***
Thêm một người bạn sẽ thêm một con đường, đây là một trong những điều Hạ Ngân Xuyên tin tưởng trong cuộc đời này.
Đương nhiên Hạ Ngân Xuyên không còn ý kiến gì khác, thoải mái đồng ý:
– Được.
Nam Chu dùng chiếc nĩa màu bạc xiên tất cả số bơ còn sót trên đĩa, tống hết vào miệng.
Cậu thầm nghĩ, bơ này hơi chua thì phải.
Nó khiến cho tâm trạng của cậu càng thêm khó chịu.
Nụ cười trên mặt Giang Phảng dịu dàng và khách sáo, nhưng rơi vào mắt cậu lại chói lóa như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, nó chọc vào mắt khiến mắt cậu vừa hoa vừa chua xót, khóe mắt kéo căng.
Hàm răng cậu bất giác dùng sức.
Rắc.
Tất cả những người có mặt trên bàn ăn, bao gồm cả đội Thanh Đồng còn chưa đi, đều chắc chắn rằng mình đã nghe được một âm thanh gãy vụn bất thường.
Nam Chu ngậm chiếc nĩa đã gãy:…
Cậu sợ dọa người khác bèn giữ nguyên động tác ngậm cây nĩa, không cử động, ánh mắt vẫn nhìn thẳng Hạ Ngân Xuyên.
Hạ Ngân Xuyên bị đôi mắt lạnh lùng nhìn như vậy khiến anh ta cảm thấy hơi nổi da gà.
Nhưng mà trước giờ anh ta có gì nói đó, cũng chưa bao giờ sợ đắc tội ai.
Cho dù sát thần trước mặt cũng vậy thôi.
Anh ta hỏi:
– Nam Chu, cậu có lời gì muốn nói với tôi à?
Nam Chu gật đầu.
Cậu vẫn ngậm nĩa, nói không rõ ràng:
– Anh ấy đã có bạn rồi.
Hạ Ngân Xuyên:
– … Hả?
Nam Chu ngẩng đầu lên nhìn Hạ Ngân Xuyên, nghiêm túc nói:
– Là tôi.
Hạ Ngân Xuyên chẳng hiểu gì hết:
– Hả?
Lương Sấu suy nghĩ tinh tế là người đầu tiên phát hiện ra bầu không khí có gì không ổn.
Chị huých vai Châu Áo.
Suy nghĩ của Châu Áo cũng khá thấu đáo.
Anh ta nhận ra Nam Chu đang không vui.
Mặc dù không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì đặc biệt trên gương mặt cậu, nhưng hiện tại rõ ràng đang có một cơn mưa bão không bình thường sắp ập tới.
Châu Áo nhéo nhéo Hạ Ngân Xuyên đang muốn hỏi kỳ cùng từ phía sau, chủ động giải vây:
– Ừ, Đội trưởng Hạ cũng chỉ có mình tôi là bạn.
Đội trưởng Hạ không hiểu tình huống, không chịu nhận:
– Tôi đây nhiều bạn lắm nhé.
Nghe vậy, mắt Nam Chu lóe lên, cậu nhìn về Châu Áo với ánh mắt thương hại, dường như đang đồng tình với một người chồng bị vợ mình cắm sừng đầy đầu.
Châu Áo bị nhìn nổi hết cả da gà, ngón tay bằng băng vải quấn quanh cổ tay Hạ Ngân Xuyên mấy vòng, ép anh ta đứng dậy, nói câu tạm biệt.
Keng.
Âm thanh chuông gió vang lên khi mở cửa trùng hợp một cách kỳ diệu với âm thanh chiếc đầu nĩa rơi ra khỏi miệng Nam Chu va vào đĩa.
Đồng tử Lý Ngân Hàng dãn to: Đệt, cái gì thế này.
Đánh hơi được sự bất thường không thể nói rõ trong không khí, cô tự giác cảm nhận được xung quanh mình đang bốc mùi cháy xém của bóng đèn điện quá tải.
Cô tự giác mang theo Nam Cực Tinh đứng dậy tới trước quầy.
Làm xong một chuyện lớn, bụng cô hơi đói, định tiện đường gọi một đĩa mỳ Ý xào nấm rẻ nhất trong quán lấp tạm cái bụng.
Lý Ngân Hàng vừa mới đi được mấy bước, Nam Chu chợt cử động.
Cậu xoay tay, nắm lấy tay phải Giang Phảng, lao về phía trước, đè cơ thể anh bên cửa sổ sát đất.
Ầm.
Lý Ngân Hàng nghe thấy tiếng vang nặng nề, quay đầu lại nhìn, bản tính thần giữ của chợt phát tác, suýt nữa đã thốt ra câu “nhẹ thôi ông trời ơi, làm hỏng thì phải đền đấy”.
Nhưng cô lập tức tỉnh táo, nhanh chóng bước xa khỏi chiến trường, thuận tiện cố gắng ngăn chặn NPC nghe thấy tiếng động và định bước tới thăm dò.
Ánh nắng xuyên qua vai Giang Phảng, dừng lại trên hai má Nam Chu, tụ thành một lớp bóng mờ trên mắt cậu.
– Anh không được nhìn anh ta.
– Cậu khống chế sức lực rất tốt, cho nên đầu ngón tay hơi phát run – Anh phải nhìn tôi.
Tầm mắt Giang Phảng đã sớm không còn đặt trên người Hạ Ngân Xuyên nữa rồi.
Anh chỉ nhìn Nam Chu, nhìn phản ứng của cậu, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp cùng với chút chua xót dịu dàng.
