***
Ban đầu Nguyên Minh Thanh còn chưa hiểu.
Rốt cuộc Giang Phảng có ý gì?
… Lẽ nào không phải “Thần” của trấn gọi mình đến đây sao?
Giang Phảng là… “Thần” ư?
Cậu ta đại diện cho “Thần” hay sao?
Khi nào? Bằng cách nào?
Tại sao thân phận của “Thần” thay đổi mà không dẫn đến bất cứ xáo động nào trong trấn?
Khi một nghi ngờ làm dao động nền móng tư duy kiên cố ban đầu, những chuyện kỳ lạ, quái dị mà trước đây chưa bao giờ nghĩ tới liên tiếp nổ tung trong đầu Nguyên Minh Thanh.
Vô số hình ảnh lướt qua đầu anh ta như đèn kéo quân.
Thời gian đảo ngược, từng bước đi lùi.
Bắt đầu từ câu “Chẳng phải anh muốn gặp tôi hay sao?”, Nguyên Minh Thanh cúi đầu.
Thứ xuất hiện trước mắt anh ta không phải đá hoa cao cấp ngay ngắn mà là nền nhà xưởng dơ bẩn bụi bặm.
Từng giọt máu nóng của Đường Tống chảy từ cổ anh ta xuống, rơi tí tách vào trong bụi trần.
Từ đầu đến cuối anh ta không quay đầu lại nhìn.
Bàn tay dùng sức quá đà run lẩy bẩy vươn ra trước mặt anh ta.
Tiếng rống nóng nảy và quả quyết của Đường Tống vang bên tai: “Chết thì chết!”
Nguyên Minh Thanh không cử động.
Bàn tay nắm chặt chậm rãi buông lỏng, mang theo cả chán nản.
Cảnh tượng chuyển đến ban đầu bọn họ bị đưa đến nhà xưởng hoàn cảnh tồi tàn, Đường Tống nằm trên giường, đầu ngón tay và gò má đều trắng bệch yếu ớt như giấy.
Giọng nói của anh ta như đang oán trách: “… Đáng lẽ anh không nên quan tâm đến tôi.”
Đúng vậy.
Tại sao anh ta không vứt bỏ Đường Tống đã bị thương nặng sắp chết để rồi mặt dày mày dạn kết liên minh với Lập Phương Chu chứ?
Câu hỏi hay đấy.
Bởi vì Nguyên Minh Thanh không mất trí nhớ, anh ta biết bên ngoài còn có khán giả đang theo dõi.
Ở trạng thái “mất trí nhớ”, có sự lựa chọn khu vực người bệnh nhẹ tương đối “an toàn”, huống hồ còn nắm trong tay thông tin có giá trị cao “trong thế giới này tồn tại một loại virus lây bệnh thần kinh”, nếu Nguyên Minh Thanh nằng nặc đòi đi theo đội Lập Phương Chu vừa không tỏ ra hữu hảo với mình vừa không có ý mời mình đi đến khu trung tâm bệnh tâm thần mức độ nặng, sẽ không phù hợp với tính cách, cũng không phù hợp logic.
Có quá nhiều lý do.
Thậm chí anh ta còn không tìm được… lý do để đi theo bọn họ.
Nếu khi ấy Đường Tống không bị thương thì tốt rồi.
Có lẽ bọn họ sẽ không phải bó tay bó chân thế này.
Có lẽ sẽ…
Nghĩ đến đây, trước mắt Nguyên Minh Thanh tối sầm.
Cảm giác xung quanh chấn động nhẹ nhàng, tiếng tàu rẽ ma sát vào đường ray khiến anh ta nhớ về đường hầm bước ngoặt thay đổi hướng đi của những nội dung tiếp theo.
Tàu đi vào đường hầm, đèn hỏng, các khớp toa tàu kêu lên loảng xoảng, khung cảnh đen kịt im lìm.
Hoàn cảnh quá tốt để phục kích.
Lúc ấy, cho dù Đường Tống hay Nguyên Minh Thanh đều nghĩ như thế.
Vậy thì, đối với Lập Phương Chu mà nói, chẳng phải cũng như vậy hay sao?
Cho nên, điều kiện mà trước đây bọn họ cho là ưu thế có thật sự ưu thế không?
Và liệu rằng thực sự Lập Phương Chu đang ở trong thế yếu ư?
Nếu ngay từ đầu tất cả chỉ là một ván cờ thì sao?
Tại sao anh ta và Đường Tống phải bị chia đến một đầu một cuối?
Tại sao Lý Ngân Hàng yếu ớt nhất, thuận tay g.iết chết cũng không ai hay biết lại được phân đến bên cạnh Nam Chu – người mạnh nhất?
Tại sao Đường Tống được phân đến nơi chỉ cách Giang Phảng một cánh cửa, Giang Phảng nhận được một khẩu súng lục ổ xoay có thể gây sát thương ở khoảng cách gần mà Đường Tống ở bên kia cánh cửa chỉ nhận được khẩu súng trường thoạt nhìn có uy lực cực lớn song cận chiến lại không thể dễ dàng ngắm trúng.
Tại sao Đường Tống tưởng chừng có ưu thế, nhưng nhất định phải làm động tác “mở cửa” nhất định sẽ phát ra âm thanh trong thùng xe khép kín, thu hút sự chú ý mới có thể phát động tấn công?
Cách một cánh cửa, Đường Tống không thể phán đoán Giang Phảng có đi ra khỏi phạm vi súng bắn không, càng không thể bắn bừa.
Muốn đi theo Giang Phảng mà không gây sự chú ý, đồng thời để khẩu súng phát huy công dụng tối đa, Đường Tống chỉ đành tìm con đường khác.
Vì thế, đường hầm kia xuất hiện vừa đúng theo suy nghĩ của mọi người.
