữ thều thào nào khác.
Ngẫm lại cũng thấy may mắn.
Trịnh Minh Chiến này rất khó để mời tới, trước nay đều nhìn mặt để làm ăn.
May mắn Chiêu Thục hành y cứu người, nếu làm đồ tể sợ là sẽ không thể nào được giúp đỡ như vậy.
Chiêu Hòa nhìn bóng lưng run run của Chiêu Thục, thở dài một hơi.
Phó Sinh Luân trước khi cùng đồng đạo về Tiên Sơn muốn nghỉ ngơi ở sông Trường Hải một chút.
Sông Trường Hải kéo thẳng ra biển, muốn đi sang thành Nam trước hết đều cần phải lội qua sông này.
Cảnh vật hai bên xung quanh trù phú tốt tươi, chim sóc yêu thích chạy về làm tổ.
Phó Sinh Luân mỗi khi có dịp đều cùng đồng đạo ngụ ở nơi này, vừa hấp thu linh khí nhật nguyệt, lại còn có dịp đi hóng mát một phen.
Lúc này trăng đã lưng chừng, mặt sông lấp loáng bóng hình của từng vì sao trên trời, trông như một tấm lụa tuyệt mĩ của trần gian.
Phó Sinh Luân đang tĩnh tâm ngồi thiền, bỗng dưng cảm nhận được khí tức lạ đang đi đến gần.
Hắn cảnh giác mở đôi mắt ra, liếc nhìn xung quanh.
"Phó Sinh Luân, ngươi a, lại trúng phải tà? Sao lần nào cũng thấy ngươi đang ngồi thiền đột nhiên nhảy dựng!" Đồng đạo đang nhàn nhã nướng thịt thì thấy bộ dáng như gặp quỷ của hắn, lập tức mắng chửi.
Tiên Sơn trước nay trọng tu tâm dưỡng tính, không chú ý đến việc ăn chay hay mặn, chỉ cần không quá mức thèm khát săn bắn giết thịt động vật đều được.
Nhưng Phó Sinh Luân vẫn quy củ ăn chay, mùi thịt nướng truyền vào mũi khiến hắn có đôi chút khó chịu.
"A Thành, hình như có người ở đây."
Phó Thành nghe vậy, lập tức xem xét xung quanh, hình như phát hiện ra một điểm gì thú vị, hắn mỉm cười: "Ồ, chỉ là hai con thỏ, đừng quá bận tâm."
"Thỏ giờ này đã ngủ hết, vì cớ gì hai con lại chạy sang chơi?" Phó Sinh Luân ý vị mà nhìn vào một bụi cỏ cao.
Chỉ thấy nó có chút run run.
Một nữ tử nghe vậy liền không có kiên nhẫn, cầm sợi roi bên hông kéo một cái, vật đang run rẩy bên trong bụi cỏ bị trói lại chui ra ngoài, vậy mà là hai con người.
"A! Nữ hiệp tha mạng!!!" Đang núp trong bụi bỗng dưng bị kéo ra khiến bọn họ hoảng sợ, ôm chầm lấy nhau.
"Đêm hôm khuya khoắt, trốn vào nơi ấy quan sát chúng ta làm gì?" Nữ tử toàn thân hồng y, cây roi đã ngoan ngoãn cuộn tròn bên hông.
Nàng liếc mắt nhìn vào hai cái người đang lắp bắp kia, chữ nói chữ không, liền thiếu kiên nhẫn mà hối thúc: "Còn không mau nói? Nhanh lên, đừng trách bổn cô nương không khách khí."
Gương mặt kia phải nói là tuyệt mĩ, nhưng ánh mắt của nàng ta lại hung tợn giống như muốn giết người đến nơi.
"Khương Vi, đừng nóng vội." Phó Sinh Luân đánh giá hai người kia một hồi.
"Các hạ dùng đao làm vũ khí, cho hỏi có phải là đồ đệ của Trịnh chân nhân?"
Nghe đến đây, bọn họ mới vui mừng đến muốn khóc, một tên trong số họ nói: "Phải, phải a...!chúng ta là đệ tử của Trịnh sư tôn, cho hỏi mọi người có phải là người của Tiên Sơn? Nếu phải, vậy thì mọi người có biết người nào họ Phó hay không?"
Khương Vi nghe vậy, lập tức ném ánh mắt ghét bỏ: "Các ngươi cần tìm Phó sư huynh làm gì? Đừng nói là muốn so tài, hay là định nhờ huynh ấy làm bùa phù hộ tiền tài?"
Phải nói Phó Sinh Luân trước nay luôn rộng lượng, lúc dân chúng hay tin hắn xuống núi liền chạy đến xin bùa cầu phúc, bùa chiêu tài.
Thậm chí có kẻ to gan muốn thử thách đạo sĩ, liền giả thần giả quỷ, giả ốm đau bệnh tật, cầu xin hắn tới diệt trừ yêu ma.
Nhưng đến lúc mọi chuyện vỡ lẻ, cả đám đạo sĩ Tiên Sơn tức giận đến muốn cầm kiếm chém đầu gia chủ, có điều Phó Sinh Luân vẫn hòa ái mà bỏ qua.
Nhưng kể từ lần đó, hắn đã không tùy tiện nhận lời cầu xin của bá tính nữa.
"Không...!không phải mà..." Bọn họ bị hỏi đến ấp úng, vốn là đã sợ người con gái trước mắt, nay thấy giọng điệu kia không mấy vui vẻ, cũng liền không dám nói gì nữa.
"Ta là người các hạ cần tìm, Phó Sinh Luân.
Chẳng hay có việc gì mà cả hai từ đường xa ngự kiếm đến đây?" Phó Sinh Luân đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn Khương Vi, nàng ta thấy vậy liền hừ hừ mấy tiếng rồi quay lưng đi, chuyên tâm uống rượu cùng các nữ đồng đạo bên này.
"Phó đạo sĩ a, chúng ta là từ thành Tây đến đây.
Ở thành Tây có một người họ Chiêu chẳng biết thế nào mà bị người ta thư, tình trạng lại còn rất nặng.
Trịnh sư tôn lắc đầu bó tay, đành nhờ chúng ta đến Tiên Sơn tìm người giúp đỡ.
Nhưng vừa ngự kiếm đến sông Trường Hải liền gặp mọi người." Nghe đến tên người kia, tâm tình bọn họ lập tức giãn ra.
"Họ