Giang Phảng biết thử không tốt.
Dẫu vậy, anh đã sớm quen với cách này.
Tuy rằng xấu xa, nhưng cũng chính là cơ chế tự bảo vệ bản thân, hệt như một lớp giáp kiên cố.
Cho dù đã mềm đi, song nó vẫn còn tồn tại.
Giang Phảng thử dỗ dành Nam Chu:
– Tôi vẫn luôn nhìn cậu mà.
Nam Chu tủi thân:
– Anh có rất nhiều bạn bè.
Ban nãy lại thêm một người.
Giang Phảng dần dần đi sâu vào vấn đề:
– Tôi không thể kết bạn hả?
Nam Chu:
– Có thể, nhưng anh phải suy nghĩ rõ ràng, anh chỉ có thể kết bạn với một người thôi.
Bảy phần tò mò trong giọng Giang Phảng được khuếch đại thành mười phần:
– Tại sao?
Nam Chu:
– Bởi vì “bạn bè” rất quan trọng.
Cuối cùng Giang Phảng mới hỏi trọng điểm:
– Cho nên tại sao tôi lại không thể làm “bạn bè” với Hạ Ngân Xuyên?
– Anh ta không được.
– Nam Chu khẽ lẩm bẩm – Bởi vì anh ta sẽ không chết vì anh.
Bờ vai vốn thả lỏng của Giang Phảng chợt căng chặt.
Anh nhìn thẳng vào mắt Nam Chu, trong mắt dần sáng lên ánh sao:
– Cậu cho rằng như vậy hả?
Nam Chu không thể nhìn ra sự thay đổi kỳ diệu trên khuôn mặt Giang Phảng, cậu nghiêm túc phân tích:
– Hạ Ngân Xuyên có bạn của anh ta.
Trên núi tuyết, Châu Áo nguyện liều mạng cũng phải cứu anh ta cho bằng được.
Nam Chu đã tận mắt nhìn thấy tình cảm bền chắc không thể phá vỡ của hai người.
Chẳng qua không ngờ Hạ Ngân Xuyên lại dám đứng trước mặt Châu Áo, đường hoàng nói ra mình có rất nhiều bạn, không khỏi có phần ngả ngớn.
Mặc dù anh Phảng cũng từng nói có rất nhiều bạn trước mặt cậu, nhưng đó đều là quá khứ.
Nam Chu cố gắng rồi cố gắng, dẫu vậy cậu vẫn không thể không để ý đến nó được.
Chẳng qua hôm nay, ngay trước mặt cậu mà anh Phảng muốn phát triển tình cảm mới, chuyện này có phần quá đáng.
Cậu phải cố gắng uốn nắn mới được.
– Chúng ta đã hôn nhau, nằm ngủ cùng nhau, anh độn,g dục với tôi, tôi bằng lòng chết vì anh.
Nam Chu cố gắng đếm qua một lần, khẽ nói:
– Như vậy còn chưa thể tính là bạn tốt của anh sao?
Năng lực học tập của Nam Chu trước nay vẫn rất mạnh.
Cậu có thể khắc sâu rất nhiều những khái niệm trong đầu.
Dẫu cho cậu đã quên mất ai đã nhồi nhét những suy nghĩ ấy cho mình, nhưng cậu luôn cảm thấy, khái niệm “bạn bè” hẳn là vậy.
Dường như từng có một người, rõ ràng đã nói bọn họ là bạn bè, cũng vô cùng thích mình.
Nam Chu còn đang định nói gì, chợt có thứ gì đó chạm vào khóe môi cậu.
Ánh mắt Giang Phảng nhìn cậu rất sâu, rất tối tăm, chìm trong bóng tối, giống như một hồ nước không thấy đáy.
Trong hồ chỉ phản chiếu hình bóng của một người.
Giang Phảng vẫn giữ nguyên tư thế bị khống chế, ngửa đầu hôn nhẹ môi Nam Chu.
Nam Chu không trốn tránh, chỉ nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Trong giây lát, cậu cũng ghé sát đến gần, áp đôi môi lành lạnh lên môi Giang Phảng.
Có qua có lại, chạm vào là cháy.
Giang Phảng vươn tay trái không bị cậu khống chế, ôm Nam Chu vào lòng mình.
Một tay anh đặt trên mái tóc đen hơi dài của Nam Chu, đầu ngón tay rẽ đuôi tóc, khẽ chạm môi vào vết cắn sau gáy Nam Chu qua lớp áo.
Cơ thể Nam Chu mẫn cảm nhất với vết thương không rõ từ đâu tới này, bị chạm vào mang tới một cơn run rẩy cũng không rõ nguồn gốc.
Cậu nghe thấy Giang Phảng nói với mình:
– Nếu đã vậy, bắt đầu từ hôm nay, ngay lúc này, chúng ta bắt đầu làm bạn nhé.
Nam Chu không thích anh nói như vậy.
Cậu phản đối:
– Rõ ràng chúng ta đã làm bạn một khoảng thời gian rồi.
Tiếng cười Giang Phảng vang lên bên tai cậu, rất êm tai và vui vẻ:
– Từ khi nào?
Nam Chu suy nghĩ, xác nhận thời gian:
– Mười bốn tiếng trước.
Giang Phảng nhớ lại theo thời gian cậu đưa ra.
Khoảng thời gian này, Nam Chu hoàn toàn thoát khỏi trạng thái bán Succubus, cậu phát sốt, còn anh thì chăm sóc cậu.
Giang Phảng:
– Hình như tôi cũng không làm chuyện gì đặc biệt mà.
Nam Chu:
– Đúng,