***
Cuối cùng, tên đội được quyết định là “Lập Phương Chu”.
Lý Ngân Hàng cảm thấy, không cần thiết phải đặt tên đội quá khoa trương.
Không nói tới việc gợi đòn, chỉ việc hấp dẫn sự chú ý của người khác thôi cũng đã dễ gặp đủ loại phiền phức rồi.
Trước giờ cô luôn chủ trương ngầm ngầm mà giàu to.
Nam Chu và Giang Phảng không có ý kiến gì
Mặc dù biết vì Nam Chu cũng không qua tâm tới chuyện nhỏ nhặt như đặt tên đội này, còn Giang Phảng lại biểu hiện như chuyện gì đều dễ nói chuyện. Nhưng cảm giác được tôn trọng ý kiến khiến cho Lý Ngân Hàng thoải mái hơn rất nhiều.
Sau khi lập đội xong, cây sinh mệnh ở trên trang chủ nổi lên trận gió.
Từng phiến lá mang theo ánh sáng lấp lánh rơi xuống, giống như gió xuân lướt qua anh đào. Trong nháy mắt, hoa lá bao trùm cả một góc màn hình.
Một tiếng “ting” vang lên, giao diện trang chủ đổi mới thành công.
Góc phải bên trên có thêm một mục “Xem Đồng Đội”.
Cũng đúng vào lúc này, thanh thuộc tính của mỗi người cũng tải xuống gần xong.
Lý Ngân Hàng nhanh chóng nhìn lướt qua thuộc tính của mình.
Có lẽ là hệ thống căn cứ vào năng lực trong hiện thực của từng người, kết hợp với tiêu chuẩn quy định tiến hành quyết định.
Số liệu của cô đều bình thường, không xuất hiện gì bất ngờ cả.
Vũ lực là 1.5, nấu nướng là 3, lao động là 3, giá trị tỉnh táo đại diện cho giá trị sợ hãi cũng là 5.
Ngay cả giá trị sợ hãi của cô cũng bình thường.
Không ngờ Giang Phảng lại khen cô một câu: “Tinh thần rất cứng cỏi.”
Lý Ngân Hàng nói một câu “cảm ơn” rồi chuyển sang xem điểm thuộc tính của Giang Phảng.
Quả nhiên, thứ gọi là khen ngợi, đều là sự thương hại của học sinh xuất sắc đối với người học dốt.
Tất cả các thuộc tính của Giang Phảng vô cùng đều, hoàn toàn không có giá trị 0.
Những thuộc tính chính như “chữa trị”, “rèn đúc”, “châm biếm” đều là 4, “lao động” là 5.
Trong những thuộc tính phụ thì giá trị “tỉnh táo” là 8.
Ngay cả thuộc tính “trộm cắp” của anh cũng là 5 điểm.
Lý Ngân Hàng: Anh, anh rốt cuộc làm gì vậy?
Điểm khiến cô cảm thấy bất ngờ là giá trị vũ lực của của anh lại đạt 9 điểm.
Lý Ngân Hàng không kiềm chế được, ngẩng đầu lên đánh giá Giang Phảng.
Anh ngồi đó, điềm đạm nhã nhặn, ngay cả tư thế cầm tách cafe cũng vừa lịch sự vừa cao quý.
Tha thứ cho Lý Ngân Hàng suy bụng ta ra bụng người, nhưng trừ chiều cao ra, cô hoàn toàn không nhìn ra bất cứ dấu vết nào cho thấy Giang Phảng có thể đánh nhau.
Ôm tâm trạng chiêm ngưỡng, cô lại ấn mở xem thanh thuộc tính của Nam Chu.
Lý Ngân Hàng: …
Bản thân cô là bình thường đồng đều.
Giang Phảng là ưu tú đồng đều.
Thuộc tính của Nam Chu, lại hoàn toàn rơi vào một thái cực khác biệt.
[Tên người chơi: Nam Chu]
[Level: 4]
[Vũ lực: Loạn số]
[Lý trí: Loạn số]
[Trộm cắp: 0]
[Chữa trị: 0]
[Châm biếm: 8]
[Nấu nướng: Loạn số]
[Rèn đúc: 0]
[Lao động: 0]
Sự hoang mang của hệ thống khi đối diện Nam Chu, không chỉ là một chút chút.
Hiếm khi Lý Ngân Hàng mới đạt được sự thống nhất quan điểm “nhìn không hiểu, nhìn không hiểu” với hệ thống.
Nam Chu cũng không định quan tâm nhiều tới mấy thanh thuộc tính này.
Bây giờ cậu quan tâm tới ô vật phẩm hơn.
