***
Nhìn thấy hình người thu nhỏ tay chân co quắp như quả nhân sâm treo trên da đầu, da đầu Lý Ngân Hàng cảm thấy tê cứng.
Nhìn trạng thái vụn vỡ đầy đất của Ngụy Thành Hóa, về cơ bản thì gã đã chết rồi, không thể nói gì được nữa.
Trí tưởng tượng của Lý Ngân Hàng lập tức phát huy tới cực hạn, cô không khỏi nghĩ đến đủ mọi khả năng có thể xảy ra.
Rốt cuộc thứ vừa mới đối đầu với bọn họ là gì?
Nam Chu không nghĩ nhiều đến vậy.
Cậu chỉ cảm thấy đầu hơi nặng.
Ngồi xổm dưới đất mà cơ thể cậu như sắp đổ về phía trước, trước mắt mơ hồ tựa mộng ảo.
Cảm giác cơ thể hơi mất khống chế có phần xa lạ với cậu.
Khi trăng tròn, cậu còn khó chịu hơn bây giờ cả trăm lần.
“Ngày dài vĩnh hằng” đã tạo ra một từ ngữ lãng mạn để hình dung sự sợ hãi của cậu với ánh trăng – Say trăng.
Từ trước đến nay rất ít khi cậu cảm nhận được triệu chứng “say trăng” với mức độ nhẹ như lúc này, cho nên khó tránh khỏi tò mò.
Thậm chí Nam Chu còn ngẩng đầu lên xác nhận.
Bên ngoài là ban ngày sáng trưng, không có mặt trăng.
Lý Ngân Hàng đang cho rằng cậu suy nghĩ vấn đề nguồn gốc của người nhỏ, không làm phiền cậu.
Chỉ thấy Nam Chu lảo đảo đứng dậy, bước mấy bước về phía Giang Phảng như chú chim cánh cụt.
Dường như Giang Phảng đã cảm nhận được sự bất thường của Nam Chu, chủ động vươn tay đỡ lấy cả người cậu.
Mức độ chênh lệch chiều cao của hai người có thể đạt tới điểm phù hợp tối đa.
Bàn tay dính máu bẩn của Nam Chu rủ xuống bên người, cậu chủ động vùi đầu vào vai Giang Phảng, vô thức cọ mấy cái.
Lý Ngân Hàng im lặng.
Cô quay đầu qua, khẽ ho khan một tiếng rồi xoa tóc.
Nếu không phải vì bản tính thần giữ của, lúc này đây cô thực sự rất muốn lôi [Máy Cảm Giác Tồn Tại Về Không] úp ngay lên đầu mình.
Giang Phảng không nói gì, áp mu bàn tay lên trán Nam Chu kiểm tra trước.
Không nằm ngoài dự đoán, cảm thấy nóng hầm hập.
Năng lượng của Nam Chu đã bị Ngụy Thành Hóa hút đi một nửa, cho dù hiện tại nó đã được trả về cho chủ, nhưng đối với cậu vẫn là sự tổn hại nghiêm trọng.
Cộng thêm trạng thái Succubus xuất hiện rồi lại biến mất nhanh như chớp, bả vai bị người ta đâm xuyên, có thể chống đỡ đến hiện tại mới gục đã có thể coi như nhẫn nại lắm rồi.
Lý Ngân Hàng sấn tới.
Cô hiểu được không phải Nam Chu đang khoe tình cảm.
Thấy Nam Chu khó chịu đến vậy, cô không khỏi nhớ tới Tô Mỹ Huỳnh đã chạy thoát, rầu rĩ nói:
– Làm thế còn tốt với cô ta chán.
Giang Phảng khẽ nói:
– Không hề.
Lý Ngân Hàng đang định hỏi tại sao, nhìn thấy cơn bão đang cuồn cuộn trong đôi mắt bình tĩnh của anh, cô lập tức ngậm miệng.
Giang Phảng đặt tay qua khớp gối Nam Chu, bế cả người cậu vào lòng, mở cửa từng gian phòng tìm kiếm một gian phòng ngủ thông gió thích hợp cho việc nghỉ ngơi.
Nói thế nào đây, hệt như đi du lịch.
Thực ra căn biệt thự này trang hoàng hạng nhất, các vật trang trí đều mang đậm phong cách ưu nhã của châu Âu thế kỷ thứ mười tám, tính thực dụng cao, cũng rất thoải mái.
