***
Người mà hai anh em gọi là “bố” là một tiều phu mặt đỏ, ngón tay thô ráp đen đúa.
Nghe con gái khóc lóc, ông ta mặc quần áo lụa là không hợp với khí chất của mình, cầm chiếc thìa gỗ còn dính váng dầu và nước canh chạy rầm rầm từ trong bếp ra.
Anh trai rời khỏi bàn ăn, dang rộng tay, lảo đảo phía bố.
Bụng của anh trai phình to lên, tựa như một khối u bất thường.
Dạ dày của người bình thường mà bị ép nhét nhiều thức ăn như vậy đã không gánh vác nổi mà nổ tung.
Nhìn thấy con trai và con gái đau đớn đến vậy, tiều phu cũng hoảng loạn.
Ông ta ôm đứa này, an ủi đứa kia.
Chẳng qua năng lực tổ chức ngôn ngữ không đủ, lặp đi lặp lại cũng chỉ có câu “không sao” và câu “khó chịu lắm à?”.
Toàn là những lời thừa thãi.
Nghẹn hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng nói ra một câu có ích.
– Ngày mai bố gọi thầy thuốc đến.
Nếu thầy thuốc tốt nhất trên trấn không được thì bố sẽ dẫn các con vào thành.
Nghe nói vậy, tinh thần của em gái sụp đổ.
Ngón tay nhỏ bé gầy chỉ còn da bọc xương túm khăn trải bàn, hất tất cả những món ăn tinh xảo và cả món thôn quê xuống đất.
Cô bé giẫm chân lên bàn, phát ra âm thanh cao vút, thảm thiết như thể muốn kéo dây thanh rách ra chảy máu:
– Con sắp chết rồi!
– Con không đợi được đến ngày mai! Con sắp chết rồi!
Bố ôm anh trai, mạch máu trên khuôn mặt trướng đỏ như sắp nổ tung.
Đối với một người đàn ông nhu nhược nghe theo lời xúi giục của mẹ kế rồi nổi lên tâm tư vứt bỏ hai đứa con, thì trận hỗn loạn này đã vượt quá khả năng xử lý của CPU trong đại não ông ta.
Trạng thái của anh trai đỡ hơn em gái một chút.
Cậu bé ôm cổ bố mình, ngoan ngoãn rúc vào lòng ông, đôi chân nhỏ khoanh lại bên dưới chiếc bụng bành trướng.
Cậu bé không ngừng nuốt nước bọt, gắng sức không nhìn người bố.
Đôi mắt màu xanh khổng tước của cậu bé rũ xuống, nhìn thẳng vào khe sàn nhà đầy bùn đất.
Dưới ánh sáng ấm áp, đôi mắt ấy tỏa ra vẻ âm u rét lạnh.
Mấy người Nam Chu tạm thời đứng rời xa nơi hỗn loạn này.
Đối với tình trạng cơ thể hiện tại, bọn họ không thể lãng phí thời gian được.
Kết hợp với kinh nghiệm vượt qua tuyến thời gian lúc trước, mục tiêu của bọn họ chính là xuyên qua các tuyến thời gian trong câu chuyện, tìm cánh cửa rời khỏi đây.
Giống như cách bọn họ mở ra cánh cửa ngầm phía sau giá trưng bày.
Cho tới khi mở ra cánh cửa thực sự có thể giúp bọn họ vượt màn chơi này.
Sau khi đi một vòng quanh căn nhà, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn, chỉ có ánh trăng cong cong như chiếc móc câu sắc bén rạch vỡ góc trời phía xa, khiến bóng tối không ngừng trào ra nhuộm chân trời thành màu đen sẫm.
Nam Chu phát hiện, ưu điểm của màn chơi này là đường đi của bọn họ được quy hoạch cực kỳ rõ ràng.
Ở tuyến thời gian trước chỉ cung cấp cho bọn họ hai nơi có thể tìm kiếm manh mối.
Căn nhà kẹo và đầm lầy.
Còn trong tuyến thời gian này, dây leo và cây chặn đường đã biến mất, mở rộng khu vực thăm dò manh mối cho ba người họ.
Căn nhà kẹo, đầm lầy, nhà gỗ nhỏ.
Phía sau nhà gỗ vẫn là hàng dây leo quen thuộc, ngăn cản bọn họ thăm dò những khu vực khác.
Bọn họ đã thăm dò căn nhà kẹo và đầm lầy.
Nam Chu từng quan sát tỉ mỉ căn nhà kẹo, phát hiện cánh cửa phía sau giá trưng bày đã biến mất.
Nói cách khác, rất có khả năng cánh cửa hướng tới tuyến thời gian tiếp theo ở trong căn nhà gỗ này.
Nam Chu đi vòng quanh căn nhà gỗ, nhìn qua từng cánh cửa sổ hướng ra bên ngoài, liếc qua từng ngóc ngách nhưng không tìm thấy tay nắm cửa quen thuộc.
Bài trí trong căn nhà gỗ hệt như những nhà nông bình thường.
Nhiều đồ đạc linh tinh, diện tích không lớn.
Cho dù Nam Chu đã quan sát thật kỹ từng vật mà vẫn không tìm được tung tích của cánh cửa trong phòng.
Giang Phảng phát hiện ra một ngôi mộ cách cửa sau không xa.
Bọn họ không thể chủ động tạo ra ánh sáng trong màn đêm đen kịt này.
Bằng không, người trong nhà sẽ phát hiện ra hành động của ba kẻ xâm nhập là bọn họ.
Bởi thế, Giang Phảng chỉ đành xắn tay áo, dùng đầu ngón tay khẽ sờ lần trên bia mộ.
Trên bia mộ khắc một cái tên xa lạ.