Trước đây, trong ba ô vật phẩm của Nam Chu, mỗi cây nấm chiếm một ô, dao găm chiếm một ô.
Sau khi tặng cho Lý Ngân Hàng một cây nấm, để thừa ra một ô trống. Nam Chu lấy quả táo đã bị gặm nham nhở trong túi áo gió ra.
Sao Nam Cực vẫn luôn chui trong túi áo cào cào quả táo ăn vụng cũng bị kéo ra cùng quả táo.
Nam Chu đặt cả Sao Nam Cực và quả táo vào trong ô vật phẩm.
Trang chủ lập tức nhảy ra nhắc nhở “Vật phẩm đầy”, kèm với nhắc nhở là một dấu X lớn màu đỏ.
Nam Chu lấy quả táo ra, thoáng suy nghĩ điều gì, cậu bèn rung rung quả táo.
Sao Nam Cực không nắm chắc, kêu “chít chít” lên và rơi vào trong ô vật phẩm.
Trang chủ lập tức nhảy ra thông báo màu xanh lá “Thu nạp thành công”.
“Chúc mừng người chơi Nam Chu nhận được [Sóc bay không biết làm gì chỉ biết ăn x1].”
Sao Nam Cực: …
Ngay lúc này chưa thể phân được rõ Nam Chu và hệ thống ai mới là kẻ không giống người hơn.
Nó nằm rạp trong ô vuông, ngón chân ngắn ngủn không ngừng cào phía trước muốn thoát ra. Nhưng trước mặt nó như có một bức tường không khí trong suốt không cách nào mở ra được, nhốt nó vào giữa bốn mặt tường hình vuông.
Nó tủi thân nước mắt lưng tròng, không ngừng kêu gào yếu ớt như chú chó nhỏ với Nam Chu.
Thấy nó phản đối mạnh mẽ như vậy, Nam Chu không tiếp tục thử nghiệm nữa, thò ngón tay vào kéo nó ra.
Sao Nam Cực được tự do, nó vô cùng sợ hãi, kêu “chít” một tiếng, há miệng muốn cắn Nam Chu. Nhưng khi chiếc răng nhọn sắp phập vào lòng bàn tay Nam Chu, nó lại do dự một lúc, cuối cùng nó chỉ khẽ cắn một miếng nhỏ sau đó rúc vào lòng bàn tay cậu, chỉ để cái mông đang run lẩy bẩy ở bên ngoài.
Lý Ngân Hàng nghĩ, đúng là nhóc con hiểu lòng người.
Nam Chu vừa xoa hai cái chân ngắn ngủn run rẩy lộ ra bên ngoài của nó, vừa tự hỏi tự đưa ra kết luận:
– Có lẽ có thể đặt được cả vật sống vào.
Nói tới đây, đôi mắt lạnh nhạt của cậu liếc về phía Lý Ngân Hàng.
Từ đầu tới chân Lý Ngân Hàng đều run một cái.
Không đợi cô suy nghĩ xem rốt cuộc mình có nên đồng ý hay không, đã thấy Nam Chu vươn tay về phía cô.
– Cô thử cho tôi vào bên trong thử xem.
Lý Ngân Hàng: …
Lý Ngân Hàng phục sát đất với tinh thần dám đem tất cả mọi thứ, kể cả bản thân cậu ra làm chuột bạch thí nghiệm.
Nhưng cô còn chưa biểu hiện gì, đã nghe thấy Giang Phảng nói:
– Để tôi…
Nam Chu nhìn Giang Phảng, không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tỏ vẻ từ chối.
Cậu không mấy tin tưởng người này, không muốn bước vào ô vật phẩm của anh.
Giang Phảng dường như hoàn toàn không chú ý tới cảm xúc phản kháng của cậu, buông tách cà phê đã cạn xuống, xòe lòng bàn tay ra với Nam Chu và giải thích:
– Ý của tôi là cậu cho tôi vào trong đó.
Nam Chu có chút bất ngờ.
Nhưng nếu như Giang Phảng đả chủ động đưa ra yêu cầu, cậu cũng không chần chừ lâu, chủ động nắm lấy tay Giang Phảng.
Quả nhiên, cảm giác nắm tay anh rất tuyệt hệt như trong tưởng tượng của Nam Chu, ngón tay anh mềm mại thon dài, khớp xương ngón tay lại cứng rắn có lực, những đường gân xanh phân bố rõ ràng trên làn da trắng như tuyết.
Được sự cho phép của anh, Nam Chu kéo tay anh vào trong ô vật phẩm.
Sau đó hệ thống lập tức lag.
