***
Thấy tạm thời bọn họ chưa có vấn đề gì, Nguyên Minh Thanh bỗng thở phào một hơi.
Tin tức mà anh ta cung cấp tương đối có giá trị, chắc hẳn… cũng đủ để nhận được chút tin tưởng chứ nhỉ.
Anh ta nhìn thoáng qua giao diện cùng với kênh thế giới, mí mắt khẽ cụp giấu giếm tầm nhìn thoáng chuyển động cùng với sự lo âu khó thể che giấu trên vẻ mặt.
Bất ngờ, một bàn tay đặt lên đầu gối anh ta.
Anh ta rùng mình, ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đen láy lạnh lùng của Nam Chu:
Cậu bình tĩnh nhìn Nguyên Minh Thanh:
– Anh vừa mới nhìn gì?
Câu nói vừa bật ra, Nguyên Minh Thanh lập tức trở thành trung tâm của sự chú ý trong phòng.
Anh ta vội vàng giải thích:
– Cũng không có gì, chỉ xem giờ thôi.
Để bầu không khí cứng nhắc nhanh chóng dịu xuống, anh ta xòe tay, nói với giọng điệu đùa cợt thoải mái:
– Mọi người vẫn còn đang đề phòng tôi à?
Nam Chu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, dường như Nguyên Minh Thanh đang nói ra một câu rất ngu ngốc.
– Anh đang nghĩ gì vậy? Đương nhiên phải đề phòng anh rồi.
Nguyên Minh Thanh: …
Mẹ kiếp.
Anh ta chưa từng nghĩ tới sẽ có đáp án này.
– Anh cứ làm như đổi chỗ cho nhau thì anh không đề phòng chúng tôi không bằng.
– Nam Chu thản nhiên nói – Chúng ta sẽ giữ thái độ đề phòng lẫn nhau đến cuối cùng mới hợp lý nhất.
Cậu chuyển chủ đề, lặp lại câu hỏi ban nãy:
– Anh đang nhìn gì?
Nguyên Minh Thanh mấp máy môi, cứng họng với logic của Nam Chu.
Nhưng không hiểu tại sao, cảm giác bế tắc trong lòng của anh ta dịu đi nhiều.
Đúng vậy thật, lập trường của bọn họ đối lập, không cần phải giả anh em làm gì.
Bọn họ là bạn đồng hành tạm thời, liên minh với nhau vì lợi ích, càng muốn giả vờ khách sáo như không có chuyện gì xảy ra thì lại càng gia tăng thêm khoảng cách xa xôi vốn có.
Hiểu rõ mục đích cuối cùng của đối phương, đồng thời cùng nhau cố gắng, đó mới là điều nên làm nhất vào lúc này.
Đè nén cảm xúc xuống thêm lần nữa, Nguyên Minh Thanh dứt khoát thả lỏng, học theo Nam Chu đi thẳng vào chủ đề chính luôn:
– Đội Như Mộng tổ đội cùng Khúc Kim Sa chính là đội ngũ của chúng tôi.
Nam Chu:
– A.
Lý Ngân Hàng:
– Thế hả?
Giang Phảng:
– Không bất ngờ.
Nguyên Minh Thanh: Ba người đang tấu nói đấy à?
Anh ta nói tiếp:
– Chúng ta vẫn còn ba ngày nữa, không bằng thảo luận trước xem làm thế nào để thắng?
Lần này đến phiên Lý Ngân Hàng không hiểu:
– Đã đến nước này rồi còn ai đến sòng bạc nữa? Khúc Kim Sa kinh doanh kiểu gì?
Theo chân hai Boss lâu ngày, cô cho rằng bản thân cũng đã có năng lực tư duy độc lập khi gặp vấn đề.
Cô thử suy nghĩ chuyện này theo góc độ của những người chơi khác.
– Đầu tiên, bọn họ không cần thiết phải đến chỗ Khúc Kim Sa kiếm tiền nữa, bởi vì chỉ cần ngồi vào bàn cược, không ai biết được mình sẽ mất đi bao nhiêu.
