***
Nam Chu hỏi hai người kia:
– Mọi người có nhận được thông tin nhiệm vụ không?
Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau.
– Haiz, mọi người không biết hả? – Tào Thụ Quang nói – Có một số phó bản sẽ không công bố thông tin liên quan đến nhiệm vụ ngay từ đầu đâu, cần phải kích hoạt mới được.
… Đây là lần đầu tiên bọn họ được biết chuyện này.
Giang Phảng ngại ngùng nói:
– Chuyện này chúng tôi không biết thật.
Ngại quá.
Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau, thở dài một tiếng như đang cảm khái “quả nhiên là chim non”.
Tào Thụ Quang vươn tay khoác lên vai Giang Phảng, rất có phong thái của anh trai an ủi em trai:
– Không cần phải tự ti đâu.
Ánh sáng ngoài kia rực rỡ, xung quanh tràn ngập hơi thở của cuộc sống.
Trong hoàn cảnh thế này, cho dù Lý Ngân Hàng có muốn căng thẳng cũng sẽ vô thức cảm thấy mình không cần thần hồn nát thần tính như thế.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp được một đội dễ nói chuyện đến vậy trong phó bản.
Cảm giác gần giống như gặp đội Thanh Đồng trong phó bản thứ ba.
Thanh Đồng mang tới cho người ta cảm giác đáng tin cậy.
Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi mang tới cho người ta cảm giác thoải mái.
Mã Tiểu Bùi nhìn xung quanh một hồi, nhỏ giọng nói với Tào Thụ Quang:
– Ở đây có một, hai, ba, ba người… chúng ta
Tào Thụ Quang cọ vai cô trêu chọc:
– Lại bắt anh tìm người đấy à, không tìm nữa, bãi công.
Phải cho thù lao mới tìm.
Mã Tiểu Bùi cũng không ngại người khác, cười híp mắt hôn Tào Thụ Quang một cái:
– Ông xã à, tìm đi.
Tào Thụ Quang lật mặt như lật sách:
– Ok.
Tào Thụ Quang đang định đứng dậy thì một giọng nói lạnh lùng âm u vang lên từ phía sau bọn họ:
– Tôi ở đây.
Anh ta giật nảy mình:
– Ôi mẹ ơi!
Nam Chu quay đầu.
Cách chiếc đệm xe ố vàng và hơi mốc, cậu nhìn thấy một gương mặt…
Thoạt nhìn, Nam Chu không thể nhìn rõ gương mặt của người đồng đội mới này.
Người ngồi phía sau mặc một chiếc áo măng tô màu lam kéo cao cổ, đeo khẩu trang màu đen, đội một chiếc mũ len.
Nhìn từ trên xuống dưới, chỉ có đôi mắt của hắn còn lộ ra bên ngoài.
Hắn quấn bản thân kín mít, nhưng trong chiếc xe điều hòa chừng 18 độ đang không ngừng chạy vù vù điều chỉnh nhiệt độ, nhìn hắn cũng không đến nỗi quá nóng.
Tào Thụ Quang nhìn tạo hình này, há hốc miệng hồi lâu mới hỏi ra nghi ngờ của mình:
– Anh lạnh à?
Người kia ngước mắt lên, lạnh lùng xem xét anh ta rồi cúi đầu xuống.
Nhìn vài sợi tóc lộ ra bên ngoài mũ len, có thể nhận thấy chất tóc của hắn vừa cứng vừa sáng như thép.
Khóe mắt hắn có một vết sẹo nhỏ, kết hợp với đôi mắt trắng dã, khí chất rất giống tội phạm.
Hắn cụp mắt, nhỏ giọng giới thiệu tên mình:
– Thiệu Minh Triết.
Lý Ngân Hàng đã vô thức đề cao cảnh giác cho nên không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao cô cũng đã từng gặp dạng người như Tạ Tương Ngọc và Khúc Kim Sa.
Ước chừng bắt đầu từ thời nguyên thủy, con người đã là loài sinh vật quen sống theo bầy đàn.
Đối với đa số người mà nói, trong hoàn cảnh cực đoan, có tiếng người nói ở bên cạnh mới có thể yên tâm.
Trong hoàn cảnh cực đoan của cực đoan như “Vạn Vật Hấp Dẫn”, người không chịu sống theo bầy đàn thì ít nhiều cũng có chút bản lĩnh, hoặc có nguyên nhân không thể cho người ngoài biết.
Ví dụ như Khúc Kim Sa dựa vào sòng bạc để làm giàu trong trò chơi, không cần thiết phải hợp tác làm việc cùng người khác.
Ví dụ như Tạ Tương Ngọc, người có sở thích nham hiểm âm thầm đâm sau lưng người khác, cũng không cần người khác tới quấn chân mình.
Ồ.
Bỏ qua Tạ Tương Ngọc đi.
