***
Nam Cực Tinh biết, anh đang đợi người.
Có lẽ anh không phải người phóng hỏa, bởi vì trong tay anh có rìu.
Nếu muốn phá hỏng cọc gỗ dùng để cố định dây xích sắt và cầu, không có gì đơn giản và tiện lợi hơn rìu.
Rìu có thể khống chế chính xác thời gian chặt đứt xích, nhưng không thể phóng hỏa.
Anh không cần thiết phải thêm hành động phóng hỏa dư thừa.
Vậy thì, lẽ nào anh đang đảm bảo thông đường, chờ một ai đó đến?
Nhưng người kia đâu rồi?
Người vốn dĩ phải đến đây cùng với mình đâu rồi?
Nam Cực Tinh nóng lòng như có lửa đốt, liên tục nhìn về phía sau.
Lẽ nào Nam Chu còn chưa chạy ra?
Nó sốt sắng chạy qua chạy lại giữa hai chạc cây, suýt nữa đã vô ý dùng móng vuốt cào gãy cành cây, nó bèn chạy thẳng theo thân cây xuống dưới, ngồi xổm ở gốc.
Phải tin tưởng năng lực của Nam Chu, đợi cậu đến đây, tránh việc hai người lướt qua nhau rồi cứ thế lại lạc mất?
Hay là quay lại cứu cậu ấy nhỉ?
Trước mắt Nam Cực Tinh hiện lên hình ảnh máu của Nam Chu vấy trên bức tượng Đức Mẹ màu trắng thuần khiết.
Nó lắc đầu nguầy nguậy, gắng nhịn xuống cơn sợ hãi trong lòng và bắt đầu suy nghĩ.
Quay lại, nó không chắc chắn mình có thể giúp được gì.
Nó chỉ hiểu được qua loa về những chuyện cụ thể xảy ra trong phó bản, quay về cũng chưa chắc đã giúp được Nam Chu.
Nhất là khi nhìn thấy đống thi thể dưới đất với vết thương chí mạng rõ ràng xuất phát từ tay Nam Chu, Nam Cực Tinh cảm thấy nếu bản thân mình hành động thiếu suy nghĩ, rất có khả năng sẽ phản tác dụng.
Quay về tìm Nam Chu sẽ sinh ra vô số khả năng, mỗi khả năng đều hướng về cảnh tượng mà Nam Cực Tinh khó mà lường trước được.
Giang Phảng ở đầu cầu bên kia, chính là hệ tọa độ duy nhất của Nam Chu lúc này.
Chỉ cần Nam Chu còn sống, chắc chắn cậu sẽ đến nơi đây.
… Chẳng qua chiếc cầu trước mắt sắp đứt rồi.
Ngọn lửa như con rắn nước tham lam liếm thân cầu, hơi nước trong gỗ nhanh chóng khô kiệt.
Có mấy tấm ván gỗ co rút lại, rơi khỏi xích sắt đang cháy hừng hực và không ngừng rung lên, rơi thẳng xuống đáy vực.
Ván gỗ rơi đinh tai nhức óc.
Tiếng ván gỗ đập vào mỏm đá lởm chởm và rơi vào trong nước nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Cây cầu cháy sạch sắp sụp đổ lại bị tàn phá thêm.
Bóng Giang Phảng mơ hồ trong màn khói xám xịt.
Một cơn gió núi thoảng qua, sương mù lùi bước, lửa càng bừng lên.
Mặc dù Nam Cực Tinh là sinh vật từ số liệu, nhưng nó vẫn là sinh vật, có số liệu sợ hãi thuộc về bản năng sinh vật.
Nó sợ lửa.
Nó không thể nhìn theo góc độ thị giác của Giang Phảng.
Dẫu vậy, cứ nghĩ tới mình và anh cùng đứng trong biển lửa quy mô nhỏ, dẫu cách xa cả trăm mét thì Nam Cực Tinh vẫn bị ngọn lửa vô hình kia thiêu đốt toàn thân căng cứng.
Dường như lông trên người nó đều xù hết cả lên.
Giang Phảng không cảm nhận được sự tồn tại của Nam Cực Tinh.
Anh chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, tựa hồ coi bản thân là một món đồ sứ trong lò nung, được tạo hình dưới sức nóng của lửa.
Nam Cực Tinh vẫn đắn đo giữa tiến và lùi, thực khó để lựa chọn.
Lượng thông tin lớn thay đổi trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn vượt quá dung lượng và sức tải não của một chú sóc bay.
Nhất thời, đầu nó đau như muốn nứt ra, sốt sắng đến mức liên tục giẫm chân trước.
Nói lý ra kế hoạch biến thành người của nó đã được nung nấu từ rất lâu.
Đầu óc của con người thông minh hơn sóc bay nhiều.
Nam Cực Tinh tính toán một ngày nào đó biến thành người sẽ dọa Nam Chu giật mình, nhưng hôm nay thì không được.
Hiện tại, cơ thể chưa to bằng nửa bàn tay của nó càng dễ dàng hành động hơn.
Nam Cực Tinh giơ móng vuốt, do dự hồi hâu, cuối cùng nó trèo lên cây, lựa chọn đi về phía Giang Phảng.
Đầu óc của nó đã không dùng được, chỉ đành nhờ Giang Phảng thôi.
Biết đâu anh có thể chỉ cho nó một phương hướng nào đó.
Dẫu đi hay ở, cũng tốt hơn nó ở đây không tiến cũng không lùi, chẳng giúp ích được gì.
Nhưng khi nó chỉ còn cách cầu treo một cái cây gần nhất, sắp sửa thả người xuống tán cây, xa xa sau lưng Giang Phảng có một đồng đội chạy tới.
Nam Cực Tinh đang hoang mang bỗng chốc vui mừng.
Vẫn có người còn sống!
Có điều đồng đội kia hoảng loạn gần như điên cuồng:
– Anh Giang, anh Nam tới chưa…
Giang Phảng quay lưng với cậu ta đáp:
– Chưa tới.
Giọng nói của anh trộn lẫn với tiếng lửa nổ lép bép trở nên lạnh lùng khác thường.
– Vậy…
Đồng đội kia chưa kịp ổn định nhịp thở, ngập ngừng muốn nói gì đó, đưa mắt nhìn về phía cây cầu đã chìm trong biển lửa.
– …Phải đợi đến bao giờ?
Giang Phảng trả lời rất lưu loát:
– Đợi khi nào cậu ấy trở về.
Sắc mặt đồng đội tái mét:
– Anh Phảng, anh có biết người trở về là ai không?
Giang Phảng quay lưng với cậu ta:
– Tôi có thể nhận ra.
Đồng đội nghẹn họng, nhìn về bên bờ xa xôi kia:
– Anh Phảng, không phải em không tin anh, nhưng anh thực sự có thể nhận ra