***
Cậu nhìn vào vùng nước biển dập dờn trước mặt, dường như đang nhớ lại.
Vùng biển trước mặt giống như một chiếc gương có thể soi rõ gương mặt bản thân.
Thỉnh thoảng mặt nước xao động nhẹ, dưới trạng thái cực tĩnh của biển cả, từ tận sâu trong đó truyền tới tiếng rầm rì khe khẽ.
Dường như cả biển lớn đều đang dỏng tai đợi đáp án từ Nam Chu.
Điều này mới khiến cho cậu cảm thấy nghi ngờ.
Đáp án của cậu phải là “không có” mới đúng.
Trong trấn Vĩnh Vô, cậu là người duy nhất có ý thức tỉnh táo, không có bất cứ sự tồn tại nào mang tên “bạn bè”.
Sau này, thế giới bất ngờ rộng mở và cậu mất đi một khoảng ký ức.
Khi thức dậy cậu đã ở trên xe bus và sau đó đi chung cùng Giang Phảng và Lý Ngân Hàng.
Bọn họ đều rất tốt, song vẫn cách “bạn bè” một khoảng.
Mặc dù thoạt nhìn Giang Phảng rất muốn làm bạn với cậu, nhưng Nam Chu còn chưa nghĩ xong, rốt cuộc có nên đồng ý Giang Phảng trở thành bạn của cậu hay không.
Mà quy tắc trò chơi này rất rõ ràng.
Câu hỏi mà biển ký ức hỏi đều được nó đọc qua và xác nhận người chơi có khả năng trả lời được.
Xem ra nó đã quen dùng số liệu để dự đoán tình cảm của con người.
Trí nhớ của Nam Chu rất tốt, hơn nữa cậu cũng là người am hiểu dùng số liệu và tiêu chuẩn để đo cảm tình của bản thân.
Vấn đề trước mắt là trong ký ức của cậu bị thiếu một đoạn tương đối quan trọng và khách quan và có thể cung cấp số liệu.
Nói cách khác, nếu muốn được điểm thì e rằng cậu sẽ phải đoán mò.
Nam Chu dựng thẳng chai thủy tinh bên cạnh mình rồi hỏi:
– Tiêu chuẩn của thân mật là gì?
Tiên cá trả lời:
– Có thể là bất cứ chuyện gì.
Biển ký ức sẽ căn cứ vào ký ức của anh để đưa ra đánh giá có chính xác hay không?
Nam Chu:
– Tại sao tôi lại phải tin vào đánh giá của nó?
Tiên cá nói:
– Biển ký ức rất khách quan, nó sẽ không nói dối.
– Không nói dối à?
– Đúng vậy.
– Vậy chuyện vui vẻ nhất mà tôi và người bạn cùng giới tính với tôi cùng làm là gì?
Tiên cá im lặng.
Nam Chu lại nói:
– Nó không kiểm chứng thì làm sao tôi có thể tin nó không nói dối đây?
Tiên cá không nói gì.
Thấy tiên cá mím chặt môi, không định trả lời câu hỏi, Nam Chu cũng không tiếp tục ép buộc.
Cậu cũng biết tính chân thật về đánh giá của biển ký ức, giống như trăng tròn sẽ hoàn toàn khống chế cậu ở mọi phương diện, đó chỉ là thiết lập chức năng cơ bản nhất của trò chơi.
Nếu có thể gian lận với kết quả đánh giá, vậy thì người chơi sẽ không thể làm gì, đứng trước “biển ký ức” có quyền hạn chi phối tuyệt đối thì bọn họ chẳng khác nào một con chuột bạch nho nhỏ không có sức phản kháng, mặc cho người ta tấn công.
Tính cân bằng của trò chơi sẽ không còn tồn tại nữa.
Vấn đề duy nhất là, bọn họ phải sử dụng ký ức của mình thế nào mới phù hợp với thước đo của biển ký ức đây?
Nam Chu hỏi một câu khác:
– Tại sao biển ký ức lại biết nội dung ký ức của tôi?
Tiên cá lên tiếng giải thích:
– Tảng đá mà mọi người đang ngồi chính là khu trung tâm.
Nam Chu:
– Ồ.
Ngón tay Nam Chu đặt trên phần đầu của tảng đá có hình dạng con cá ngựa, lần mò một phen, ngón tay thon dài khẽ ấn một góc, dùng sức bẻ.
Rắc một tiếng.
Đầu cá ngựa nói tạm biệt với phần thân của mình.
Tiên cá ngây ra.
Đá ngầm giống như sinh vật có khả năng tự phục hồi rất mạnh, chẳng bao lâu đã mọc ra hình dáng ban đầu.
Nam Chu quăng chiếc đầu cá ngựa trong tay xuống biển, sau đó lặp lại trò cũ, bẻ gãy đầu cá ngựa.
Biển ký ức cũng câm nín: Cậu ngứa tay đấy à?
Tiên cá da mặt mỏng không thể truyền đạt điều này.
Quả thực Nam Chu đang ngứa tay.
Cậu rất ghét ai đó không bàn bạc gì đã tự tiện nhòm ngó ký ức của cậu.
