***
Đùa cái gì vậy chứ?
Ép buộc bản thân không suy nghĩ đến điều xui xẻo, Chamras ổn định trận tuyến, trước khi Nam Chu phá vỡ hết cửa kính ở tầng một, gã cố ý ghi nhớ hình dáng Nam Chu, sau đó chui ra khỏi gương của một căn phòng, hóa thành thực thể.
Gã rón rén mở cửa ra, rồi thuận tay đóng lại.
Gã khá quen thuộc với động tác đột nhập thế này.
Nhưng mà rốt cuộc mấy người Nam Chu đã đi đâu rồi?
Sau khi cửa kính trên hành lang của cả ba tầng đều vỡ vụn, trên dưới cả khách sạn đều trống trải, nhìn thấu từ trên xuống dưới.
Bọn họ có thể trốn ở đâu được cơ chứ?
Chamras cầm con dao, bước đi chậm rì.
Gã không ngừng thay đổi góc nhìn, xem qua từng phòng.
Gã liên tục bị ảnh hưởng bởi định luật, bị ép thay đổi góc nhìn đến đống kính vỡ trong bồn hoa nhiệt đới dưới tầng một.
Qua mấy lần thay đổi thất bại, Chamras bực tức chỉ muốn chửi người.
Ngay giây phút đôi mắt Chamras sắp trào lệ máu, ngọn lửa tàn bạo bốc lên quanh người thì một bàn tay tựa ma quỷ vươn từ sau tới, bóp thẳng vào yết hầu lạnh băng của gã.
Chamras đứng hình, không thể cử động, luồng máu đã nguội lạnh xộc thẳng lên đầu gã.
Chamras đã từng làm sinh vật một khoảng thời gian dài.
Gã không cảm thấy bản thân đã chết.
Bởi vậy, khi tính mạng bị uy hiếp, vậy mà một con quỷ như gã lại có thể sợ hãi đến mức chẳng thể phát ra âm thanh.
Nam Chu lẳng lặng đứng sau lưng gã, ngón tay lành lạnh lướt qua làn da trên cổ, khiến gã tự dưng nổi hết cả da gà:
– Mày ở đây à?
Dứt lời, Chamras cảm thấy cổ mình chợt nhói lên một cái, đầu gã xoay về phía sau với tư thế khó hiểu, mặt đối mặt với Nam Chu trong khi cơ thể vẫn quay lưng với cậu.
Nam Chu cao hơn gã một chút nhưng mảnh dẻ hơn nhiều.
Cậu nâng gò má Chamras bị xoay 180 độ lên, vươn tay khẽ vỗ vỗ.
Chamras sợ hãi tan đi, trốn vào trong gương, thở hồng hộc.
Chamras hoảng loạn chạy trốn, Nam Chu quay sang nói với Giang Phảng:
– Làm thế đáng sợ lắm à?
Trong mắt Giang Phảng, nhóc người giấy nhà mình đang đòi tuyên dương.
Anh cười nói:
– Rất đáng yêu.
Vì thế, Nam Chu tự cho rằng mình còn chưa đủ đáng sợ.
Cậu phá vỡ tủ kính cứu hỏa, chế tạo chất dẫn mới tiếp tục phân tán sức mạnh của Chamras, đồng thời rút chiếc rìu thoát hiểm màu đỏ cán dài ra.
Cậu lật ngược rìu lại, kéo lê lưỡi rìu trên sàn nhà.
Kéo đến đâu, vụn gỗ bay đến đó, âm thanh ghê người.
Tiếng vật sắc nhọn ma sát với sàn nhà vang vọng trong hành lang khép kín càng thêm đáng sợ.
Chamras trốn trong chiếc gương của căn phòng không người, nghe Nam Chu nói bằng giọng bình tĩnh cứng ngắc của mình:
– Thưa anh bóng đen, anh ở đâu đấy nhỉ?
– Anh này, chúng ta nói chuyện tí đi.
– Anh ra tìm tôi đi nào.
– Hay là tôi đi tìm anh nhé?
Chamras: Ở đâu ra cái thằng tâm thần thế này?
Gã sờ phần gáy ớn lạnh, xương cổ vẫn còn cảm xúc kỳ quái khi bị vặn gãy.
Gặp phải màn tấn công kia, cuối cùng Chamras cũng có thể chắc chắn, cảm giác suy yếu và đau đớn không phải mình tưởng tượng.
Gã thực sự đã suy yếu đi nhiều.
Tình hình hiện nay đối với Chamras mà nói thì hoàn toàn rơi vào thế khó.
Bây giờ đã không còn trên cơ, đối với người am hiểu dựa vào lợi thế và né tránh tấn công như gã thì đương nhiên sẽ muốn rời khỏi vùng đất thị phi này, lần tới có cơ hội sẽ so găng sau.