Đường Tống lợi dụng bóng tối lẻn vào toa tàu, chờ thời cơ phát động tấn công.
Còn Nam Chu và Giang Phảng nhờ bóng tối để cướp súng bắn trả.
Tiếng súng nổ đùng đoàng cùng với ánh sáng chói lóa áp đảo bóng tối.
Xương đầu gối Đường Tống vỡ vụn ngay trước mắt Nguyên Minh Thanh.
Có một giọt máu tươi bắn đến, anh ta vô thức nhắm mắt né tránh, cảm giác dính nhớt nặng nề không tới như trong tưởng tượng.
Ánh đèn sáng ngời chói mắt, đĩa đồ ăn nóng hôi hổi, nhà ăn sạch sẽ ngăn nắp, còn cả Giang Phảng khéo léo lịch sự xuất hiện trước mắt anh ta.
Song, tất cả những gì đang hiện ra trước mắt anh ta là thật ư?
Rốt cuộc thì bây giờ anh ta đang ở đâu?
Đang ở trong phó bản, hay …
Trong một không gian hoàn chỉnh bị đối phương chi phối?
Không ai hay biết, trong đầu Nguyên Minh Thanh đang xảy ra một vụ nổ hỗn độn.
Vô số suy nghĩ nhỏ nhặt chặn cứng dòng tư duy, tựa như dây leo trườn lên bóp chặt tim anh ta, kéo anh ta rơi thẳng vào vực sâu tăm tối.
Trái tim ấy phải rơi sâu đến đâu, sẽ đi đến nơi nào, Nguyên Minh Thanh chẳng biết gì hết.
Nhưng lúc này đây, cơ thể anh ta áp dụng hành động chính xác nhất.
Anh ta cầm chiếc dao ăn đặt bên bàn lên, ném về phía Giang Phảng tay không tấc sắt!
Chuyện đã đến nước này, anh ta không cần thiết phải suy nghĩ để đưa ra đáp án nữa.
Gi.ết chết Giang Phảng chính là đáp án tốt nhất!
Anh ta không thể tránh được khả năng có khán giả đang theo dõi, cũng không thể ra lệnh cho camera tắt đi vào lúc này.
Cho nên anh ta để một tay lại, song chưa dùng đến đạo cụ ngay.
Giá trị vũ lực khởi điểm của anh ta là tám, ngang hàng với giá trị của Giang Phảng.
Theo như thiết lập, chỉ cần anh ta ra tay với người khác, trong đầu sẽ tự động tính toán ra chiêu gì, động tác thế nào mới có thể phát huy tối đa tám điểm vũ lực.
Nếu trong nhà ăn chỉ có mình Giang Phảng, nắm bắt lấy thời cơ này, anh ta vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Giây phút Giang Phảng nghiêng người né tránh chính là thời cơ!
Cuối cùng nằm ngoài dự đoán của anh ta, Giang Phảng chẳng hề có ý định phản kháng.
Không những không phản kháng mà anh còn chỉ thờ ơ vươn tay lên, dùng máu thịt ngăn cản con dao ăn kia.
Âm thanh xé rách da thịt qua đi, Nguyên Minh Thanh đang lao nhanh về phía Giang Phảng khựng lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Song, chuyện đã đến nước này, Nguyên Minh Thanh không cho rằng mình còn có khả năng dừng bước.
Anh ta cũng không có lý do để dừng lại!
Nguyên Minh Thanh lục con thoi đã giấu từ lâu, nắm trong lòng bàn tay.
Sắc lạnh lóe lên, chút ánh sáng bén nhọn rơi vào trong đồng tử Giang Phảng.
Đối mặt với nguy cơ như vậy, nhưng Giang Phảng vẫn chẳng cử động chút nào.
Anh chỉ vươn bàn tay phải không bị thương lên, búng tay cái chóc.
Ngay lập tức, Nguyên Minh Thanh phát hiện, sắc lạnh từ đầu nhọn con thoi biến mất trong tay anh ta, hóa thành cát mịn.
… Bàn tay anh ta trống không.
Sự thay đổi này quá đáng sợ, đồng tử Nguyên Minh Thanh co vào, chợt dừng thế tấn công, xoay người lại.
Trong nháy mắt, anh ta đã kéo dài khoảng cách với Giang Phảng.
Giang Phảng nhìn Nguyên Minh Thanh, lắc đầu, lòng đầy thương xót.
– Anh nhất định phải dùng đồ của thế giới này à?
– Tại sao anh không dùng đạo cụ của mình?
– Anh đang sợ khán giả của mình nhìn thấy sao?
Nhìn như thể Giang Phảng đang hỏi thật lòng, nhưng câu nào câu ấy đều mang hàm ý riêng.
Mỗi một câu hỏi đều đâm thẳng vào tim Nguyên Minh Thanh.
Tim Nguyên Minh Thanh đập như trống, không thốt ra nổi một lời.
Ba bốn giọt mồ hôi tích vào to bằng hạt đậu lần lượt lăn xuống khỏi trán Nguyên Minh Thanh.
Cái gì…
Giang Phảng hoạt động cổ tay, càng có nhiều máu tuôn ra khỏi vết thương, từng đường máu tràn ra khỏi kẽ tay rơi xuống mặt đất.
Tựa hồ anh không cảm thấy đau đớn, chỉ phát ra một tiếng cảm thán:
– Ai da.
Anh vẫy tay, chiếc dao bạc xiên nghiêng trên da thịt anh đột nhiên biến mất như đạo cụ của nhà ảo thuật, chỉ để lại lỗ máu dữ tợn khiến người ta sợ hãi.
– Cậu… vẫn còn nhớ?
Tim Nguyên Minh Thanh trướng đau khó chịu, âm