– Chúc mừng người chơi Nam Chu…
– Chúc mừng…
– Chúc…
Có lẽ hệ thống vật phẩm chưa bao giờ được gửi loại vật phẩm mang tên đồng đội, hơn nữa vẫn còn sống.
Trải qua một hồi tính toán phức tạp, cuối cùng nó miễn cưỡng bật ra nhắc nhở thưởng:
– Chúc mừng người chơi Nam Chu nhận được [Người chơi Giang Phảng x 1].
Giang Phảng bị nhét vào trong ô vật phẩm nhìn giống như một figure người thu nhỏ rất tinh xảo.
Đặc biệt là choker trên cổ anh, thoạt nhìn có cảm giác mềm mại yếu ớt.
Giang Phảng đi lại trong cái lồng trong suốt thu nhỏ, nhịp thở và thần thái đều tự nhiên.
Động tác của anh mang lại cho Nam Chu rất nhiều thông tin.
Ô chứa vật phẩm không chỉ có thể thu nhận vật sống, hơn nữa không gian còn có thể biến hóa theo độ lớn nhỏ của vật phẩm.
Phạm vi hoạt động của Giang Phảng và Sao Nam Cực xem ra đều đã được thông qua tính toán hoàn mỹ.
Vừa đủ để cho bọn họ đứng ở bên trong, sẽ không chật chội nhưng cũng sẽ không cung cấp quá nhiều không gian.
Hơn nữa, mỗi một ô vuông chỉ có thể nhận đồ với đơn
vị là “1”.
Giống như Sao Nam Cực và quả táo không thể tồn tại đồng thời trong một ô vuông.
Thi thể người chơi hóa thành nấm, được ô vật phẩm thu nạp dưới hình thức chỉnh thể.
Cho nên, tích phân và vật phẩm trên người bọn họ không thể sử dụng, chỉ có thể phát huy kỹ năng bị động là cung cấp khí oxy.
Bởi vì bọn họ chỉ là “vật phẩm” có thuộc tính tương tự mà thôi.
Nam Chu ghi nhớ.
Khi Giang Phảng ở trong ô vật phẩm, không hề xuất hiện tình trạng thiếu oxy và nghẹt thở.
Quan hệ đồng đội của bọn họ vẫn chưa bị xóa bỏ.
Avatar và họ tên của anh cũng không biến thành màu xám.
Trong lúc quan sát, Nam Chu phát hiện Giang Phảng gõ gõ tường thủy tinh trong suốt trước mặt, nói câu gì đó.
– Được rồi. Nam Chu căn bản không nghe thấy gì nhưng vẫn tiếp lời – Để tôi thả anh ra…
Ngay sau đó, thân hình Giang Phảng chợt xuất hiện.
Cả người anh không thể đứng vững, lảo đảo một cái ngã về phía trước, khiến cho Nam Chu ngồi ở trên ghế cũng ngã về sau.
Nam Chu vốn dĩ không định né tránh, thuận theo lực hút của trái đất ngả về phía sau.
Cậu có khả năng né tránh tiếp đất một cách hoàn mỹ, nhưng vào lúc này sợ rằng Giang Phảng sẽ ngã rất nặng.
Đây cũng xem như là do cậu không nắm chắc được lực độ, nên cậu phải chịu trách nhiệm.
Nhưng cảm giác đau đớn nặng nề không thấy tới.
Không ngờ trước khi Giang Phảng mất khống chế đã đứng vững lại, chân và hông đồng thời dùng sức, một tay nắm lấy vạt áo của Nam Chu, kéo Nam Chu đã sắp ngã tới nơi về trước ngực mình.
Bởi vì lực kéo về, hai người vượt qua khoảng cách xã giao an toàn.
Vài sợi tóc màu bạc nơi thái dương của Giang Phảng rủ xuống má và tai Nam Chu, có chút ngứa.
Nhưng Giang Phảng lập tức dừng lại, không duy trì động tác này quá lâu.
Anh đứng thẳng dậy, một chân móc lấy chân chiếc ghế sắp đổ, kéo Nam Chu đứng dậy.
– Xin lỗi.
Sắc mặt Nam Chu không thay đổi gì nhiều.
Chẳng qua cậu cảm thấy chỗ làn da ban nãy bị kéo vạt áo xách lên hơi nóng, còn mang theo cảm giác tê tê.
Cậu chẳng hề nghĩ nhiều, sau khi cởi áo gió ra, cậu thuận tay ấn ấn vào ngực, sau đó hỏi Giang Phảng:
– Ban nãy trong ô vật phẩm anh đã nói gì với tôi thế?
Giang Phảng khẽ cười:
– Không có gì.
