***
Đối diện với tầm mắt của hai người, Khúc Kim Sa không nói gì.
Hay đúng hơn, bọn họ lười giải thích với Khúc Kim Sa.
Khúc Kim Sa đã quen nhìn sắc mặt người khác, biết thái độ của hai người này thế nào.
Nếu đối phương đã không định nói vậy thì ông ta cũng sẽ không hỏi.
Ông ta đứng dậy:
– Hai người còn chơi nữa không? Nếu không, tôi ra bên ngoài xem sòng bạc của mình.
Một người trong đó ngẩng đầu, khá vô lễ:
– Ông đồng ý rồi à?
Khúc Kim Sa cười híp mắt:
– Cũng phải cho tôi suy nghĩ đã chứ?
Người kia hỏi ngược lại:
– Chuyện này vẫn cần phải suy nghĩ sao?
Mặc dù bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt như vậy nhưng Khúc Kim Sa không trở mặt, ông ta ngồi xuống, thậm chí còn có thiện chí phân tích lợi và hại:
– Cậu nói xem, tôi đang đứng hạng nhất trong bảng cá nhân thì nên cố gắng hết sức bám trụ lấy vị trí này, tại sao nhất định phải bước sang bảng đội ngũ để cạnh tranh với người khác? Tôi là người làm ăn, quan trọng hòa khí sinh tài, cũng không có bản lĩnh gì lớn, khăng khăng đắc tội những nhân vật xếp hạng cao chẳng phải sẽ khiến tôi không thể làm ăn gì được nữa hay sao?
Người kia kiêu ngạo hếch cằm, như thể lỗ mũi chính là đôi mắt thứ hai của hắn:
– Ông không sợ ông không thể làm ăn nổi nữa ư?
Câu này khiến cho cuộc nói chuyện đi vào nút thắt.
Đã vậy rồi, Khúc Kim Sa cũng không đi đường vòng nữa, hỏi thẳng vào việc mình quan tâm nhất:
– Nếu tôi không đồng ý sẽ có hậu quả gì? Hai người sẽ giết tôi sao?
Người kia cười đầy hàm ý trào phúng, dường như đang nói tại sao ông có thể hỏi ra được câu ngu si đến vậy.
Khúc Kim Sa vẫn mỉm cười hòa nhã.
Nhìn vẻ mặt của ông ta hoàn toàn khác với dự đoán của mình, người kia nhướng mày, cảm thấy có chút bực mình.
Hắn đè khuỷu tay trên mặt bàn, ép sát gần Khúc Kim Sa:
– Ông không sợ chết à?
Mặc dù trong số hai người chơi thuộc không gian đa chiều này có một người từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, tò mò ngồi nghịch mấy quân bài và chip tàn cuộc trên bàn, nhưng ngôn ngữ cơ thể cùng với thần thái của hai người đều xem thường Khúc Kim Sa.
Trong mắt bọn họ, ông ta là một nhân vật địa chủ, nhìn diện mạo thôi chẳng khác nào NPC óc phì bụng bự lúc nào cũng có thể bị người chơi vả mặt trong game.
Mỡ phải mọc vào trong đầu mất.
Trong tưởng tượng của bọn họ, khó khăn lắm Khúc Kim Sa mới xây dựng được sòng bạc hoàn thiện này, có lợi ích quấn tay chân, nhất định là dạng tham sống sợ chết, nghe thân phận của bọn họ xong phải lập tức gia nhập vào bọn họ mới đúng.
Thời gian không chờ người, bọn họ thực sự đã chẳng còn nhiều thời gian để lãng phí nữa rồi.
***
Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, toàn thể những người chơi thuộc không gian đa chiều đều nhận được tin Adam phản bội.
Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng được.
Những người chơi nhận được lệnh phải tốn rất nhiều thời gian mới lý giải được ngọn nguồn câu chuyện.
Lập Phương Chu đã sử dụng giáng đầu mới học được của phó bản trước, kéo Adam vào trong một cái bẫy, khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau, ép người còn lại không thể không phản bội và gia nhập Lập Phương Chu.
Nghe nói chuyện đó xảy ra vào “đêm qua”, có người chơi nóng vội nói tại sao không thông báo sớm hơn.
Phía nhà sản xuất cũng khổ không để đâu cho hết.
Bởi vì thị trấn nhỏ Lập Phương Chu sáng tạo ra để cài bẫy này hoàn hảo không tì vết, phạm vi rộng, nhiều NPC dẫn đến thời gian bọn họ ở trong ảo ảnh quá dài, bởi thế không thể giống như trong phó bản “Tà giáng” thời gian giữa ảo cảnh và hiện thực chồng lên nhau chỉ qua đi trong nháy mắt được.
Từ khi Adam rơi vào cái bẫy này, thời gian trong điểm an toàn đã qua đi gần ba ngày.
Điều này cũng tạo cho bọn họ chênh lệch thời gian.
Mang tới cơ hội vãn hồi thế cuộc.
Trước đây, nhà sản xuất còn ôm hi vọng với Adam.
