***
Nam Chu và Giang Phảng thực sự không vội tăng tích điểm của mình.
Điều này khiến cho đôi khi Lý Ngân Hàng chìm vào dòng suy nghĩ lại cảm thấy mình là thái giám.
Lần thứ n cô tính toán khoảng cách giữa bọn họ và Adam, đồng thời mang theo lo lắng để giao lưu cùng bọn họ, hai người đều đang cố gắng với trận đấu plank trên giường.
Không cược gì, chỉ chơi vui vậy thôi.
Nam Cực Tinh ngồi trước mặt hai người, hai móng vuốt ôm một quả anh đào muối, chậm rãi liếm mút, đảm nhận công việc viên trọng tài nho nhỏ.
Ước chừng năm phút qua đi, Giang Phảng đột ngột vươn ra một bàn tay, khẽ nhéo ngực Nam Chu.
Nam Chu không kịp né tránh, rên lên một tiếng, gục ngã xuống giường.
Nam Cực Tinh phun hạt anh đào ra, cầm hạt anh đào ném về phía Nam Chu.
Knockout.
Nam Chu: …
Giang Phảng cúi đầu, vùi mặt vào cánh tay khẽ cười.
Lòng tò mò của Nam Chu vẫn luôn như thế.
Cậu bò dậy, ngồi trên giường cúi đầu chạm vào lồng n,gực mình, nghiên cứu tại sao bản thân lại mẫn cảm đến vậy.
Sau một hồi nghiên cứu, cuối cùng chẳng thu được kết quả gì.
Thấy Giang Phảng vẫn còn đang tự đắc, bỗng dưng Nam Chu muốn chơi xấu.
… Cậu cũng muốn nhéo anh.
Nhưng cậu mới chỉ vươn tay ra được một nửa đã bị Giang Phảng túm được cổ tay.
Giang Phảng dùng một cánh tay chống đỡ sức nặng của cả cơ thể, dắt tay Nam Chu chạm vào đỉnh đầu mình, cầm tay cậu khẽ xoa đầu mình như thể đang làm nũng.
Quả nhiên Nam Chu đã bị dụ dời sự chú ý, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài buông tự nhiên sau lưng anh, cảm giác như thể đang vuốt ve một đoạn tơ xinh đẹp.
Lý Ngân Hàng chẳng còn lời nào để nói với hai Boss không làm việc tử tế nhà mình.
Chờ khi Giang Phảng chơi đủ rồi, thoải mái gối đầu lên đùi Nam Chu với cơ thể toát mồ hôi, cô mới yếu ớt thỏ thẻ:
– Chuyện đó…
Hai người đồng thời quay sang nhìn cô.
Lý Ngân Hàng lấy cây bút dắt trên tai xuống, hắng giọng nói:
– Trước mắt, chúng ta đang kém Adam 108,000 tích điểm.
Giang Phảng thờ ơ cảm thán:
– Nhiều vậy nhỉ.
Nam Chu dời mắt tiếp tục nghịch và quan sát mái tóc bạc của Giang Phảng.
Mái tóc của anh vốn dĩ đã mang màu bạc nhàn nhạt thuần khiết, dưới nắng, nó lấp lánh tựa kim cương.
Lý Ngân Hàng cũng biết, chỉ dựa vào một kẻ yếu ớt như cô thì chẳng thể nào bù vào được hơn một trăm nghìn tích điểm.
Nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ.
Trừ phi bọn họ liên tiếp gặp được mấy phó bản có độ khó cao và được thưởng nhiều như “Xâm nhập não bộ”.
Dẫu vậy, từ sau phó bản “Soạt, soạt, soạt”, phó bản “Nỗi sợ trăng tròn” nhắm thẳng vào điểm yếu của Nam Chu và Giang Phảng, “Xâm nhập não bộ” cửa nào cửa nấy đều chí mạng, cuộc truy kích nghìn người muốn dồn bọn họ vào chỗ chết, ngay sau đó lại là phó bản “Tà giáng” được ít phần thưởng.
Một loạt những sự việc này khiến Lý Ngân Hàng ý thức được rằng cho dù bọn họ có muốn gặp may thì “Bàn tay Thượng Đế” của vận mệnh đang chơi đùa với bọn họ cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội ấy.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tiếp theo bọn họ nhất định sẽ tiếp tục bị chèn ép.
Quyền chủ động chưa bao giờ nằm trong tay bọn họ.
Chuyện này đã nằm ngoài tầm kiểm soát, càng suy nghĩ càng khiến người ta hoảng loạn.