Cậu vừa đối nghịch với biển ký ức bằng cách bẻ đầu cá ngựa chính nó đã cung cấp cho bọn họ, vừa nói chuyện với tiên cá:
– Còn bao lâu nữa thì trời sáng?
Tiên cá ngẩng đầu, nhìn ánh trăng sáng ngời:
– Bây giờ đang là mùa hè.
Nam Chu cũng ngẩng đầu lên, định vị quỹ tích cửa mặt trăng:
– Vẫn còn bốn, năm tiếng nữa thì trò chơi mới kết thúc.
Tiên cá quen thuộc với khí tượng trên biển đưa ra thời gian chính xác:
– Còn năm tiếng nữa.
Nghe Nam Chu nhắc tới thời gian, Lý Ngân Hàng mới ý thức được tại sao khi mình trả lời câu hỏi Nam Chu lại khẽ cau mày.
Ban nãy, sự chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào câu hỏi.
Có lẽ do thói quen làm bài hình thành từ khi còn đi học, câu hỏi đưa ra trước mắt, cô sẽ vô thức trả lời luôn mà quên mất rằng mỗi câu hỏi mình có giới hạn mười lăm phút.
Cô hối hận cắn môi.
Rõ ràng tiên cá đã quy định trò chơi sẽ kết thúc khi trời sáng.
Cho dù có biết đáp án hay không thì đều nên kéo dài thời gian.
Để kéo dài thời gian, thậm chí Nam Chu còn hỏi bình thường tiên cá săn bắn trên biển thế nào.
Tiên cá là một người ấm áp, hỏi thì chắc chắn sẽ trả lời.
Thời gian dần trôi qua theo làn sóng biển.
Giang Phảng bên cạnh đang im lặng bấm giờ, chờ đợi đáp án.
Anh biết Nam Chu không nhớ chuyện cũ của bản thân.
Bởi vậy anh không biết cậu sẽ trả lời thế nào.
Anh chỉ lo cậu sẽ trả lời sai.
Ngoài sự lo lắng này ra, trong lòng lờ mờ mang theo sự kỳ vọng sinh trưởng tựa cỏ dại.
Thời gian trả lời chỉ còn vài giây, ánh mắt tiên cá nhìn cậu chứa đựng sự chuyên chú và thúc giục không lời.
Nhận được tín hiệu của tiên cá, trước khi kết thúc thời gian trả lời, cậu đưa ra đáp án của mình:
– Chuyện vui nhất mà tôi và anh ấy từng làm đó là…
Nam Chu dừng một lát:
– Anh ấy ôm tôi rồi cắn cổ tôi.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Sau đó cô ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ mình chưa nghe thấy gì hết.
Boss quả nhiên là boss.
Mình giống như cái bóng đèn led sinh trưởng bên cạnh mà hai người họ còn có thời gian làm cái trò bạo thế kia.
Giang Phảng cúi đầu, siết chặt nắm đấm.
Tiên cá khép hờ mí mắt, yên lặng nghe câu trả lời của biển cả.
Mười giây sau, cô mở mắt ra, dịu dàng gật đầu:
– Đúng vậy, trả lời chính xác.
Nam Chu âm thầm “chậc” một tiếng trong lòng.
… Không ngờ lại đúng.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để trả giá rồi.
Cậu bất giác giơ tay sờ vào vết cắn sau cổ mình qua lớp quần áo.
Vết cắn này là dấu vết đặc biệt nhất trên người Nam Chu, không thể truy tìm rõ nguồn gốc.
Cậu đã từng suy đoán về nguồn gốc của nó.
Có lẽ mình đã kết thù với ai, hoặc mình đã yêu thương ai đó.
Suy luận theo lẽ thường, bản thân sẽ không dễ dàng để lộ vị trí yếu ớt này ra cho ai hết.
Người có thể để lại vết thương này, cho dù không phải bạn thì cũng là người cực kỳ thân cận.
Nam Chu tin rằng nó bao hàm một cảm xúc khác biệt.
Có lẽ người đó vô cùng yêu cho nên mới sinh hận, hận không thể xé rách cậu ra.
Bởi vì cậu không nhớ rõ rốt cuộc là yêu hay hận nên chỉ có thể đoán.
Cậu đoán cảnh tượng khi người đó cắn vào gáy mình, không biết mình sẽ có cảm xúc thế nào.
Cứ nghĩ sâu hơn thì cơ bắp của cậu cũng trở nên căng thẳng, dường như có một tấm màng nhung xanh mỏng manh đang bao trọn cơ thể cậu không ngừng hấp thu cảm giác của cậu.
Cảm giác hơi ngứa ngáy, dịu dàng và khó hít thở nhưng lại rất thoải mái.
Nam Chu thầm nghĩ, nếu một người quan tâm mình đến vậy cắn v.ào cổ, chắc chắn khi ấy một người luôn hi vọng có bạn bè như mình sẽ rất vui.
Cậu không chú ý tới Giang Phảng ở bên kia đang đặt tay lên môi mình.
Ngón trỏ thon thả gõ trên cánh môi.
Khoang miệng anh đang lan tỏa vị máu tanh nhàn nhạt.
Anh biết, Nam Chu đang phán đoán dựa theo những dấu vết còn