***
[Nam Chu] đặt hờ ngón tay trên phiến khóa, thận trọng gõ lên nó mấy cái.
Cậu không biết có thứ gì đang ẩn giấu bên trong chiếc hộp.
Nhưng cho dù Nam Chu ở thế giới nào đi chăng nữa thì lòng tò mò của cậu vẫn y nguyên như vậy.
Xoảng…
Âm thanh chói tai lạ thường khiến đầu ngón tay [Nam Chu] run run.
Gần như cùng lúc đó, ổ khóa vang lên “rắc” một tiếng và nứt ra một khe hở.
Phiến khóa đồng vàng bị bẻ cong lên trên, ổ khóa lặng lẽ rơi trên sofa cùng với một nửa mảnh phiến khóa đứt đoạn.
… Chiếc hộp được mở ra.
Chỉ cần hất nhẹ một cái thôi, thế giới tiếp theo sẽ mở ra trước mặt [Nam Chu].
Nhưng tiếng động lạ thường vọng ra từ bếp khiến cậu vô thức nhìn về phía [Giang Phảng], dừng động tác trước khi mở chiếc hộp ra.
[Giang Phảng] trong bếp kinh ngạc lùi bước.
Một viên đá bay thẳng tới đây, đập vào cửa kính phòng bếp.
Cửa kính vẫn đang nằm trên ranh giới giữa nứt và không nứt, không biết do người ném đá không đủ sức hay biết kiềm chế lực ở mức vừa phải.
Đầu sỏ gây tội không quay đầu chạy biến mà to gan đứng ngay ngoài vườn.
Vết kính nứt mở rộng ra bốn phía theo hình tròn, vừa hay che khuất gương mặt người kia.
Bên dưới lớp nứt là một đôi chân mặc quần Âu, từ đùi đến chân đều thon thả thẳng tắp.
[Giang Phảng] nhìn chằm chằm đôi chân kia hồi lâu, cho tới khi một đôi chân dài thon thả tương tự bước từ sau tới.
Anh quay đầu nhìn [Nam Chu], vươn tay mở cánh cửa nứt ra.
Ai ngờ chỉ trong phút chốc ngắn ngủi đó thôi, người ném vỡ cửa đã chạy mất.
Bên ngoài hàng rào trống không.
Nếu đứa trẻ con nào nghịch ngợm làm vậy thì thôi, nhưng đây rõ ràng là người trưởng thành.
[Giang Phảng] nhướng mày, thầm nghĩ đôi chân kia trông rất quen mắt.
Thị trấn chưa từng có người ngoài đến chơi bao giờ, cho nên chắc hẳn là người trong trấn.
Dẫu vậy, anh nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, ai trên trấn lại chơi ác như vậy giữa ban ngày ban mặc.
Suy nghĩ mãi mà chẳng thể giải thích được điều này, [Giang Phảng] khẽ thở dài một hơi, dùng khăn mặt lau đi bọt nước trên tay:
– Thị trấn này càng ngày càng lạ.
Rồi sẽ có một ngày… anh phải dẫn em rời khỏi đây.
Bấy giờ [Nam Chu] đã xoay người bước ra cửa.
Cậu tự lẩm bẩm một mình: “Anh đã nói câu này rất nhiều lần.”
Mỗi lần [Giang Phảng] hoặc những cư dân khác thử tiếp cận vùng bên ngoài phạm vi thị trấn, bọn họ đều sẽ quên mất mục đích mình muốn ra ngoài vì muôn kiểu lý do.
Cho tới bây giờ chỉ có mình Nam Chu biết bọn họ đang bị nhốt trong một nhà tù.
Những cư dân khác đều sống trong ảo tưởng đẹp đẽ, ngỡ rằng bản thân được tự do.
[Nam Chu] không thể phá vỡ ảo tưởng của bọn họ.
Nhất là [Giang Phảng].
Giọng của cậu rất khẽ, khẽ đến mức [Giang Phảng] không nghe rõ:
– Hả? Em nói gì cơ?
[Nam Chu] đang thay giày ở huyền quan:
– Không sao, em ra ngoài xem đó là ai.
[Giang Phảng] không cản cậu.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, [Giang Phảng] quay người, kiểm tra cửa sổ bị viên đá đập vào.
Anh khẽ nói: “Kính vỡ rồi, muốn thay cũng rắc rối ra phết.”
Vừa nảy ra suy nghĩ này, một quyết định dần hình thành trong đầu anh: “Vậy thì không thay nữa.”
