***
Trong toa tàu nhất thời im lìm như cái chết, khi tàu đến một khúc cua nhỏ, thân tàu và đường ray va vào nhau phát ra âm thanh trầm trầm khiến bầu không khí áp lực tựa sương mù dày đặc càng nặng nề hơn.
Bởi vì không thể thao tác giao diện trò chơi tránh nghi ngờ của khán giả, cho nên đến giờ Nguyên Minh Thanh còn chưa biết rõ rốt cuộc người phát sinh tranh chấp ở đầu tàu với Giang Phảng và thất bại rốt cuộc có phải Đường Tống hay không?
Nguyên Minh Thanh dựa cả người vào thành tàu đang rung lắc, kìm nén tâm trạng hoảng loạn, tập trung suy nghĩ.
… Đừng nghĩ chuyện khác, nghĩ chuyện trước mắt đã.
Ai nói… nguy cơ không thể đại diện cho cơ hội chứ?
Lần tàn sát đầu tiên của Nam Chu và Giang Phảng kết thúc bằng thất bại, nhưng anh ta không ngại làm người đứng đằng sau xúi giục gây ra màn hỗn chiến thứ hai.
Trong lúc Giang Phảng chưa tới, còn Nam Chu thì đang chăm chú quan sát quang cảnh ngoài cửa sổ, anh đã lặng lẽ thu thập tất cả những thông tin có tác dụng.
Anh ta nhận thấy chiếc tàu điện này sắp sửa đi qua một đường hầm.
Với tốc độ hiện tại của tàu, chưa tới hai phút nữa, toa tàu của bọn họ sẽ hoàn toàn bị bóng tối nuốt trọn.
Dây điện trong hộp đèn quảng cáo bán trong suốt đã đứt hơn phân nửa, dây sợi quang xuất hiện từng đoạn đen ngòm, có thể thấy phần lớn nguồn có thể cung cấp ánh sáng trên tàu đã bị tổn hại.
Điều này có nghĩa rằng, giây phút tàu điện chạy vào trong đường hầm, bọn họ sẽ bị tước đoạt thị giác.
Bóng tối chính là môi trường mà sợ hãi, bất an và nghi ngờ yêu thích nhất.
Một khi bước chân vào bóng tối, anh ta sẽ có vô số cơ hội gây rối loạn.
Và trong mắt khán giả có tầm nhìn của Thượng Đế, anh ta hoàn toàn mất trí nhớ.
Khi đối diện với một con quái vật có giá trị vũ lực không thể đánh giá chính xác giá trị cùng với một kẻ biến thái rõ rành rành thần kinh có vấn đề, anh ta đã nhân cơ hội châm ngòi ly gián, ngư ông đắc lợi, đồng thời cũng bảo vệ được bản thân mình.
Chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ ê-kíp chương trình bật đèn xanh cho anh ta.
Anh ta âm thầm kéo khuy tay áo của mình xuống, định bụng ngay khi bóng tối ập đến sẽ dùng khuy áo chất liệu thép cứng rắn này bắn vào song sắt phía sau lưng Nam Chu.
Đến lúc đó, tiếng động phát ra đủ để đánh nát thần kinh căng thẳng trong sự im lặng kéo dài này.
Chẳng biết từ khi nào lòng bàn tay Nguyên Minh Thanh đã toát đầy mồ hôi lạnh, dẫn đến khuy áo trơn tuột khỏi tay anh ta như một con cá.
… Chết tiệt.
Đối diện với đối thủ như Lập Phương Chu, anh ta không thể bình tĩnh tựa mặt hồ lặng sóng được.
Cho dù biết trước, có được nhiều thông tin tình báo và độ tự do hơn, nhưng Nguyên Minh Thanh cũng không định xem thường bọn họ.
Anh ta không cử động, không lau mồ hôi lạnh đi, không dám làm bất cứ động tác dư thừa nào, cố gắng hết sức ra vẻ sợ hãi vì màn đe dọa không đầu không đuôi của Giang Phảng.
Vẫn còn một phút rưỡi nữa.
Không, tính chắc chắn thì chỉ còn một phút mười bốn giây thôi.
Trong lúc Nguyên Minh Thanh bình tĩnh đếm giây, bên cạnh chợt vang lên giọng nữ run rẩy:
– Hai người…
Nguyên Minh Thanh: …
Câu nói đột ngột vang lên đã quấy rầy tinh thần Nguyên Minh Thanh, số giây anh ta đang đếm cũng biến thành đống rối loạn.
Lý Ngân Hàng lên tiếng, thành công thu hút ánh mắt của hai người đang giằng co về phía này.
Nguyên Minh Thanh thầm hít sâu một hơi, siết chặt khuy áo trong tay.
Bỗng dưng trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt trong toa tàu chật hẹp, Lý Ngân Hàng thở ra một hơi.
Cô nói:
– Tôi nghĩ… trước hết chúng ta đừng tàn sát lẫn nhau vội có được không?
– Hình như chúng ta đang rơi vào hoàn cảnh giống nhau.
– Vậy thì tại sao chúng ta lại phải tiêu hao sức lực vào chuyện này chứ.
Nói đến đây, giọng cô từ từ xìu xuống:
– Tôi… nghĩ như vậy đấy.
Để thể hiện sự thành khẩn của mình, cô chỉ vào bản thân:
– Tự dưng tôi bị dịch chuyển đến đây.