Căn cứ vào thông báo, trừ hai đội người chơi có số tích điểm vượt qua “.” như bọn họ và những người chơi ở trong phó bản ra thì tất cả tích điểm của người chơi khác đều bị khóa, hiện tại bọn họ chỉ có thân phận khán giả hóng hớt bên ngoài trận đấu.
Màn đối kháng của Vạn Vật Hấp Dẫn đã bước vào giai đoạn hiện nay, mặc dù mắt thường có thể nhìn thấy sắp kết thúc, nhưng rốt cuộc sẽ kết thúc khi nào thì thực khó để đưa ra kết luận.
Ở điều kiện không thể kiếm ăn, bọn họ nhất định phải tiết kiệm, ít nhất phải để dành đủ số tích điểm cho hai tháng ở trọ, ăn cơm cùng hít thở.
Sòng bạc chính là một cái động không đáy.
Không ai biết được khi ngồi trước bàn cược, đầu óc nóng lên sẽ quăng vào đó bao nhiêu tiền.
– Thứ hai, Khúc Kim Sa quá đáng ngờ.
Cho dù trong mắt người có dây thần kinh thô như cô, hành động của Khúc Kim Sa rất khó hiểu.
Vốn dĩ ông ta có thể ngồi đầu bảng xếp hạng cá nhân, không liên quan gì đến đội ngũ hết, giành được quán quân của bảng cá nhân ông ta cũng có thể ước nguyện cơ mà?
Dẫu sao theo quy tắc ban đầu, cho dù quán quân cá nhân hay đội ngũ, mỗi người đều có quyền lợi ước nguyện.
Ông ta không cần thiết phải nhúng tay vào thi đấu đoàn đội rồi tự tăng thêm phiền phức cho mình.
Hiện tại, ông ta bất ngờ nhảy vào cạnh tranh ở bảng đoàn đội, còn đúng thời điểm như vậy, cực kỳ bất thường.
Những người chơi có thể sống đến bây giờ, cho dù có ngu thì cũng đã bị mài dũa ra tinh thần hoài nghi, không thể không cảnh giác.
– Thứ ba, nhà sản xuất cho chúng ta thời gian ba ngày.
– Ba ngày không đủ để chúng ta vượt một phó bản, phía nhà sản xuất cũng luôn nhằm vào chúng ta, sợ rằng cũng sẽ không cho phó bản có thể hoàn thành trong vòng ba ngày.
Ba ngày này chúng ta có thể ở khách sạn miễn phí, tiết kiệm hết mức, đợi địch mệt mỏi rồi tấn công.
Còn nơi Khúc Kim Sa thuê là nơi tấc đất tấc vàng, tiền thuê, cộng thêm tiền điện, nước, nhân công mỗi ngày, tích điểm của ông ta sẽ chỉ giảm đi mà không tăng lên.
– Trừ phi nhà sản xuất cho bọn họ gian lận, để bọn họ qua một phó bản độ khó thấp nhưng thu về lãi cao, hoặc nói thẳng bọn họ cách qua màn luôn.
– Dẫu vậy, sòng bạc của ông ta vẫn ở đó, mỗi ngày sẽ ngốn của ông ta một món tích phân khổng lồ.
– Hơn nữa, nếu chương trình này có khán giả xem, vậy thì ắt hẳn hiện tại chúng ta và Khúc Kim Sa đều đang nhận được sự quan tâm vô cùng lớn.
Nếu như chương trình thực sự có thể gian lận đường đường chính chính, vậy cần gì phải lén lút lợi dụng sơ hở, nhét người của mình…
Lý Ngân Hàng tính toán từng số tiền Khúc Kim Sa phải chi, càng tính càng cảm thấy đội mình có ưu thế vượt trội.
Nói khiêm tốn hơn, không thể nắm chắc phần thắng thì ít ra cũng chắc chắn đến tám mươi phần trăm.
Nhưng Nam Chu, Giang Phảng và Nguyên Minh Thanh đều nhìn thẳng vào cô.
Cô cho rằng mình đã nói gì sai, ngoan ngoan ngậm miệng lại, dè dặt hỏi:
– Không đúng hả?
Nam Chu nghiêm túc suy nghĩ có nên cổ vũ cô không.
Qua một hồi đắn đo dùng từ, cậu bình phẩm:
– Đúng.
Nhưng không hoàn toàn.