Đáng tiếc, gã không đi nổi nữa rồi.
Khách sạn là điểm trung tâm của giáng đầu, là nơi bắt nguồn của tất cả.
Gốc của gã cắm rễ ở tâm “khách sạn” của hình tròn.
Nói cách khác, bản thân gã đang bị giáng đầu trói buộc trong vùng đất quỷ dị này.
Bản thân gã bị luyện chế thành giáng đầu, không thể kêu gọi chủ nhân mang mình thoát khỏi đây.
Chamras còn chưa rút ra được manh mối trong dòng suy nghĩ rối loạn của bản thân, chợt nghe thấy âm thanh khiến sống lưng gã phát lạnh.
Tất cả chìa khóa dự phòng của các phòng đều đặt ở quầy, do một người bảo quản.
Bây giờ ngoài quầy không có ai, cho nên Nam Chu có thể dễ dàng lấy được vòng chìa khóa.
Cậu treo vòng chìa khóa chế tạo từ đồng thau trên tay, chậm rãi đi quanh một vòng.
Leng keng…
Leng keng…
Trên hành lang yên tĩnh văng vẳng tiếng lanh lảnh của chìa khóa va vào nhau, âm thanh trong trẻo êm tai ấy rơi vào trong tai Chamras lại thành tiếng ồn ào khiến gã nổi da gà.
Trùng hợp làm sao, Nam Chu cũng bước tới tầng hai nơi gã đang náu mình, đứng cách căn phòng 201 ba bước, tìm được chiếc chìa khóa chính xác.
… Cạch.
Chamras cảm thấy chiếc chìa khóa này như đâm thẳng vào não gã.
Nam Chu lịch sự gõ cửa:
– Anh có đó không? Tôi vào nhé.
Một giây sau câu nói nhẹ nhàng này, âm thanh đập vỡ mặt gương phòng tắm vang lên loảng xoảng tựa sấm rền, Chamras trong gương sợ hãi run rẩy.
Gã vô cùng bất an và kinh hãi, bấy giờ gã mới hoàn toàn hiện ra, không thể tiếp tục thế này được.
Gã đến đây để giết người.
Bây giờ vẫn còn một người một sóc chạy được ra bên ngoài, nếu cứ tiếp tục chậm trễ ở đây, lỡ như bị bọn họ phát hiện ra chỗ đặt giáng đầu…
Trước khi đến, ngài Sompa đã cường điệu nói chuyện với gã qua thành hũ, chỉ được thành công, không được thất bại.
Cái mạng của gã đang nằm trọn trong lòng bàn tay ngài Sompa, nếu bản thân thất bại, ngài nhất định sẽ không tha cho gã!
Chamras quyết tâm!
Gã không tin một người chết đã chẳng còn gì để mất như gã mà phải sợ một người sống sờ sờ như Nam Chu?
Ngay giây phút gã quyết tâm, từ những mảnh gương vỡ rải rác trên sàn nhà do Nam Chu vừa đánh vỡ, xuất hiện vô số vật chất màu đen rục rịch chuyển động, uyển chuyển bò ra ngoài, hình thành một cái vòi đen to, mấp máy như con rắn, trườn đi.
Quả nhiên, thanh niên tóc đen và tóc bạc đều đang ở trên hành lang.
Tóc đen đang cúi đầu mở cửa một căn phòng khóa, tóc bạc đứng bên cạnh mỉm cười nhìn cậu ta…
Không ai chú ý đến gã cả.
Cái xúc tu đen ngòm ẩn mình trong bóng tối, men theo chân tường, chuyển động như con rắn.
Khi hai người Nam Chu bước vào căn phòng 202, Chamras ẩn náu bên cửa dàn quân đợi địch, đã chuẩn bị hết thảy để gi,ết chết Nam Chu.
Lòng báo thù của Chamras rất mạnh.
Ban nãy Nam Chu đã bẻ gãy cổ gã, vậy thì gã sẽ có qua có lại, ngay khi Nam Chu bước ra gã sẽ vặn gãy cổ cậu ngay.
Mặc dù không thể dày vò người ta đến chết, không phù hợp với mỹ học của gã, nhưng bây giờ gã chẳng thể quan tâm nhiều đến vậy.
(Mỹ học là bộ môn khoa học có tính lý thuyết về sự nhận thức và thưởng thức cái đẹp trong thiên nhiên, trong nghệ thuật và trong xã hội.
Chamras đứng bên cửa, suy nghĩ về rất nhiều kế hoạch, nghĩ tới vô số hình ảnh Nam Chu khi chết.
Cho tới khi thời gian dần trôi qua, gã mới nhận ra có gì đó bất thường.
Giang Phảng và Nam Chu vẫn ở bên trong, không hề ra ngoài.