Chẳng qua thực sự không một ai có tâm trạng suy nghĩ chỗ nào trong bản đồ ăn gà này có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cũng may Giang Phảng có một thời gian dài du lịch đó đây, hiểu được thế nào là hưởng thụ.
Anh cẩn thận lựa chọn một bến dừng chân tạm thời cho người bạn trong câu chuyện cổ tích của mình.
Nam Chu nép trong lòng anh:
– Tôi đi được.
Cho dù đang ở trong trạng thái “say trăng”, cậu vẫn có thể hành động bình thường.
Vẫn có thể vặn cổ người.
Giang Phảng:
– Tôi biết.
Dẫu anh biết, nhưng chẳng hề có dấu hiệu định buông tay.
Nam Chu cũng không ghét được anh bế thế này, giữ nguyên tư thế ấy, tiếp tục bắt chuyện với anh:
– Tô Mỹ Huỳnh…
Giang Phảng nhìn Nam Chu, trong đôi mắt ấm áp ẩn chứa nét lạnh lùng và điên cuồng:
– Chúng ta không nhắc đến cô ta nữa.
Nam Chu cũng không sợ anh, hào phóng nói ra:
– Tôi muốn biết anh đã làm gì với cô ta?
Giang Phảng:
– Chỉ là một đạo cụ nguyền rủa mà thôi.
Cũng giống như việc mà cô ta đã làm với cậu vậy.
Ngay khi Nam Chu và cả nghìn người đấu loạn cào cào, phần thưởng đạo cụ vượt màn “Xâm nhập não bộ” đã được gửi đến.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Giang Phảng đã khắc sâu lời nguyền rủa lên người cô ta.
Sau đó, cho dù Tô Mỹ Huỳnh có làm gì, thì cô ta cũng chỉ là một người chết.
Tại sao bản thân nhất định phải làm chuyện không đúng mực trước mặt Nam Chu chứ?
Gánh nặng thần tượng của Giang Phảng còn nặng hơn ba lần Nam Chu trong lòng anh.
Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng Giang Phảng cũng chọn được một căn phòng không tệ.
Không chỉ thoải mái hạng nhất mà còn có chiếc giường mềm mại để nghỉ ngơi trong một gian nhỏ sâu bên trong phòng lớn.
Nếu có người chơi xâm nhập từ cửa chính, ở đó có một gờ giảm tốc cực lớn.
Giang Phảng đã nhanh chóng vạch ra kết cấu của căn phòng trong đầu, nếu người chơi không đi theo con đường bình thường mà lựa chọn phá tường xông vào, hai bên của gian trong đều gần sát hành lang.
Tới lúc đó, bọn họ cũng có cách để trốn thoát.
Trên thực tế, căn bản chẳng có người nào dám tới tìm rắc rối.
Trước mắt số người còn sống sót trong căn biệt thự chỉ còn hàng đơn vị, toàn những người bị Nam Chu đuổi giết tới mức xuất hiện bóng ma tâm lý, không ngoại trừ một ai.
Cậu đã diễn vở kịch sống mang tên “Hai mươi người các anh đã bị một mình tôi bao vây”.
Giang Phảng rũ mi, im lặng nhìn Nam Chu đỏ bừng mặt trong lòng:
– Về nhà rồi.
Nam Chu mơ màng thầm nghĩ, dường như cậu đã về nhà từ sớm rồi.
Giang Phảng tốn chút thời gian mới có thể gỡ Nam Chu đang sốt tới mức nóng ran khỏi người mình, đặt xuống giường, đắp chăn cho cậu.
Bị cưỡng chế đuổi khỏi căn nhà đẹp đẽ của mình, Nam Chu không vui.
Quan sát được cảm xúc của cậu, Giang Phảng kịp thời cứu vãn bằng cách nhét tay mình vào trong chăn, ngoắc lấy đầu ngón tay cậu.
Lý Ngân Hàng vào buồng tắm có trong căn phòng này, xấp ướt hai chiếc khăn lông.
Một chiếc dùng để lau sạch hai tay Nam Chu, chiếc còn lại để hạ nhiệt độ vật lý cho cậu.
Tiếp đó cô vội vàng tìm thuốc hạ sốt bình thường trong cửa hàng, bận quay mòng mòng.