Mọi người thì sao?
Cô nhìn Nguyên Minh Thanh ở gần mình nhất.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, Nguyên Minh Thanh không thể không gật đầu:
– Đúng.
Cô nhìn sang Nam Chu.
Nam Chu:
– Ừ.
Giang Phảng giơ tay:
– Tôi cũng thế.
Nguyên Minh Thanh biết, nếu như bản thân tiếp tục im lặng, bầu không khí tốt đẹp chứa đựng đầy cảm xúc tiêu cực để anh ta lợi dụng sẽ bị đôi ba câu của Lý Ngân Hàng xua tan.
Anh ta hỏi Giang Phảng một vấn đề nham hiểm bằng giọng ôn hòa:
– Anh gì ơi, tại sao anh lại đặc biệt thế nhỉ?
Anh ta đang nhắc nhở hai người khác có mặt ở hiện trường Giang Phảng là một kẻ đặc biệt và đáng nghi.
Chỉ mình Giang Phảng có vũ khí nguồn gốc không rõ ràng, xuất hiện với vết máu trên người, đồng thời cũng chủ động tấn công người khác và nhắc đến bản chất “bệnh” của thế giới này.
Đây chính là thông tin mà hai người còn lại không nắm được.
Trong mắt người có góc nhìn của Thượng Đế như Nguyên Minh Thanh.
Trước tiên với điều kiện thỏa mãn tiền đề “mất trí nhớ”, dựa vào những dấu vết trên người và giọng điệu của Giang Phảng, cùng tiếng súng bắn vỡ của kính truyền tới từ đầu tàu, có thể phán đoán nhất định anh đã gặp phải sự tấn công bất thường nào ở đó.
Trong hoàn cảnh như vậy, bất cứ ai có được vũ khí bảo vệ mình trong tay thì đều sẽ muốn giết chết tất cả kẻ đáng nghi xung quanh mình.
Đây cũng là lẽ thường.
Nhưng trong khi con người ta đang căng thẳng sẽ không để ý đến chuyện “lẽ thường” này.
Bọn họ sẽ không quá mẫn cảm với những gì “không hợp lý” rõ ràng rất hợp lý trong hoàn cảnh cực đoan.
Nguyên Minh Thanh đã nghiệm ra được điều ấy qua vô số phó bản PVP, giẫm lên vô số thi thể của những người chơi yếu ớt khác.
Những nội dung này không thể nói rõ ràng chỉ trong một hai câu được.
Cảnh giác và bất an sẽ liên tục dồn nén trước khi đi vào đường hầm.
Quả nhiên, nghe thấy nghi ngờ của anh ta, rõ ràng Lý Ngân Hàng trở nên căng thẳng và cứng đờ.
Bầu không khí vừa mới dịu đi một chút bất thình lình biến đổi.
– Giang Phảng.
– Giang Phảng tự giới thiệu bản thân, nhưng hoàn toàn không quan tâm đến nghi ngờ của Nguyên Minh Thanh mà còn quay sang nhìn Lý Ngân Hàng với vẻ hứng thú – Còn cô…
Lý Ngân Hàng sợ hãi giới thiệu tên mình:
– Lý Ngân Hàng.
– Cô Lý.
– Giang Phảng tỏ ra ôn hòa đưa câu hỏi – Rõ ràng cô rất sợ.
Chắc hẳn trong mắt cô tôi giống như tên biến thái cuồng sát đấy nhỉ? Ban nãy tôi còn nổ súng về phía người bên cạnh cô chỉ vì anh ta cử động.
Tại sao cô lại dám nói chuyện với tôi?
– Đúng, tôi sợ.
Tôi cũng sợ nói chuyện sẽ bị anh đánh chết, bây giờ chân tôi đang mềm nhũn ra đây.
Lý Ngân Hàng rất thoải mái thừa nhận sự sợ hãi của mình:
– Nhưng tôi thấy phía trước có đường hầm.
Lỡ như nơi này tối sầm xuống, có ai trong số bốn chúng ta tấn công trước, không cần biết ba người ra sao, tôi chạy không nhanh, cũng không đánh lại được, khả năng cao sẽ là người chết trước.
Không bằng chúng ta giảng hòa trước khi chuyện tồi tệ xảy ra, như vậy sẽ có lợi cho tôi nhất.
Nguyên Minh Thanh lập tức đứng hình.
Chỉ trong nháy mắt thôi, anh ta còn tưởng rằng Lý Ngân Hàng mới chính là người im hơi lặng tiếng mà hiểu rõ toàn bộ ý tưởng của mình.
Giang Phảng nhìn Nam Chu, bật cười một tiếng:
– Tôi đáng sợ đến thế à?
Nam Chu suy nghĩ:
– Cũng tạm, không đáng sợ như anh tưởng tượng.
– Tôi coi nó như một lời khen đấy nhé.
Giang Phảng chợt bật cười, xoay họng súng xuống dưới.
Anh cúi người lịch sự với Lý Ngân Hàng, nói:
– Chẳng qua tôi khá tinh tế nhạy cảm mà thôi, nếu như làm phiền đến cô Lý đây thì cho tôi xin lỗi.
Lý Ngân Hàng: …
Cô có móc mắt ra nhìn cũng chẳng nhìn ra Giang Phảng có liên quan quái gì đến “tinh tế nhạy cảm” hết.
Nhưng mà, hẳn là nguy cơ đã được…