Cho dù Đường Tống bị Nguyên Minh Thanh gi,ết chết, Nguyên Minh Thanh bước vào thị trấn tìm kiếm “Thần” mà Giang Phảng sắm vai.
Nhà sản xuất còn cho rằng, nếu Nguyên Minh Thanh có thể lấy mạng đổi mạng, không cần giết được Nam Chu và Giang Phảng, nhưng ít ra mang theo được Lý Ngân Hàng cũng đã cố gắng lắm rồi.
Hợp đồng vẫn còn ở đó, tính sổ sau cũng được.
Vậy mà Nguyên Minh Thanh đã trực tiếp phản bội bọn họ!
Sau khi xác nhận Nguyên Minh Thanh không thâm nhập vào đó để làm nội gián mà thật sự lung lay trước lợi ích kia, định phản bội.
Một đội người chơi lập tức được cử đi giết thân thể Adam, ngoài ra còn có ba đội người chơi khác nhắm vào hạng nhất, hạng hai, hạng ba trên bảng xếp hạng cá nhân, nhận lệnh thực hiện kế hoạch B khi có sự cố xảy ra.
Thời gian cấp bách, nếu Khúc Kim Sa không đồng ý, lại biết bí mật của bọn họ, bọn họ đành phải giết ông ta thôi.
Cũng may ở bên cạnh Khúc Kim Sa, không có ai chú ý đến sống chết của ông ta cả.
Ông ta đã đứng ở hạng nhất quá lâu rồi.
Khán giả chủ yếu xem sòng bạc ồn ã, xem bộ dạng thảm thương xin tha của những con bạc thua lỗ, chẳng hứng thú gì với bản thân Khúc Kim Sa hết.
Đi xem mấy người chơi khác ở bảng cá nhân PK không thích hơn sao?
Ai muốn xem cuộc sống thường ngày của một lão béo chẳng có gì đặc sắc chứ?
Hơn nữa, Khúc Kim Sa mở sòng bạc ở nơi đường cùng, chuyên kiếm tiền của những người không còn lối thoát, cho nên không ít kẻ thù.
Cho dù giết ông ta, cũng có đủ lý do.
Chẳng qua lãng phí kho tích điểm khổng lồ như vậy có hơi tiếc.
Trong lúc hai người đang suy nghĩ nên tiếp tục cố gắng hay để đội dự bị tiếp theo đàm phán với người chơi đứng hạng hai thì Khúc Kim Sa chậm rì rì lên tiếng.
– Sợ chứ, đương nhiên là sợ rồi.
Chẳng qua, cho dù tôi có chết trong trò chơi, để Lập Phương Chu được ước nguyện thì bọn họ cũng sẽ lựa chọn hồi sinh tất cả những người chơi thôi.
Nếu cuối cùng bên cậu giữ đúng lời hứa người thắng cuộc có thể ước nguyện.
Người kia bĩu môi:
– Ông tin tưởng ba người Lập Phương Chu lắm à?
– Không phải vấn đề tin tưởng hay không.
– Khúc Kim Sa nói – Mặc dù khi ấy tôi không tự nguyện, nhưng nói thế nào thì cũng có thể coi như tôi đã đưa cho bọn họ một món tiền vốn ban đầu.
Ít ra trong ba người còn có Giang Phảng và Lý Ngân Hàng là con người.
Tại sao tôi phải tin mấy thứ không phải con người như các cậu mà không tin bọn họ đây.
– Hóa ra ông chủ Khúc nghĩ như vậy?
Bấy giờ người đàn ông còn lại vẫn luôn im lặng nghịch lá bài mới thản nhiên mở miệng:
– Ngoài chết ra, có lẽ còn có chuyện đáng sợ hơn đang đợi ông.
Nếu ông không đồng ý, có lẽ ông sẽ biến mất luôn, dù sao cũng không ai quan tâm ông.
Đến khi đó, ông sẽ bị róc thành từng mảnh vụn ở một xó xỉnh nào đó.
Ông vẫn còn sống, ông sẽ sống mãi, sống đến cuối cùng.
Cho đến khi nguyện vọng của ông chỉ là cầu xin kết thúc đau đớn.
Người này không nói nhiều, vậy mà từng câu nói ra vô cùng độc ác.
Người bình thường e rằng sẽ sợ mất mật vì lời đe dọa của hắn.
Khúc Kim Sa móc khăn tay ra, chấm chấm vầng trán không có mồ hôi.
Đánh bạc là trò chơi phải dựa vào cảm xúc sôi trào mới có thể duy trì được lâu dài, bởi vậy ở đây quanh năm điều hòa mát lạnh, thổi da người ta khô ráo, căn bản chẳng có giọt mồ hôi nào chảy ra.
Khúc Kim Sa bình tĩnh thầm nghĩ.
Gấp quá.
Tại sao bọn họ lại gấp đến vậy?
Hai người này đột ngột đến đây, đột ngột để lộ thân phận, đột ngột uy hiếp bằng tử vong.
Thứ gì đã khiến bọn họ nảy sinh ra cảm giác áp bách căng thẳng như thế?
Khúc Kim Sa lẳng lặng mở