***
Giang Phảng huýt sáo một tiếng.
Cảm nhận sự châm chọc của đối phương, tai anh em nhà họ Đới đỏ bừng, gò má nóng như lửa đốt.
Bọn họ vẫn còn nhớ chỉ mấy tiếng trước thôi, bản thân mình còn cười nhạt với đề nghị của Giang Phảng.
“Chúng tôi không cần thiết phải cược thứ nhàm chán như vậy với anh.”
Bây giờ nghĩ lại, lúc trước Giang Phảng đưa ra đề nghị cược tay chân, lẽ nào là cái bẫy đã đào sẵn, là lựa chọn chuẩn bị cho bọn họ?
Vừa nghĩ đến khả năng này, hai anh em nhà họ Đới nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lột da rút gân con hồ ly hình người giảo hoạt trước mắt.
Hai người vốn là kẻ bại, bây giờ mở miệng đáp trả thì càng thêm tầm thường.
Giang Phảng cũng lười mắt qua mày lại với bọn họ, anh nói với Khúc Kim Sa:
– Ông chủ Khúc, ông cũng cược à?
Nụ cười của Khúc Kim Sa có phần bất đắc dĩ.
Kể từ khi bị người tìm tới cửa áp chế, ông ta đã sớm đoán trước được cục diện này.
Ban đầu đã đồng ý rồi, bây giờ còn đường để từ chối hợp tác ư?
Dù sao hiện tại bọn họ vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Huống hồ, bây giờ hai anh em nhà họ Đới đã không còn trạng thái tâm lý như người bình thường nữa rồi, họ khác gì con bạc chơi đến nghiện.
Không chọc trực diện vào con bạc trong ván bạc chính là một trong những điều mà Khúc Kim Sa tin tưởng trong cuộc đời này.
Giang Phảng ôm cánh tay, quay đầu nhìn Nam Chu:
– Thầy Nam, cậu nghĩ thế nào?
Trước nay tư duy của Nam Chu đều vô cùng đơn giản và trực tiếp:
– Lần này đến chúng ta lựa chọn cách chơi à?
– Ừ.
– Giang Phảng rất tôn trọng ý kiến của cậu.
– Muốn chơi gì nào?
Lúc này, hơn mười loại bài được liệt ra trước mắt bọn họ, để bọn họ tự do lựa chọn.
Khúc Kim Sa chắp tay đút vào tay áo, nhìn theo ánh mắt Nam Chu, tuần tra một vòng vương quốc nhỏ bé mà một tay ông ta xây dựng lên.
Trước khi ngày mai kết thúc và đến ngày kia, không biết nơi này còn có thể tiếp tục tồn tại được hay không.
Câu hỏi không thể trả lời vậy thì còn nghĩ gì nữa, mặc kệ tất cả đi.
Khúc Kim Sa đoán, nếu mấy người Nam Chu lựa chọn có lẽ sẽ chọn bài Tây, hoặc mạt chược, bài hoa Hanafuda.
Chưa biết chừng bọn họ sẽ tiếp tục yêu cầu đổ xúc xắc hoặc Roulette.
Chẳng qua hai anh em ôn thần nhà họ Đới có đồng ý hay không thì khó mà nói trước được.
Thực tế hai anh em nhà họ Đới cũng chỉ ngoài mạnh trong yếu, hoàn toàn phải dựa vào cơn tức trong lồng ngực để chống đỡ đến giờ.
Bản thân loáng thoáng cảm thấy mình có chút trống không, trống không tới mức tựa bóng bay có thể bay lên trời.
Chuyện đến nước này, bọn họ còn lùi đi đâu được?
Ánh mắt và nhịp tim của bọn họ đồng thời dao động gợn sóng theo nơi ánh mắt Nam Chu dừng lại.
Dưới ánh mắt của bao người, Nam Chu vươn tay chỉ vào một góc của sòng bạc:
– Cái đó.
Giây phút nhìn rõ hướng đầu ngón tay cậu chỉ, không khí trở nên ngưng trệ.
Ngay cả Khúc Kim Sa xưa nay nhanh nhảu, bấy giờ đầu lưỡi cũng cứng ngắc trong khoang miệng.
Lúc hai anh em nhà họ Đới ổn định cảm xúc sau sự kinh ngạc ban đầu, máu nóng “phừng” một tiếng bốc lên gò má, khuôn mặt trướng đỏ mừng như điên.
… Muốn chết à!
… Nam Chu chọn trúng trò có trình độ hãm hại người không phân cao thấp với Slot Machine – Máy đẩy tiền chú hề.
Lý Ngân Hàng cau mày.
Cô không hiểu quy tắc của thứ này.
Nhưng cô đã từng nhìn thấy nó.
Khi còn nhỏ, gần nhà cô có một khu trò chơi điện tử, thứ này là trò chơi chủ đạo ở đó, rất được mọi người ưa thích, thường xuyên có người chơi.
Trong ánh sáng chói lòa của câu truyện cổ tích, ngồi xuống là mất nguyên một ngày.
Nhà cô không giàu, hơn nữa cô cũng không thích bỏ tiền vào những trò chơi không thấy đường hồi tiền về.
Chẳng qua nhân dịp nghỉ hè cô thường đến đó ngồi xem người ta chơi, cũng là một cách giết thời gian tốt.
Trong ký ức của cô, có một người đàn ông bốn mươi tuổi rất thích chơi trò này.