Không bằng nhân ngày hôm nay dẫn cậu hàng xóm nhỏ của mình thoát khỏi nơi này.
Giây phút trong đầu anh chợt xuất hiện suy nghĩ điên cuồng ấy, đầu óc truyền tới tiếng ong ong quen thuộc.
Cơ thể anh ngả về phía trước, đầu ngón tay dùng sức túm chặt rìa kệ bếp lạnh như băng, cơ thể run rẩy.
Anh khẽ lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác chóng mặt này.
Bản thân là một trong những NPC giả thiết của thế giới này, [Giang Phảng] không có quyền lợi biết sự thật của thế giới này.
Nhưng bản năng của anh ghét bỏ cảm giác bị chi phối ấy.
Anh cũng ghét bóng lưng [Nam Chu] mỗi lần rời khỏi.
Em ấy… rất cô đơn.
Một lát sau, cửa vang lên “cách” một tiếng.
Cả cơ thể và linh hồn [Giang Phảng] đang chống đối với sức mạnh kia, không muốn [Nam Chu] nhìn thấy mình có gì bất thường, anh bèn quay lưng về phía cậu, buột miệng hỏi:
– Về rồi à?
Âm thanh quen thuộc vang lên phía sau:
– Ừ.
[Giang Phảng] không nghi ngờ cậu.
Chỉ trong tích tắc phân tâm, ký ức liên quan tới chuyện “rời khỏi thị trấn” của [Giang Phảng] nháy mắt bị sức mạnh của bản thân thế giới xóa bỏ.
Nam Chu cầm chiếc hộp đã được mở khóa trên sofa lên.
… Chỉ suýt nữa thôi.
Cũng may cậu hiểu được lòng tò mò của mình nên nghĩ cách dụ [Nam Chu] rời khỏi đây, giúp cậu có cơ hội giả mạo trong thời gian ngắn ngủi.
Chiếc hộp này ở trong nhà [Giang Phảng]… trên quỹ đạo đường đi hằng ngày của [Nam Chu].
Nếu để [Nam Chu] ở thế giới thứ hai mở chiếc hộp này ra, chẳng ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Việc làm chính xác nhất lúc này là lập tức mở hộp, đến thế giới tiếp theo, tránh đêm dài lắm mộng.
Mắt thấy thời gian bước lên đoàn tàu đang tới gần, cảm giác gấp gáp khi không biết được con đường phía trước đã khiến Nam Chu không thể nghĩ chuyện khác.
Vậy mà khi cậu liếc nhìn [Giang Phảng], suy nghĩ chợt thay đổi.
… Giống như cậu vừa mới nói, không ai biết sau động tác mở hộp này sẽ xảy ra điều gì.
Lần đầu tiên mở chiếc hộp ra, bởi vì dịch chuyển quá đột ngột, cậu còn không có cơ hội quay đầu nhìn một cái.
Cho nên cậu không biết sau khi chiếc hộp Pandora được mở, thế giới này có còn bình thường không?
Chỉ có bản thân cậu sẽ biến mất trong không khí cùng chiếc hộp dư thừa này thôi ư?
Hay sau khi mở chiếc hộp này ra, tất cả mọi thứ trong thế giới hiện tại đều bị rút gọn, cuối cùng tan thành mây khói?
Nam Chu biết đây là một trò chơi, cũng biết được bản thân cần phải đạt được mục đích nào đó.
Cậu cũng rõ ràng sự thực ẩn giấu phía sau trò chơi.
Bởi vì bản thân đã từng sống trong một trò chơi, cậu sinh ra cảm giác đồng cảm với những NPC bình thường khác.
Đương nhiên, Nam Chu sẽ không vì vậy mà từ bỏ trò chơi, mà chùn chân không chịu bước tiếp.
Nam Chu do dự, chẳng qua cậu không muốn nhìn thấy một [Giang Phảng] giống hệt Giang Phảng tan vỡ và biến mất ngay trước mắt mình.
Sau khi nảy ra suy nghĩ này, Nam Chu định ra ngoài mới mở hộp.
Ít nhất không nên làm ở đây.
Cậu vừa mới bước một bước, chợt nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng hỏi:
– Trưa nay muốn ăn gì?
Nam Chu ôm chiếc hộp, khẽ khàng quay đầu lại.
Cậu phát hiện [Giang Phảng] không nhìn mình, nhưng nụ cười dịu dàng vẫn nở trên khóe môi anh.
… Anh đang liếc nhìn cậu qua khóe mắt, cũng vì thế mà mỉm cười.
Nam Chu rất ít khi gọi đồ ăn, đương nhiên không