Nam Chu cũng không gặng hỏi:
– Ừ.
– Sau này, nếu như gặp phải nguy hiểm, – Nam Chu quay đầu qua nói với Lý Ngân Hàng nói với giọng thản nhiên, dường như chỉ đang trần thuật một chuyện quá ư là bình thường – Cô có thể trốn trong ô vật phẩm của tôi.
Nói xong, cậu lại quay qua nhìn Giang Phảng:
– Anh cũng thế.
Tim Lý Ngân Hàng nóng, vừa định nói cảm ơn, lại nghe thấy Nam Chu bảo:
– Có đi phó bản không?
Lý Ngân Hàng: … Thôi bỏ đi.
Cô thể hiện thái độ đầu tiên:
– Tôi không có vấn đề gì.
Lý Ngân Hàng biết, Nam Chu và Giang Phảng muốn thông qua phó bản để đạt được nhiều thông tin hơn.
Tuy rằng bản năng của cô muốn học theo đà điểu chui đầu vào trong cát để trốn tránh hiện thực, nhưng tình trạng khó khăn đang bày ra ngay trước mắt.
Cô không biết cây nấm oxy này có thể dùng được bao lâu.
Cô không muốn lãng phí khí oxy.
Nói trắng ra. Nghèo đói ép con người không có quyền lựa chọn.
Giang Phảng cũng trực tiếp đưa ra ý kiến:
– PVE chứ?
Lý Ngân Hàng và Nam Chu đều tỏ vẻ đồng ý.
Lý Ngân Hàng chọn PVE, là bởi vì cô vừa mới trải qua màn đọ sức lấy mạng giữa các người chơi.
Âm thanh nguyền rủa độc ác và tiếng gào khóc tuyệt vọng trước khi Lưu Kiêu bị nổ đầu vẫn còn vang vọng trong tai cô.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô không muốn trải nghiệm cảm giác trực tiếp tàn sát lẫn nhau.
Mà lý do của Nam Chu đưa ra lại là:
– Chưa từng thử PVE, tôi muốn đi tích lũy thêm kinh nghiệm.
…Suy nghĩ của boss, quả nhiên không giống người thường.
Giang Phảng tốn 100 tích điểm đổi lấy một thẻ chọn cửa, trên thẻ viết hai mục lựa chọn “PVP” và “PVE”, anh ấn chọn cái thứ hai.
Giới thiệu về thẻ lựa chọn cũng không khác gì so với điều con thỏ đã nói.
Nam Chu lên tiếng:
– Sẽ được di chuyển ngẫu nhiên tới phó bản nào chỉ có thể xem mệnh của mình.
Lý Ngân Hàng: “…” Đừng là phó bản thần quái là được.
Giang Phảng ngừng tay, nhìn Nam Chu cười nói:
– Tôi rất may mắn đấy.
Nam Chu nhìn ngược lại:
– Nếu như anh may mắn có lẽ đã không bị kéo vào trong trò chơi rồi.
Lý Ngân Hàng: Đừng là kinh dị, đừng là kinh dị, đừng là kinh dị.
– Đối với tôi mà nói, may mắn không phải là chọn được một cái trong vạn cái mà là luôn có thể chọn trúng.
Giang Phảng cầm “Thẻ Chọn Cửa”, sau khi nhận được ánh mắt đồng ý của mọi người, anh ấn “sử dụng”.
Mộng cảnh giống như bụi vàng mở rộng ra, bao trùm lên cả ba người vào bên. Ngay cả nửa câu lẩm bẩm của Giang Phản cũng bị nuốt gọn.
– …Tôi đã đi nghìn dặm, chỉ cần còn có thể gặp lại người kia đã là vô cùng may mắn.
Chỉ trong nháy mắt, ba người biến mất trong quán cafe.
Chị gà mái xinh đẹp chủ quán đang rửa ly tách, tất cả mọi thứ xuất hiện trước mắt đã quá quen thuộc.
Phía cuối của ánh sáng và là bóng tối vô hạn, vô cùng tận.
Sau khi trải qua cảm giác trôi nổi và mất trọng lực trong thời gian khá dài, bọn họ không nghênh đón được ánh sáng mà lại nhận được một đoạn âm thanh nữ máy móc:
[Xin chào đội người chơi “Lập Phương Chu” thân mến.]
[Hoan nghênh đi vào phụ bản: Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh]
[Số lượng người tham gia trò chơi: 8 người]
[Tính chất phó bản: Giải đố, kinh dị]
[Chúc các bạn chơi vui vẻ]
Lý Ngân Hàng: May cái quá chôm chôm ấy!
Hết chương 13