Bây giờ cậu ta đã bị người ta trói chặt chân rồi.
Đối với người kỳ lạ trước mắt, cùng lắm chỉ tỏ ra hòa bình ngoài mặt, không hợp tác là được.
Những người khác trên xe cũng chú ý đến phía bọn họ, dẫu vậy cũng chỉ coi như lúc bọn họ đã quen biết nhau từ trước, nhìn qua mấy cái rồi thôi.
Trong lúc bị người ta quan sát, Nam Chu cũng im lặng quan sát xung quanh.
Không khó phán đoán về chức năng của chiếc xe bus bọn họ đang ngồi.
Nam Chu ngồi ở phía sau xe bus.
Phía trước có khoảng chừng hai đến ba mươi hành khách, trong đó có ba bốn người đội mũ chung một kiểu và màu sắc.
Tính chất giá rẻ, màu sắc lòe loẹt.
Có một lá cờ nhỏ quấn quanh cây gậy tre, xếp qua loa ở hàng ghế đầu tiên.
Trong chiếc thùng rác cạnh bọn họ không xa có vứt vé vào tham quan Cung điện Hoàng gia.
Bên trên có vết bẩn và bụi, tuy vậy vẫn có thể nhìn ra đó là vé tham quan ngày hôm qua.
Vé vào cổng còn có ký hiệu “vé đoàn”.
Các thiết bị trên xe tương đối cũ kỹ, không sạch sẽ, đệm xe ít nhất ba bốn ngày chưa thay, nhưng có lẽ điều hòa mới thay không lâu, mùi rất nồng, gió mạnh thổi ù ù khiến người ta lạnh sởn da gà.
Những chi tiết nhỏ đều hướng về một kết luận.
Bọn họ đang ở trong một đoàn du lịch giá rẻ nước ngoài, đi đến một khu du lịch chưa biết.
Bọn họ sẽ đi đến đâu?
Còn nữa, mãi mà chưa thấy nhắc nhở nhiệm vụ.
“Tà giáng” đang chỉ thứ gì?
… Huống hồ, ngoại trừ những chuyện này ra, còn một chuyện khiến cậu vô cùng quan tâm.
Phía bên kia, sau khi xác định được tất cả đồng đội, Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi cũng chọn một hàng ghế trống gần đó ngồi xuống.
Tào Thụ Quang liếc mắt nhìn người vừa quái dị vừa tự kỷ tên Thiệu Minh Triết, gối đầu lên vai vợ mình khẽ thút thít:
– Làm anh sợ chết khiếp.
Mã Tiểu Bùi đẩy đầu anh ta ra, oán trách:
– Làm nũng gì đấy.
Tào Thụ Quang vùi mặt vào vai cô.
Mã Tiểu Bùi không khỏi bật cười, giải thích với Nam Chu ngồi cách cô một lối đi:
– Đừng để ý, tính cách của ông xã tôi tương đối trẻ con.
Nam Chu gật đầu, chú ý tương tác của hai người.
Trong hệ thống khái niệm không mấy rõ ràng về mối quan hệ giữa người với người của cậu, chưa từng xuất hiện xưng hô đời thường thế này.
Giang Phảng thấy cậu trầm ngâm suy nghĩ, bèn hỏi:
– Đang nghĩ gì đấy?
Nam Chu nhìn Giang Phảng, nhỏ giọng hỏi:
– “Ông xã”?
Cậu gọi vậy khiến Giang Phảng sững người, sau đó mới hiểu ra, không nhịn nổi cười:
– Từ đó có nghĩa là chồng.
Nam Chu:
– À.
Sau khi âm thầm hoàn thiện khái niệm, cậu lại đưa ra thêm câu hỏi nữa:
– Chồng cũng có thể hôn à?
Trong những quyển sách mà cậu từng đọc, câu chuyện của hoàng tử và công chúa luôn kết thúc ở chỗ “Sau khi kết hôn, hai người trải qua những ngày tháng hạnh phúc”.
Trong những tiểu thuyết theo hướng hiện thực, sau khi vợ chồng kết hôn sẽ thường xuyên cãi vã, phần lớn sẽ ngoại tình, không nhìn ra hạnh phúc ở đâu.
Điều này đã đủ khiến Nam Chu cảm thấy mâu thuẫn rồi.
Trong những tiểu thuyết khác cũng có miêu tả đến cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng sau khi kết hôn.
Dẫu vậy, cũng chỉ là những câu miêu tả cậu đọc không hiểu.
Ví dụ, cậu không thể hiểu nổi tại sao khi hai người đi ngủ, ngôi sao sẽ xé rách trời cao, trượt vào vực sâu đêm tối, hay hải đường lay động, hài hòa sinh mệnh gì gì đó.
(Hải Đường: Web chuyên truyện H)
Khi còn nhỏ,