***
“Ngày thứ bảy đến… ngày thứ bảy…”
Giang Phảng nhỏ giọng lặp lại hai lần, thuận tay vò rối mái tóc bạc của mình và rồi khẽ lắc đầu.
Nam Chu cũng nhún vai.
… Chẳng qua cũng chỉ là một điểm đáng để nghi ngờ mà thôi, trước mắt còn chưa biết nó có giá trị lớn đến đâu.
Muốn tìm đột phá từ điểm thời gian không rõ ràng này thực sự quá miễn cưỡng, và cực kỳ dễ đi vào bế tắc khi nghiền ngẫm từng câu chữ.
Nam Chu kéo Giang Phảng ra khỏi phòng làm việc, cùng nhau đến căn phòng mà Quan Tuấn Lương đang nghỉ ngơi.
Nhìn thấy có người thay ca, Nam Cực Tinh mới yên tâm chuồn ra ngoài kiếm gì ăn.
Ban Hàng kể cho Quan Tuấn Lương vừa mới tỉnh dậy nghe chuyện tối qua Tô Thanh Yểu bị truy sát đến chết.
Nói đến chỗ đau lòng, hai tay Ban Hàng chống trên đầu gối, cổ họng phát ra tiếng nức nở kiềm nén.
Dường như cảm xúc của cậu ta đã lây sang cả Quan Tuấn Lương, anh ta nhắm mắt, lông mi run run.
Tống Hải Ngưng khẽ huých Ban Hàng, lắc đầu với cậu ta.
Anh Quan là người mềm lòng nhất trong số bọn họ, bất cứ người bạn nào rời đi anh ấy đều đau khổ rất lâu.
Tối qua vừa tận mắt nhìn thấy đồng đội rơi xuống vách đá, vừa tỉnh dậy lại hay tin một đồng đội khác mất rồi, chẳng khác nào một đòn đánh nặng nề vào tinh thần của anh ấy.
Chẳng qua trong lòng cô cũng rõ ràng, Quan Tuấn Lương có quyền biết chuyện này và Ban Hàng cũng cần phải thông qua “kể” và “chia sẻ” để “trút” cảm xúc đè nén đến cực hạn.
Quan Tuấn Lương vùi mình vào trong chăn, quay lưng với bọn họ, cất giọng ồm ồm:
– … Xin lỗi, tôi muốn ngủ một lát.
Cảm nhận được Nam Chu và Giang Phảng đi vào phòng, Ban Hàng dùng mu bàn tay gạt dòng nước mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta khẽ sụt sịt, khi quay người qua cũng chỉ có hàng mi còn ướt hơi nước.
Nam Chu đề nghị:
– Cùng nhau tìm đường đi.
Ban Hàng khẽ “ừ” một tiếng.
Ban Hàng cũng là người ở lâu trong đội, trút cảm xúc xong, cậu ta cũng hiểu được nặng nhẹ.
Chẳng qua vì chú ý đến cảm xúc của Ban Hàng, Giang Phảng chuyển quyền chủ trì cuộc họp lại cho Nam Chu.
Bốn người ngồi xung quanh, cộng thêm Quan Tuấn Lương đang nằm trên giường nghỉ ngơi, tổng cộng năm người.
Nam Chu nhìn bọn họ, đưa ra đề nghị trước tiên:
– Nghĩ về mục đích của hai bên đi.
Giang Phảng:
– Bắt đầu từ mục sư.
Tống Hải Ngưng lập tức nói:
– Từ những bức thư mà chúng ta tìm được, có thể chứng minh quan hệ giữa mục sư và Công tước không bình thường, vậy chắc chắn mục đích của hắn là chữa khỏi bệnh cho Công tước…
Ban Hàng nói chuyện với giọng mũi đặc sệt:
– Chẳng phải hắn ta đã triệu hồi ác ma để chữa bệnh cho Công tước ở đầu bên kia ư?
Nói đến đây, cậu ta trở nên bực bội.
Bọn họ đã suy luận đến bước này từ sớm rồi cơ mà?
Nhưng bởi vì NPC mục sư Keith quá cẩn thận, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả những manh mối có giá trị.
… Thậm chí ngay cả điểm “đã triệu hồi ác ma hay chưa” bọn họ cũng phải bàn luận.
Bọn họ cho rằng “ác ma” có tồn tại, chính vì mục sư Keith vô duyên vô cớ bị đâm chết bởi thánh giá, và Hoa Tư Tư cũng lặng lẽ biến mất khỏi nhà thờ.
Sau khi cậu ta mất tích trong im lặng mười mấy tiếng, bỗng dưng xuất hiện trên vách đá một cách kỳ lạ.
Nói cho cùng, đây là bằng chứng phụ, không phải thật.
Giá sách của Keith và những nhân viên thần chức khác giống nhau, tất nhiên sẽ có những sách liên quan đến trừ ma.