Trong phòng cũng không vọng ra tiếng gương vỡ.
Cánh cửa phòng 202 mở rộng, đèn đuốc tối om không có ánh sáng, chẳng khác nào vực sâu không đáy.
Nhìn vào trong không gian tối tăm kia, mồ hôi lạnh của Chamras tuôn như suối.
Bọn họ đi đâu rồi?
Bọn họ có còn ở đây không?
Lẽ nào thanh niên tóc đen kia đang núp sau cánh cửa lặng lẽ nhìn trộm mình?
Chamras cứng người bên cửa.
Gã cẩn thận phân ra một phần tinh thần, di chuyển vào chất dẫn phản xạ trong phòng 202, muốn xem tình hình trong phòng thế nào.
Ai ngờ, gã vừa xuất hiện trong gương phòng tắm đã thấy thanh niên tóc bạc khoanh tay đứng trước gương, mặt mày tươi cười, dường như đã sớm biết gã sẽ đến.
Bị giật mình, Chamras không dám ở lâu, vội vàng rút lui…
Ngay lúc gã muốn thoát khỏi căn phòng, một màn khủng bố bất ngờ xuất hiện.
Một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi phòng 202, dùng sức túm chặt khung cửa.
Nam Chu từ từ ló đầu ra khỏi cánh cửa, đôi mắt đen láy xinh đẹp nhìn chằm chằm gã.
Song nhìn thấy cậu, Chamras như thể gặp phải một con ác quỷ.
Chamras tưởng rằng không ai hay biết hành tung của mình, nhưng Nam Chu nhạy bén đã phát hiện ra bóng đen chuyển động trong góc tối.
Cậu ló đầu ra khỏi cửa, khẽ nói với xúc tu đã lùi về sau ba bốn bước:
– Bắt được anh rồi.
Đối diện với nỗi sợ hãi, Chamras không lựa chọn lùi bước.
Ngược lại, sự thô bạo trong gã lập tức dâng lên.
Sợ cái con khỉ!
Không thể ra tay bất ngờ vậy thì đánh trực diện luôn đi!
Rõ ràng đây phải là địa bàn, là sân nhà của gã mới đúng.
Muốn giết gã hả? Không dễ thế đâu?
Chỉ suy nghĩ thoáng qua, cả nghìn mảnh kính vỡ ùa ra vô số sương đen, nó đan thành dây mây leo thẳng lên, đồng loạt xông vào tầng hai.
Giết chết nó!
Bấy giờ trong lòng Chamras chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Giết chết nó!
Một lượng lớn xúc tu đen ngòm xô nhau bao trùm hoàn toàn lên người Nam Chu.
Ngay cả trên lưỡi dao găm có thể phản xạ lại cũng không ngừng trào ra vật chất màu đen, tựa con rắn nhỏ quấn quanh cổ tay cậu.
Chamras dùng xúc tu bóng đen chắp vá thành một cơ thể đen ngòm gần giống vóc dáng của gã đứng cách đó không xa, chờ đợi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chết thảm hại của Nam Chu.
Tưởng tượng hình ảnh Nam Chu bị xé thành từng mảnh nhỏ, trong lòng gã vui lắm.
Nhưng tưởng tượng vui vẻ ấy đã tan thành mây khói cùng với từng đoạn xúc tu bay tứ tán và biến mất trong không trung.
Chamras gần như dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình, cùng lúc đó, gã cảm thấy cơ thể nhận được sự đau đớn chân thật trước giờ chưa từng có.
Nam Chu vung con dao găm nhỏ bé nhanh tới mức mắt thường không thể nhìn thấy được.
Ánh sáng trắng vụt lên, xẻ dọc chiếc bóng đen từ giữa.
Bóng ảnh bắn tung tóe.
Một chiếc xúc tu khác rục rịch định cướp đi vũ khí của Nam Chu nhưng bị cậu xoay tay ghim trên tường.
Cậu nhanh chóng chuyển dao găm sang tay kia, chém loạn xạ chiếc xúc tu như chém hoa quả.
Chamras khó nén đau đớn, gã gục xuống đất.
Mỗi chiếc bóng đen đều là cơ thể của gã.
Năng lực của gã đã bị chính gã lạm dụng đến cực hạn.
Bây giờ cơn đau đớn trên từng cái bóng phân thân truyền tới cơ thể gã một cách chân thực.
Chamras yếu đến mức còn không thể chủ động dịch chuyển vào trong gương.
Chamras khó khăn chuyển động cơ thể, định chạm vào mặt gương trước khi Nam Chu kết thúc màn chiến đấu.
Cho dù chỉ là một mảnh kính vỡ cũng được.
Chưa bao giờ gã khát vọng trốn vào trong chỗ tối giống một con dòi