Lý Ngân Hàng thầm nghĩ, à, hiểu rồi, hỏng chuyện.
Cô rầu rĩ mất ba giây, sau đó tích cực hỏi:
– Có vấn đề ở đâu?
– Vấn đề không nhiều, chỉ có một.
– Nam Chu nói – Có lẽ những người chơi khác chỉ không hiểu hành vi của Khúc Kim Sa, còn sự thật thì tôi và bọn họ đã từng đứng trên lập trường đối lập nhau.
Lý Ngân Hàng ngây người.
… Đúng vậy.
Nói cho cùng, mặc dù Khúc Kim Sa lợi dụng sòng bạc để kiếm tiền, hãm hại vô số người, nhưng đa phần những người này đều chết ở những xó xỉnh chẳng ai hay biết.
Đối với phần lớn những người chơi bình thường không chạm vào bài bạc, thậm chí còn bo bo giữ mình, Khúc Kim Sa chỉ là một ký hiệu hư ảo xa xôi chẳng liên quan gì đến họ, thậm chí chỉ là một tên cướp tìm được bí mật làm giàu trong trò chơi.
Dù sao ít nhiều mọi người đều có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Dẫu vậy, khi “cái mạnh” có thể gây nguy hiểm đến bản thân mình, tâm lý của mọi người sẽ xuất hiện thay đổi kỳ diệu.
Cho dù mục đích của những người tham gia cuộc truy kích là tuân thủ quy tắc phó bản, là thèm muốn giải thưởng hậu hĩnh, hay chỉ thực sự sợ hãi thân phận không phải con người của Nam Chu.
Cuối cùng kết cục chỉ là Nam Chu không những không chết mà còn lấy đi toàn bộ phần thưởng trong ô tích thưởng, chưa biết chừng vẫn còn nhớ mối thù này.
Mọi người không nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ kẻ mạnh mà trong lòng chỉ có nỗi sợ hãi với tương lai không rõ ràng.
Nghi ngờ vùi sâu trong lòng qua màn truy kích nghìn người cũng sẽ không phai nhạt dần theo thời gian.
Con đường trước mặt những người chơi khác rất đơn giản.
Một là làm người ngoài cuộc, xem các ông lớn đánh nhau.
Hai là giúp Khúc Kim Sa.
Ba là hỗ trợ Lập Phương Chu.
Trước mắt xem ra có lẽ không ít người không muốn bọn họ giành thắng lợi.
Nghĩ như vậy, tâm lý vốn dĩ còn thoải mái của Lý Ngân Hàng lập tức trở nên nặng nề hơn.
…Tình huống xấu đi rồi.
Lý Ngân Hàng thử nghĩ cách cứu vãn:
– Hay chúng ta công bố sự tồn tại của những người thuộc không gian đa chiều?
Chuyện này nghe có vẻ thực sự khó tin, Lý Ngân Hàng không mong tất cả người chơi đều có thể lập tức tin tưởng vô điều kiện.
Nói thế nào thì đây cũng là một cách.
Để người chơi biết đối tượng thực sự bọn họ cần đối phó, như vậy cho dù có chín mươi phần trăm người chơi vẫn không hoàn toàn tin tưởng bọn họ, nhưng chỉ cần lung lay ba phần tin tưởng của bọn họ với Khúc Kim Sa, để những người chơi khác không dễ dàng giúp đỡ ông ta, đứng bàng quan bên cạnh cũng tốt.
Ai ngờ kiến nghị của cô bị Giang Phảng và Nam Chu đồng thời lắc đầu từ chối.
Lần này, ngay cả Nguyên Minh Thanh cũng kinh ngạc theo Lý Ngân Hàng.
Căn cứ vào phán đoán lý trí, cùng với sự hiểu biết của anh ta với con người, anh ta tin chắc đây là cách có hiệu quả tuyệt đối.
Dù cho nói miệng không có bằng chứng, nhưng thử một lần thì có gì mà không được?
– Không phải sợ bọn họ không tin.
– Nam Chu bình tĩnh chỉ ra điểm mấu chốt – Chỉ sợ có người tin tưởng.
Giang Phảng bổ sung thêm:
– Không phải tất cả mọi người đều có thể chấp nhận bản