Cho dù đang nằm ở hạng ba nhưng Lý Ngân Hàng vẫn cảm thấy căng thẳng thần kinh như đi trên lớp băng mỏng.
Sau khi trải qua hai ngày nghỉ ngơi và hồi phục trong tâm thái tương đối nhẹ nhàng, cảm giác căng thẳng này càng dâng lên dữ dội khiến cô ăn không ngon ngủ không yên.
– Trọng điểm là “.”… – Lý Ngân Hàng điều chỉnh tâm thái, tiếp tục phân tích – Không có bất cứ thông tin gì về đội ngũ này cả, nhưng nó lại xếp ở vị trí đầu tiên.
Trước mắt xem ra chúng ta chỉ có thể giả thiết nó là một hệ tọa độ cố định.
– Rồi sẽ phải có một ngày trò chơi kết thúc.
Tôi nghĩ, cho dù bảng cá nhân hay bảng đội ngũ, trong hệ tham chiếu này chỉ có mình “.” cố định.
– Tôi đoán rằng, chỉ cần có tích điểm của ai đó vượt qua hạng nhất “.”, bảng xếp hạng của chúng ta sẽ không thay đổi nữa, trò chơi cũng tuyên bố kết thúc.
– Bộ phận kế hoạch của trò chơi đã không đưa ra số tích điểm cụ thể của “.” chỉ vì muốn xây dựng cảm giác lo âu.
– Có lẽ Adam xếp hạng trên chúng ta chỉ còn cách “.” 1000 tích điểm thưởng của một phó bản có độ khó thấp, còn chúng ta thì cách Adam một khoảng hơn trăm nghìn tích điểm… đây chẳng khác nào treo củ cà rốt trước mặt con lừa, rõ ràng đang muốn chúng ta phải cạnh tranh.
Khi Lý Ngân Hàng đang phân tích êm tai, Nam Cực Tinh đứng bên cạnh cô, móng vuốt nho nhỏ chống hông, cầm cuống anh đào ăn dở chỉ chỉ trỏ trỏ vào hai người theo tiết tấu nói chuyện của Lý Ngân Hàng.
Nam Chu nhìn nó một cái.
Nó lập tức rút về sau lưng Lý Ngân Hàng, ngậm cuống anh đào nhìn Nam Chu.
Lý Ngân Hàng không biết Nam Chu đang mắt qua mày lại với Nam Cực Tinh.
Sau một hồi phân tích, lòng cô càng thêm không chắc chắn.
Cô thử đưa ra kết luận:
– … Hay là, chúng ta đi phó bản tiếp đi?
Giang Phảng cười một tiếng, nhìn Nam Chu:
– Từ khi chúng ta bắt đầu kỳ nghỉ, đây đã là lần thứ mấy cô ấy nhắc đến chuyện đi phó bản rồi?
Nam Chu cụp mi:
– Lần thứ sáu.
Lý Ngân Hàng đã quen với 996 cất lời:
– Tôi…
Cô gãi gãi má, dần dần mới cảm thấy ngại ngùng vì mình quá nóng vội.
Cũng phải, mỗi lần làm nhiệm vụ cô đều trốn tránh bên cạnh Boss mà.
Có Nam Chu và Giang Phảng đi đầu, cô căn bản chẳng cần động não, cũng chưa từng phải chịu khổ, nói dễ dàng ngồi chơi hưởng thắng cũng không quá đáng.
Nghĩ kỹ lại, cô vội vàng đi làm nhiệm vụ đến vậy, thực sự đúng là múa rìu qua mắt thợ.
Trong lúc Lý Ngân Hàng lúng túng, Nam Chu đang nghịch tóc Giang Phảng chợt lên tiếng:
– Ngân Hàng.
Lý Ngân Hàng:
– Hả?
Nam Chu nói:
– Ở phó bản trước cô đã sai sót một vấn đề.
Lý Ngân Hàng biết Nam Chu đang nói đến chuyện rõ ràng cô đang để tên giả nhưng lại tự báo ra tên thật trước mặt hai vợ chồng, tự bại lộ mình.
Cũng may, khi ấy hai vợ chồng đều không nhận ra.
Chuyện này cũng cũng không có gì khác biệt cả.
Sau này cô mới nghĩ ra nhất định là Tào Thụ Quang và Mã Tiểu Bùi đã biết thân phận của bọn họ rồi.
Chẳng qua hai bên chỉ đang lừa dối nhau mà thôi.
Nam Chu hỏi:
– Có biết tại sao chúng tôi không nói với cô không?
– Biết.