Sau khi phát hiện ra cuốn sách này, bọn họ cũng không nhàn rỗi, tìm kiếm tất cả những vật phẩm liên quan đến trừ ma ở trong ngoài nhà thờ mà cuốn sách có nhắc tới, bỏ vào trong ô vật phẩm, để có thể thuận tiện lấy ra dùng bất cứ lúc nào.
Con ác ma kia ẩn thân trong bóng tối, thận trọng từng bước, giấu kín bản thân mình.
Nếu chưa có ai từng tận mắt nhìn thấy diện mạo thật và trạng thái của ác ma, không thể biết tên của nó, không tìm được vật phẩm thực sự khiến nó sợ hãi, cuối cùng cũng chỉ bận rộn toi công.
Mắt thấy nội dung phó bản sắp bước vào vòng tuần hoàn vô tận như bị ma đưa lối, Nam Chu khẽ nói một câu:
– … Vậy hả? Chỉ chữa bệnh thôi sao?
Câu hỏi này khiến mọi người đồng loạt ngây người.
Chuyện này… đáng để hỏi ư?
Không vì chữa bệnh thì mục sư còn có thể vì gì?
Nam Chu không đào sâu hơn vấn đề này mà quay sang nhìn Ban Hàng:
– Còn nhớ căn gác xép mà cậu phát hiện ra không?
Ban Hàng gật đầu.
– … Người quản sự nói với tôi.
– Nam Chu nói – Mục sư và Công tước có ước hẹn đốt đèn, chỉ cần mục sư đồng ý cho Công tước làm phẫu thuật, mục sư sẽ đốt đèn trên căn gác ấy.
Bờ Tây nhận được tín hiệu thì lập tức ra tay với người của chúng ta, bắt bọn họ làm nguyên liệu phẫu thuật.
Nghe vậy, Ban Hàng không chịu nổi gánh nặng, cậu ta cúi gằm mặt, hàm răng run run vang lên tiếng “lách cách” mất khống chế.
… Căn gác xép đó là do cậu ta phát hiện ra.
Phân tích theo logic của Nam Chu khiến cậu ta không thể không đối diện với sự thật sâu trong lòng mà cậu ta không muốn đối diện nhất.
Có khả năng chính cậu ta là tên tội đồ hại chết Tô Thanh Yểu, thậm chí còn kéo những đồng đội khác rơi vào nguy hiểm.
Cậu ta vẫn còn nhớ cảm giác đắc ý khi bản thân phát hiện ra căn gác xép nhỏ kia, cảm thấy mình đã góp một phần công sức cho phó bản này.
Sự đắc ý khi ấy giờ đây hóa thành gánh nặng ngàn cân khiến cậu ta chực trào nước mắt.
Nếu khi ấy cậu ta không mở căn gác xép kia ra…
Nếu khi ấy cậu ta không đốt đèn kiểm tra.
Phải chăng giờ này những người bạn bên bờ Tây vẫn bình yên vô sự?
Phải chăng vì sự liều lĩnh của mình đã tự tay hại chết bọn họ?
Ban Hàng chìm sâu vào dòng suy nghĩ của chính mình, rơi thẳng xuống vực sâu vô tận.
Cho tới khi Nam Chu đặt tay lên đầu gối cậu ta.
Giọng cậu bình tĩnh lạnh lùng, nhấn nhá rõ ràng có tiết tấu, mang sức mạnh người ta chẳng thể lờ đi:
– Ban Hàng, cậu nhìn tôi này, trả lời câu hỏi của tôi.
Ban Hàng ngước đôi mắt xám như tro, hoang mang nhìn cậu.
Nam Chu hỏi:
– Có phải căn gác ấy đã phủ một lớp bụi rất dày không?
Ban Hàng chậm chạp gật đầu.
– Khi ấy cậu đã mở căn gác thế nào?
Ban Hàng đảo mắt, bị ép nhớ lại sai lầm ngu xuẩn của mình:
– Em… đã dùng sức để mở.
… Bởi vậy, cậu ta đã kéo gãy tấm ván gác xép, còn bị thang cuốn đập vào đầu.
Nam Chu:
– Không có chìa khóa à?
Ban Hàng:
– Em đã tìm rồi, không có.
Nam Chu nhắc lại câu hỏi:
– … Không có?
Dưới những câu hỏi trùng lặp của Nam Chu, cuối cùng Ban Hàng cũng thoát khỏi cơn hoang mang hỗn loạn để tìm được chút tinh thần suy nghĩ lý trí:
– Anh Nam, thực sự không có.
Chẳng phải chúng ta đã lục tung cả nhà thờ lên hay sao.
Tất cả những chiếc chìa khóa quan trọng đều nằm trên người Keith, em còn lấy chìa khóa ra so thử, nhưng không có chiếc nào khớp với ổ khóa căn