Chú đó rất tốt, thường đeo chiếc kính gọng đen, trông nhã nhặn lịch sự, bình thường hay hút thuốc, nhưng sau khi phát hiện Lý Ngân Hàng thích ngồi nhìn mình chơi game thùng, mỗi lần cô đứng sau lưng thì ông sẽ chủ động tắt thuốc đi.
Ông thường chủ động lải nhải giải thích quy tắc trò chơi với Lý Ngân Hàng, song bởi vì cô không có ý định chơi, nghe xong cũng quên.
Lý Ngân Hàng không dám nói, cô chỉ thích cảm giác xem tiền rơi rào rạt xuống mà thôi.
Khi ấy thuộc tính tham tiền của cô đã sớm chớm nở.
Lý Ngân Hàng không quan tâm quy tắc, cô chỉ quan tâm thiệt hại của ông chú.
Cô đã từng dày công tính toán, ông chú thua nhiều thắng ít.
Một buổi sáng ông có thể tiêu hết một cốc nhựa đầy ắp tổng cộng khoảng tầm hơn hai trăm xu trò chơi, nhưng thu hoạch lúc nào cũng ít ỏi.
Để tránh dính líu đến “cờ bạc”, cho dù ông chú có thắng thì cũng chỉ nhận được mấy phần thưởng kiểu như xu trò chơi, vé xổ số cùng với nước ngọt.
Lý Ngân Hàng đã từng hỏi ông chú, không lấy được tiền, tại sao còn mê mẩn trò chơi này đến vậy.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy cô không bị đánh đúng là kỳ tích.
Ông chú không chỉ không nổi nóng, mà còn tốt bụng giải thích cho cô:
– Chơi vui, rất dễ nghiện.
Lý Ngân Hàng không hiểu, nhưng cũng vui lây.
Ông chú có một sở thích rất kỳ quặc, ông luôn bảo chị lễ tân để dành cho mình máy thứ nhất từ bên trái sang, không được cho người khác chạm vào.
Ban đầu Lý Ngân Hàng tưởng rằng ông chú nhìn trúng chiếc thùng rác bên cạnh nó, tiện cho ông dập thuốc, cho nên không nghĩ nhiều về nó.
Cho đến một ngày, cô tới khu trò chơi phát hiện nơi đây đã bị cảnh sát phong tỏa.
Có hai người xúm vào thì thầm chuyện vừa xảy ra bên trong.
“Tại sao lại đánh nhau thế kia?”
“Haiz, chỉ là một cái máy trò chơi thôi, cái máy đầu tiên bên trái í.
Có một người đàn ông đeo kính thường ngồi máy đó, nói đó là máy chuyên dụng của ông ta.”
“Kết quả hôm nay có một cậu bạn trẻ lần đầu đến chơi, ngồi luôn vào, vừa mới nhét hai xu, chiếc máy đó bắt đầu đổ tiền ồ ạt ra ngoài.
Đúng lúc bị người đàn ông đeo kính kia bắt được.”
“… Chuyện đó có gì to tát đâu? Người ta qua đường chơi mấy ván, là người ta may mắn mà.”
“Haiz, nói thì nói vậy, nhưng người đàn ông đeo kính kia đâu có chịu.
Ông ta cho rằng cậu kia cướp máy của ông ta, phá hỏng vận may, số tiền kia đáng lẽ phải của ông ta mới đúng.
Cậu kia cũng không chịu nhường, cứ thế mới đánh nhau.
Nhìn xem, đánh đến mức cảnh sát cũng đến đây.”
Lý Ngân Hàng đứng trước khu trò chơi, nhìn thấy chiếc kính gọng đen bị giẫm nát cách đó không xa.
Vào lúc này, cô mơ hồ ý thức được, cờ bạc sẽ biến đầu óc một con người thành có vấn đề.
Không bao lâu, trò đó cũng biến mất khỏi khu trò chơi, trở thành một trong những giọt nước mắt của thời đại.
Hiện tại, tổng cộng có ba chiếc máy vẫn đang yên lặng vận hành trong Bắc Đẩu Chuyển Hướng.
Đới Học Lâm hưng phấn gần như phát run, vội vàng đập tay:
– Được!
Nam Chu bước đến trước chiếc máy, thuận tay tạt một gáo nước lạnh lên sự nhiệt tình hăng hái của Đới Học Lâm:
– Tôi chưa từng chơi nó.
Chỉ muốn xem thôi.
Nam Chu đứng trước chiếc máy.
Chiếc máy có dạng đứng, quy cách bên ngoài cực giống với một chiếc máy ATM, chẳng qua màn hình rộng hơn, cao bằng nửa người, bên trên phủ kín những hình vẽ mang sắc thái hoạt hình.
Bắt mắt nhất là tấm poster gương mặt tươi cười của chú hề trong đoàn xiếc dán ở mặt bên chiếc máy.
Đó cũng là nguyên nhân mà Nam Chu chú ý đến nó.
Xung quanh màn hình được khảm một vòng bóng đèn nhỏ màu sắc sặc sỡ, biến đổi màu sắc theo tiết tấu âm nhạc.
Màn hình và bóng đèn đều được đặt bên dưới một lớp thủy tinh chống đạn, mang tới cho người ta cảm giác hoa lệ vô cùng giả dối.
Góc trên cùng của màn hình có hai rãnh trượt thoải bằng nhựa, ở giữa có một miệng nhỏ chừng năm centimet, dường như để thứ gì đó có thể rơi xuống theo rãnh