– Lý Ngân Hàng thừa nhận sự tầm thường của mình – Nếu hai người nói rằng tôi lỡ miệng, chắc chắn tôi sẽ hoảng, sẽ không thể tự nhiên nói chuyện với bọn họ nữa.
– Ừ.
– Nam Chu bình tĩnh nói – Cô có thể hiểu được điều này thì tốt rồi.
Cậu dừng một lát, bổ sung thêm:
– Còn nữa, cô cũng không tệ đến thế đâu.
Được khen như vậy khiến Lý Ngân Hàng cảm thấy ngại ngùng, cho rằng mình không có lập trường gì để đề nghị tiếp tục vào phó bản nữa bèn ngậm miệng.
Những ngày bọn họ trở về điểm an toàn cũng chẳng hề ngồi không.
***
Ngay ngày bọn họ quay về, đi lòng vòng quanh trạm tín hiệu mới được xây dựng ở Thành Phố Rỉ Sét, bọn họ gặp được Dịch Thủy Ca.
Nhìn thấy mấy người Nam Chu từ xa, Dịch Thủy Ca chủ động bước tới, kéo cặp kính râm màu trà của mình xuống, mỉm cười chỉ vào trạm đã xây dựng được một nửa sau lưng mình, chào hỏi Giang Phảng:
– Xem thành quả của tôi này, cảm thấy thế nào?
Hai mươi con rối của anh ta đồng loạt xuất quân, đang khéo léo trèo lên trèo xuống tháp dưới sự chỉ huy của một kỹ sư.
Giang Phảng mỉm cười như thường, dường như công trình khổng lồ trước mặt chẳng có gì liên quan đến anh hết.
– Tại sao anh nghĩ đến chuyện làm thứ này?
– Rảnh quá nên kiếm chuyện để làm thôi.
Dịch Thủy Ca phối hợp ăn ý với anh, sau đó nháy mắt về gần đó:
– … Tiện thể dẫn cậu ấy ra ngoài hóng gió.
Tạ Tương Ngọc đứng cách đó không xa, đang dùng bút chì phác thảo, không biết thiết kế thứ gì.
Hôm nay cậu ta không bị trói bằng còng.
Lúc không bộc lộ tài năng, cậu ta cũng là một cậu đẹp trai nhẹ nhàng tự nhiên, đáng tiếc sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ dựa vào tường như chẳng còn sức lực.
Nam Chu vẫn còn nhớ rõ cậu ta am hiểu thiết kế vũ khí thủ công.
Giang Phảng:
– Anh yên tâm để cậu ta như thế à?
Dịch Thủy Ca cười tủm tỉm nói bóng gió:
– Cậu ấy à.
Bây giờ không kiếm chuyện gì làm thì sẽ tức chết đấy.
Nam Chu và Giang Phảng đồng thời gật đầu tỏ ra đã hiểu.
… Xem ra, Dịch Thủy Ca đã nghĩ ra cách khiến Tạ Tương Ngọc biết chuyện tốt của bọn họ được phát sóng trực tiếp và bị người ta xem hết rồi.
Đương nhiên, ở góc nhìn của những sinh vật trong không gian đa chiều, từ khi Tạ Tương Ngọc rơi vào tay Dịch Thủy Ca thì cái mặt lúc nào cũng hậm hực như vậy, chẳng có gì lạ.
Ở bên kia, Tạ Tương Ngọc nghĩ tới chuyện khiến cậu ta vừa buồn vừa phẫn nộ.
“Rắc” một tiếng, chiếc bút chì 2B trong tay cậu ta gãy làm đôi.
Thể diện, tôn nghiêm, kiêu ngạo của cậu ta…
Bị hủy sạch hết cả rồi!
Tạ Tương Ngọc đã sớm đoán ra có sự tồn tại của sinh vật không gian đa chiều, vốn dĩ còn vô tư hợp tác để trò chơi tử vong thú vị này diễn ra lâu hơn.
Thậm chí nguyện vọng của cậu ta là trò chơi này sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Thế nhưng đám sinh vật không gian đa chiều kia chẳng thèm coi cậu ta như người hợp tác.
Bọn họ coi cậu ta như một thằng hề.
Cứ nghĩ đến chuyện mỗi lần bản thân mất khống chế và khóc nức nở là bụng Tạ Tương Ngọc lại bốc hỏa, lồng ng,ực phập phồng, dường như sắp bị trí tưởng tượng của mình ép chết luôn.
Đám người kia, chúng mày chết với ông.
Cậu ta muốn tự tay đâm một vài sinh vật đa