Chút khó chịu hiện tại không thể chiến thắng được sự tò mò của Nam Chu.
Cậu hỏi:
– Anh không quan tâm chuyện của người nhỏ kia à?
Khi Nam Chu phát hiện ra dưới tóc có giấu một người nhỏ, cậu nhận thấy Giang Phảng khẽ cau mày.
Nhưng đối diện với thứ quái dị và đáng giá để thăm dò kia, anh không nhìn kỹ, chỉ im lặng đứng bên ngoài vũng máu, nghĩ chuyện của riêng anh.
Ngắm gương mặt Nam Chu, lốc xoáy trong tim Giang Phảng cũng dần bình tĩnh.
Đầu ngón tay anh dịu dàng xo.a nắn lòng bàn tay Nam Chu:
– Tôi chỉ quan tâm đến cậu.
Nam Chu quay đầu nhìn Giang Phảng, đôi mắt sạch sẽ tựa tuyết trắng rơi thẳng vào tim anh.
Giang Phảng không chịu được Nam Chu nhìn như vậy, không còn cách nào khác, chỉ đành cúi người hôn lên khóe môi cậu:
– Đợi cậu nghỉ ngơi khỏe rồi, tôi sẽ nói với cậu sau.
Nam Chu không chịu buông tha:
– Có thể dùng làm câu chuyện trước khi ngủ mà.
Giang Phảng cười:
– Vậy có phải chỉ cần tôi kể thì thầy Nam sẽ chịu nghỉ ngơi nghiêm túc đúng không?
Không thể không nói, Giang Phảng chính là một người kể chuyện chuyên nghiệp.
Nhận được cái gật đầu của Nam Chu, câu đầu tiên mà Giang Phảng nói ra rất dễ dàng khơi dậy lòng tò mò của người khác:
– Sở dĩ tôi biết thứ đó, bởi vì có người đã từng dùng nó với tôi.
Lý Ngân Hàng trố mắt:
– Hả?
Nam Chu nhìn anh, chớp mắt mong đợi anh kể tiếp.
Rõ ràng chỉ là một khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại khiến Giang Phảng nhìn ra hứng thú và yêu thích trong nó.
Giang Phảng ngồi bên cạnh Nam Chu, dịu dàng nói với cậu:
– Còn nhớ lời Dịch Thủy Ca từng nói không, tôi là người may mắn duy nhất còn sống sót sau khi trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” xảy ra sự cố chứ?
– Khi ấy có ít nhất trên một trăm người chơi bị mắc kẹt trong trò chơi.
– Để sống tiếp, tôi có một đội ngũ của riêng mình.
– Chúng tôi không ngừng bị đưa vào các phó bản.
– Ban đầu, đó đều là những phó bản của trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn”.
Chúng tôi có khả năng sẽ chết, nhưng bởi vì đã quá quen thuộc với nội dung và tình tiết phó bản, cho nên tỉ lệ tử vong không cao.
Lý Ngân Hàng gật đầu.
Trò chơi “Vạn Vật Hấp Dẫn” xảy ra sự cố, hơn ba trăm người chơi của server trong nước đồng thời chìm vào hôn mê, trở thành sự kiện nóng của xã hội.
Cho dù cô chưa từng chơi game, nhưng một người sử dụng Internet có chiều sâu như cô đã từng nhìn thấy các bài báo dài dòng và thảo luận trên những diễn đàn và các trang mạng khác.
Trong giai đoạn đầu, những người chơi chìm vào hôn mê không ngừng tử vong.
Từng chiếc ống thở bị rút.
Rất nhanh sau đó, số người chơi chết đi đã tăng lên con số 172, vượt quá phân nửa.
Sau một khoảng thời gian, thống kê tử vong đã dần trở nên ổn định hơn.
Cách ba đến năm ngày vẫn sẽ có người chơi qua đời, nhưng tốc độ tử vong đã giảm đi trông thấy.
Cô còn nhớ, thống kê tử vong lên lại một lần nữa kéo lên đến đỉnh điểm vào hai tháng sau khi trò chơi xảy ra sự cố.
Trước đó, kiểm tra cho thấy tất cả những người chơi trong trạng thái hôn mê đều không có triệu chứng gì bất thường.
Nói cách khác, cái chết đến bất ngờ mà không dự báo trước điều gì.
