***
Nam Chu nằm mơ một giấc mơ.
Thay vì nói là mơ, nó giống như nội dung kịch bản trước khi bước vào phó bản hơn.
Cậu bị nhốt trong một căn phòng khép kín, dường như có sức nặng ngàn cân đè trên lồng ngực ép cậu không thể thở nổi.
Cậu chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực của mình để đẩy thứ nặng nề trên lồng ngực, tựa chú kiến nhỏ cử động râu và các khớp chân của mình một cách khó khăn, nỗ lực sống sót.
Chú kiến nhỏ muốn chui ra khỏi lớp đất cứng, nhưng không tìm được đường ra trong bóng đêm vô hạn.
Cuối cùng, không khí trong lành và ánh mặt trời mới dần dần chui vào qua lớp đất tơi xốp.
Rốt cuộc thì Nam Chu cũng có thể đứng dưới ánh mặt trời.
Cậu hưởng thụ cảm giác vui vẻ ngắn ngủi nhờ tự do mang tới.
Rất nhanh sau đó, ánh sáng chiếu từ trên xuống mang theo đau đớn và bỏng rát dữ dội.
Cơ thể Nam Chu bắt đầu bốc lửa.
Cậu muốn thoát khỏi nơi có ánh nắng, nhưng sức mạnh của cậu không thể tiếp xúc với thái dương bên ngoài khoảng trời kia.
Ánh mặt trời ở khắp mọi nơi, dấy lên lửa nóng ngợp trời trên cơ thể cậu.
Lửa nóng ngùn ngụt trên không, ánh lửa cuồn cuộn song không thể chạm đến mặt trời.
Nam Chu dùng chút sức lực cuối cùng nhìn lên trên, muốn nhìn rõ nơi mặt trời chiếu rọi, để tìm kiếm bóng râm quanh đây.
Bất chợt, cậu phát hiện ra, dường như ở nơi cao không thể với tới kia nào phải mặt trời.
… Nó là một thấu kính hội tụ.
Một trò chơi rất nhiều người từng chơi khi còn bé.
Trong tiếng cười nói của trẻ con, ánh mặt trời qua thấu kính hội tụ tập trung trên người chú kiến nhỏ lạc đàn không có nơi nào ẩn nấp, cơ thể chú ta dần dần bốc khói, cho tới khi toàn thân cháy đen co quắp.
Đối với chú kiến đây chính là kiếp nạn cùng cực.
Nhưng đối với con người, đây chẳng qua chỉ là một trò chơi tàn nhẫn mà thôi.
Trong dư âm của đau đớn như lửa đốt, Nam Chu chống tay trên ván giường, trở mình ngồi dậy.
Mấy giây sau, Nam Chu chậm rãi nằm xuống.
Cậu không vội vã mở mắt ra.
Cậu đặt tay trên ngực, điều chỉnh nhịp thở, để cho những giác quan của mình nhanh chóng thoát khỏi ảo giác và khôi phục bình thường, tránh lầm tưởng ảo cảnh này là sự thực.
Nhưng ngay giây phút mở mắt ra lần nữa, Nam Chu phát ra âm thanh nghi vấn:
– …Hả?
Tất cả cảnh vật trước mắt quá mức quen thuộc.
Lịch treo tường tự chế hiển thị ngày 18 tháng 8.
Trên bàn đặt cuốn nhật ký đang mở.
Bên cạnh bức tranh màu nước mới vẽ được một nửa bày bảng pha màu còn chưa kịp cọ rửa.
Nam Chu xoay người nhấc gối đầu lên, bên dưới là một quyển “Phân tích giấc mơ”.
Cậu lập tức vươn tay làm động tác mở giao diện trò chơi.
Cây sự sống trong bối cảnh đã héo rũ, chỉ còn lại cành cây.
Tất cả sự sống và hy vọng đều được bọn họ đổi thành tấm thẻ cuối cùng.
Điều này chứng minh bọn họ vẫn còn đang ở trong trò chơi.
Sau khi tiếng ù tai dữ dội như thủy triều rút đi, âm thanh líu lo quen thuộc và uyển chuyển vang lên bên ngoài khung cửa sổ.
Nam Chu nhấc chân xuống giường.
Đôi dép lê không bao giờ hỏng của cậu vẫn ở nguyên vị trí như trong trí nhớ.
Đá dép lê, sơ mi thoáng bay, cậu lao thẳng về phía cửa sổ mở tung cánh cửa đóng kín.
Căn phòng ảm đạm chợt bừng sáng dưới nắng mai.
Nam Chu nhận ra bên ngoài cửa sổ của cậu không có cây táo.