Trong câu chuyện “Căn nhà kẹo” chỉ có mấy cái tên đó thôi, không khó để đối chiếu.
Hai đứa trẻ mang theo châu báu của mụ phù thủy về nhà, mẹ kế mắc bệnh qua đời.
Ngôi mộ này chắc hẳn là của mẹ kế.
Đất trên mộ tơi xốp, dấu khắc trên bia đá mang theo vết đá lởm chởm chưa mài nhẵn.
Đất mộ và bia đều mới, nhìn thế nào cũng không thấy có gì bất thường.
Đầu ngón tay Giang Phảng dúm một chút đất, đưa lên mũi khẽ ngửi.
Bùn đất có mùi tanh tưởi lạ thường.
Anh vân vê đầu ngón tay, mài thật kỹ, vụn đất mộ dần rơi xuống khỏi đầu ngón tay.
Cuối cùng, chỉ còn lại một dấu vết sẫm màu tựa rỉ sét trên ngón tay anh.
Anh cất lời:
– Trong đất có máu.
Nam Chu nắm lấy cổ tay anh kiểm tra, xác nhận thêm một bước:
– Máu còn chưa khô hẳn.
Ba người tập trung trước ngôi mộ, mở một cuộc họp ngắn.
Bởi vì cảm giác đói cồn cào đã dâng tới tận óc, Lý Ngân Hàng căng thẳng lộ ra vẻ uể oải:
– Có người đào mộ lên à?
Nam Chu:
– Câu hỏi phải là “máu của ai”.
Lý Ngân Hàng rất bội phục Nam Chu, trong tình trạng ít nói câu nào tiết kiệm sức lực câu ấy mà cậu còn bằng lòng chỉ bảo cho mình.
Vì thế, cô gắng gượng phấn chấn tinh thần, chậm rãi động não:
– Ba người trong nhà đều không bị thương…
Vừa nói ra miệng, cơn lạnh từ bùn đất dưới chân len lỏi lên trên đâm thẳng vào xương sống Lý Ngân Hàng.
Cô không thể tin nổi, quay sang nhìn hai người tìm kiếm sự khẳng định:
– Không phải là…
Sau khi dẫn dắt tư duy cho cô theo kịp hai người, Nam Chu không để ý đến cô nữa:
– Rất có khả năng điểm khác thường của họ có liên quan trực tiếp đến căn nhà kẹo.
Lý Ngân Hàng:
– Vì bọn họ đã… ăn kẹo trong căn nhà kẹo sao?
– Chuyện này chưa thể chắc chắn, – Giang Phảng nói – Có thể kẹo có vấn đề, hoặc bản thân căn nhà này có vấn đề.
Nam Chu tiến hành thuyết minh bổ sung:
– Phán đoán dựa theo chuyện cổ tích, căn nhà kẹo không duy trì dựa vào pháp lực của mụ phù thủy, chứng cứ là sau khi mụ phù thủy bị đun chết, căn nhà kẹo không biến mất.
Bản thân căn nhà kẹo độc lập với mụ phù thủy, thậm chí nó còn tồn tại trước cả khi mụ phù thủy đến đây.
Giang Phảng tán thành với suy nghĩ của Nam Chu:
– Hiện tại thứ duy nhất có thể chắc chắn chỉ có kết quả.
Nam Chu gật đầu:
– Bây giờ không có bất cứ thứ gì lấp đầy nổi bụng hai đứa trẻ đó.
– Nói một cách chính xác, không phải “thứ gì” cũng có thể lấp đầy bụng bọn trẻ.
Giang Phảng nói:
– Khi mụ phù thủy còn sống, tại sao mụ ta không lấp đầy bụng bằng nguồn kẹo không ngừng được sinh ra mà nhất định phải dùng căn nhà kẹo dụ dỗ người khác vào bẫy.
Phỏng đoán lạnh tóc gáy khiến Lý Ngân Hàng không thể đứng vững.
Giọng Lý Ngân Hàng đắng ngắt:
– Lẽ nào người từng ăn kẹo trong căn nhà kẹo… đã bị dính lời nguyền, phải ăn thịt người… mới có thể…
Vậy thì bùn đất mới trên bia mộ, cùng với vết máu trên bề mặt…
– Ban nãy mọi người đều nhìn thấy cả rồi đấy, – Nam Chu nói – Cơn đói của người anh nhẹ hơn em gái một chút.
Giang Phảng:
– Có lẽ bởi vì anh trai chững chạc hơn, có thể nhịn được.
Dứt lời, Giang Phảng đặt tay lên bia mộ:
– Cũng có thể vì… anh trai đã lén ăn thứ gì đó sau lưng mọi người.
Vốn dĩ Lý Ngân Hàng còn cảm thấy dạ dày trống rỗng, nghe vậy, chỉ suy nghĩ một chút thôi cô cũng cảm thấy muốn nôn khan.
Cô bụm miệng, nuốt âm thanh xuống.
Lý Ngân Hàng không khỏi liếc nhìn ngôi mộ đen sì kia, khàn giọng:
– Vậy chúng ta… phải tìm cửa kiểu gì?
Lẽ nào cửa ở bên dưới ngôi mộ.
Ngay bên dưới… thi thể của một người phụ nữ bị gặm nham nhở?
Giang Phảng và Nam Chu đều không trả lời nghi ngờ của cô, dường như đang để cho cô thời gian suy nghĩ.
Bởi vì thực ra hai người đều đã đưa ra một suy đoán.
Bỗng dưng, một tiếng kêu đau đớn xé rách cả căn nhà gỗ, giống như con dao nhọn đâm vào thần kinh khiến ba người đều rùng mình.
Bọn họ cúi người, đi tới bên cửa sổ với tốc độ nhanh nhất, nhìn vào bên trong…
Chỉ liếc nhìn qua thôi cũng đủ để