Đối với việc này, các chuyên gia y học đều bó tay, thậm chí bọn họ không tìm được một lý do hợp lý để giải thích.
Mà người trải qua chuyện này, đang nhẹ nhàng giải thích trong một thế giới mà đối với hiện thực nhìn có vẻ thần quái, không phù hợp với logic:
– … Cho tới sau này, chúng tôi bắt đầu gặp những phó bản mới.
Giống như những phó bản “Cuộc sống thường ngày của Tiểu Minh”, “Soạt, soạt, soạt”, “Xâm nhập não bộ”…
Nam Chu khái quát một cách chính xác:
– Cho nên có thể nói đây là màn thử nghiệm của trò chơi ư?
Người đứng sau khống chế tất cả mọi người, đầu tiên đặt 300 con ếch thí nghiệm vào trong những phó bản có “nhiệt độ” bình thường của “Vạn Vật Hấp Dẫn”, từ từ đun nóng.
Những con ếch không thể thích ứng với nhiệt độ của nước sẽ chết trong đó.
Những con ếch còn sống sót sẽ tiến hóa mọc ra nanh vuốt và lớp da kiên cố.
Đợi khi nhóm ếch này thích ứng với nhiệt độ của nước, người đứng sau thao túng sẽ tăng nhiệt độ.
Giang Phảng gật đầu, khẳng định phán đoán của Nam Chu.
– Ban đầu, quy định của trò chơi hoàn toàn khác với bây giờ.
– Thứ nhất, số người trong mỗi đội không hạn chế.
– Đội ngũ của tôi có mười chín người, sau đó tổn thất dần dần giảm xuống còn 12 người.
Qua tiếp một khoảng thời gian khá dài cũng không tử vong thêm.
Hai người cũng không hỏi cuối cùng “19 người” sẽ ra sao.
Bởi vì khi bọn họ gặp Giang Phảng trong trò chơi, anh đã chỉ còn lại một mình.
Không cần nói cũng biết đáp án, quá mức đau lòng.
Giang Phảng nói tiếp:
– Đương nhiên nhiều người cũng có chỗ bất lợi, dễ xảy ra mâu thuẫn, hay như trong thời khắc mấu chốt sẽ không thể quan tâm đến tất cả.
– Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, mục tiêu hàng đầu của mọi người chỉ có sống sót, đây chính là điểm tốt nhất của việc có đội ngũ.
– Càng nhiều người, đạo cụ càng phong phú, khả năng sống sót sẽ cao hơn.
Nam Chu suy nghĩ, cất giọng khàn khàn:
– Cho nên sau này, bọn họ mới đề ra số người tối đa của một đội là năm người, còn thiết kế cả “Hồ ước nguyện” nữa đúng không?
Lý Ngân Hàng cảm thấy tư duy của mình còn không nhanh nhạy bằng một người đang sốt.
Song, khi chậm rãi suy nghĩ lại lời Nam Chu nói, cô chợt cảm thấy da gà sau gáy dựng đứng cả lên.
Ý đồ này quả thực hiểm ác.
Những người kia hạn chế số lượng người chơi để giảm tỉ lệ “sống sót”, đồng thời cũng đề ra khả năng khác cho những người chơi tham dự.
Khi “sống sót” không phải là mục tiêu duy nhất, bọn họ có thể ngăn chặn khả năng hợp tác sâu hơn giữa những người chơi.
Dù sao sống trên đời này, ai mà không có d,ục vọng và tiếc nuối đây?
Giây phút nguyện vọng xung đột, ngoại trừ cạnh tranh sẽ chẳng còn phương pháp giải quyết nào tốt hơn.
Giang Phảng nói:
– Thứ hai, khi trò chơi vừa bắt đầu, không có hình thức PVP.
– Chúng tôi đã quen đánh PVE, cho nên khi lần đầu tiên chúng tôi được sắp xếp đến một màn PVP người thật, phần lớn mọi người đều rất kích động.
Cho tới khi hệ thống nhắc nhở… chúng tôi phải giết đối phương.
Thái độ trần thuật của Giang Phảng khá bình tĩnh.
Không ai biết được anh có từng đau khổ hoặc suy sụp vì chuyện này hay không.
Lý Ngân Hàng không rét mà run, Nam Chu nắm lấy