Nguồn gốc của tiếng chim líu lo cũng lập tức bị cậu bắt được.
Một chú chim nhỏ mập mạp, lông vàng, mỏ ngắn.
Kể từ khi cậu có ký ức, mỗi buổi sáng chú chim này đều xuất hiện trước cửa sổ nhà cậu vào một khung giờ nhất định.
Nam Chu đã từng tính toán, đúng sáu giờ sáng mỗi ngày nó đều sẽ ở trước cửa sổ của cậu năm mươi giây, chỉ để kêu mấy tiếng, bất kể mưa gió, chính xác như một chiếc đồng hồ báo thức.
Hót đủ năm mươi giây, nó sẽ tự động rời khỏi.
Cho dù Nam Chu có mở cửa sổ, nó cũng không có phản ứng sợ hãi của bất cứ loài sinh vật nào nên có, nó hát bài ca của riêng mình, đến đúng giờ, đi cũng đúng giờ.
Thời niên thiếu Nam Chu đã từng thử bắt chú chim này vào trong phòng, không cho nó rời khỏi, muốn nhìn xem sáng hôm sau sẽ xảy ra điều gì.
Chú chim không có nhận thức của riêng mình, chỉ nghe theo chỉ lệnh được cài đặt từ trước, nó bay phành phạch trong phòng một ngày một đêm, từ Đông sang Tây không biết mệt mỏi, nhưng chẳng thấy kêu một tiếng nào.
Thiếu niên Nam Chu cũng thức trắng đêm để trông chừng nó, muốn nhìn xem sớm mai sẽ xảy ra điều gì.
Sáu giờ sáng hôm sau, tiếng chim líu lo vang lên bên ngoài cánh cửa sổ khép kín đúng giờ.
Thiếu niên Nam Chu vui vẻ chạy tới trước cửa sổ, tưởng rằng bản thân thực sự đã thay đổi được điều gì đó rồi.
Trước khi mở cửa sổ ra, cậu còn quay đầu tuyên bố với chú chim lông vàng đậu trên giá sách:
– Tao tìm cho mày một chú chim khác nhé.
Cậu không có lấy một sinh vật có thể bầu bạn và thấu hiểu cậu.
Nhưng nếu có một chú chim mới có thể làm bạn với chú chim này, vậy thì tốt biết bao.
Thế vậy mà cậu mở cửa sổ ra, bên ngoài trống không.
Ngay lúc cậu hoảng hốt, chú chim trong phòng lao ra ngoài qua khe cửa sổ, vững vàng đáp xuống nơi nó vẫn thường hay đứng, cất cao tiếng hót.
Âm thanh líu lo êm tai kia vang lên đủ năm mươi giây, nó bèn tung cánh bay đi.
Trong trấn Vĩnh Vô, chưa từng có, cũng sẽ không bao giờ có chú chim thứ hai.
Ngay cả chú chim đầu tiên cũng là chú chim của Schrödinger.
Trước khi cậu mở cửa ra, không ai biết bên ngoài là chú chim hay tiếng hót vang lên vào sáu giờ đúng mỗi ngày.
***
Lần này mở cửa sổ ra, vẫn nhìn thấy chú chim kia, Nam Chu chẳng hề cảm thấy ngạc nhiên.
Thậm chí cậu còn lịch sự chào hỏi với chú chim nhỏ lâu ngày không gặp:
– Xin chào.
Ngay lập tức, một chân cậu giẫm trên khung cửa sổ, lao vọt ra ngoài chẳng hề do dự.
Bởi vì chế tạo cảm giác sợ hãi và tim đập nhanh khi mất trọng lực, chính là cách tốt nhất để ép bản thân thức tỉnh từ cơn mơ hoặc ảo ảnh.
Khi đôi chân đáp đất vững vàng mà cảnh tượng xung quanh vẫn chẳng hề thay đổi, Nam Chu khẽ thở ra một hơi.
Cho nên không phải cậu đang nằm mơ, cũng không phải ảo giác.
Trừ phi cậu đang chìm vào giấc ngủ say chỉ có thể thức tỉnh bởi cách tự sát, bằng không, nơi đây chính là phó bản mà cậu cần vượt qua.
… Cậu đã quay về trấn Vĩnh Vô.
Nơi tất cả mọi chuyện còn chưa bắt đầu.
Ánh nắng trút xuống người cậu, mang theo độ ấm vô cùng tận.
Nam Chu thầm nghĩ, anh Phảng đâu rồi?
Đồng đội của cậu đâu rồi?
Mọi người phân tán ở thị trấn, hay vốn dĩ không ở trong phó bản này.
Nam Chu nhớ lại ngày tháng hôm nay.
Cũng may hôm nay là một ngày vô cùng bình thường, không phải ngày mặt trời không lặn mà tập thể Quang Mị hoạt động mạnh, cũng không phải ngày trăng tròn mang tới yếu ớt.
Cho dù mấy người kia đang phân tán trong trấn Vĩnh Vô, cư dân của trấn sẽ không gây thương tổn cho bọn họ vào ban ngày.
Huống hồ Giang Phảng đã từng đến đây, anh biết đường đi.
Nam Chu nghĩ hay mình thử ngồi đây đợi Giang Phảng.
Vậy thì nhiệm vụ của phó bản này là gì?
Dường như cảm nhận được nghi ngờ của cậu, bấy giờ thuyết minh của phó bản mới chậm chạp xuất hiện.
Âm thanh ấy không giống như ngày thường, khô khan cứng nhắc, lạnh lùng như máy móc.
[Xin chào người chơi Nam Chu thân mến.]
[Hoan nghênh bước vào phó bản: Chuyến tàu con kiến]
[Số người tham gia: 1 Người]
[Tính chất phó bản: … Soạt… soạt… rời khỏi… soạt…]
[Chúc bạn… chơi… soạt… vui vẻ.]
Bỗng, âm thanh tưởng chừng như sắp mất tín hiệu kia cười một tiếng trầm thấp rõ ràng.
Tiếng cười máy móc đủ để người ta nổi da gà.
[Bạn có thực sự cảm thấy vui vẻ trong trò chơi không?]
[Cuộc đời của bạn là câu chuyện buồn cười dưới ngòi bút của người khác, chắc hẳn bạn đã rất quen thuộc với điều này rồi nhỉ.]
[Thật đáng buồn]
[Tùy ý đi, cố gắng thoát khỏi nơi này, dẫu vậy cũng sẽ chỉ bước vào câu chuyện tiếp theo mà thôi.]
[Trừ phi bạn tìm được vé tàu, bước lên chuyến tàu rời khỏi bi kịch.]
[Chuyến tàu sẽ xuất phát vào mười hai tiếng sau.]
[Cố gắng lên kịp chuyến tàu nhé.
Dẫu vậy, không lên kịp cũng không sao hết.]
[Bởi vì nơi đây vốn dĩ là nhà bạn mà.]
Nam Chu bình tĩnh nghe xong mô tả quy tắc, sắc mặt chẳng hề thay đổi.
Vốn dĩ cậu không chú ý đến việc người không gian đa chiều đang mượn quy tắc để châm chọc cậu.
Từ bé cậu đã suy nghĩ xong về cuộc đời này rồi.
Cậu chỉ chú ý tới lượng thông tin phía sau câu châm chọc kia.
Thứ nhất, Lập Phương Chu đích thực đã bị tách ra.
Hiện tại chỉ có một mình cậu ở trấn Vĩnh Vô, anh Phảng, Ngân Hàng, Trần Túc Phong và Nguyên Minh Thanh có lẽ cũng đều bị tách ra, đang tìm kiếm vé để bước lên con tàu không biết sẽ dừng tại trạm nào.
Thứ hai, cho dù những người khác nhận được nhiệm vụ gì, mục tiêu nhiệm vụ tạm thời của cậu chỉ có rời khỏi thế giới này, đồng thời tìm được thứ có tên “vé tàu”, bước lên chuyến tàu ấy.
Cùng với… “con kiến”?
Nam Chu không khỏi nhớ tới giấc mơ quá mức chân thật trước khi mình thức giấc.
Trong cơn mơ ấy, cậu đã bị thiêu sống dưới góc nhìn của một con kiến.
Đó là ẩn dụ gì ư?
Hay một nhắc nhở nào đó?
Nghĩ đến đây, Nam Chu thở dài một hơi.
Đúng như âm thanh kia đã nói, cảm giác vừa mới tỉnh giấc đã thấy một mình lẻ loi trở lại điểm xuất phát tất nhiên không vui tẹo nào.
Cũng may Nam Chu không thể hiện sự phiền muộn của mình ra mặt.
Suy nghĩ của cậu cũng sẽ không làm chậm trễ năng lực hành động.
Cậu đeo chiếc kính “Sống chết có số” kia lên.
Ngay sau đó, một con rối làm bằng vải bám vào thân cây, ló nửa đầu ra với bộ dạng ngây thơ khả ố.
Nam Chu đẩy gọng kính lên.
Hàng nghìn sợi tơ rối xuất phát từ đồng tử Nam Chu, lan rộng ra bốn