***
Câu hỏi của {Giang Phảng} là:
– Cậu từ đâu đến đây?
Khóe môi anh cong cong, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn chằm chằm Nam Chu.
Sự kiên nhẫn của anh đã bị mài mòn hơn phân nửa.
Chỉ cần Nam Chu tiếp tục giữ sự im lặng tẻ nhạt này, hoặc thử dùng mấy lời nói dối ngu ngốc để khiêu chiến giới hạn sự kiên nhẫn của anh, {Giang Phảng} sẽ không ngại phá vỡ ngay chiếc hộp khi nó vừa được đưa tới tay mà không xem bất cứ nội dung nào.
Nói thật, đối với một người đã cô độc hai mươi mấy năm như anh, đối diện với một người duy nhất từ bên ngoài tới có tư cách đối thoại bình đẳng với mình trên mọi phương diện nhân cách, {Giang Phảng} không hề cảm thấy vui vẻ.
Anh chỉ hi vọng nhìn thấy biểu cảm mất khống chế như kinh ngạc, dao động, đau khổ trên gương mặt lạnh băng không cảm xúc kia.
Anh đã quen khống chế tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.
Anh ghét cảm giác thoát khỏi quỹ đạo vốn có.
Câu trả lời của Nam Chu đã vượt quá trí tưởng tượng của anh:
– Tôi đến từ chiếc hộp trước.
– … Chiếc hộp trước?
Mới đầu {Giang Phảng} kinh ngạc, sau đó mới dần dần hiểu ra điểm tuyệt diệu trong câu trả lời.
… Nam Chu muốn anh nảy sinh hứng thú với chiếc hộp, khiến anh tưởng rằng “chiếc hộp” sẽ là cánh cửa rời khỏi thế giới khép kín này.
Như vậy, cho dù anh có muốn dày vò cậu thế nào đi nữa cũng sẽ không ra tay bừa với chiếc hộp.
Anh khoanh tay trước ngực, mỉm cười lộ răng:
– Thật hay giả đấy? Cậu không thêu dệt nên chuyện này để lừa tôi khiến tôi không dám ra tay với chiếc hộp đấy chứ?
Nam Chu nhích hông, kéo theo chiếc còng thép trên cổ tay vang lên lách cách.
Theo động tác này, một giọt mồ hôi thuận thế rơi xuống khỏi lông mi cậu, khiến giờ phút này cậu trở nên mong manh yếu ớt lạ thường:
– Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.
{Giang Phảng} quan sát vẻ mặt yếu ớt của cậu, xác định trên mặt cậu không để lộ sơ hở gì.
Điều này chứng minh một là cậu đang nói thật, hai là cậu quá thông thạo nói dối.
Một tay {Giang Phảng} ôm khuỷu tay mình, ngón tay vươn ra gõ gõ hồi lâu, cuối cùng ưu nhã gật đầu:
– … Ừ.
Đến phiên cậu hỏi rồi.
Nam Chu cụp mi.
Cậu nhớ tới [Nam Chu] cậu gặp ở thế giới thứ hai.
Ở thế giới ấy, thực ra [Nam Chu] đã muốn chết từ lâu rồi.
Lý do cậu sống tiếp chỉ vì thế giới ấy có một [Giang Phảng].
Nhân vật này đã mang lại cho [Nam Chu] hy vọng “biết đâu anh ấy cũng có ý thức muốn thoát khỏi thế giới này, biết đâu anh ấy có thể đồng hành cùng mình”, tạo nên cảnh ấm áp giả dối “mình không hề cô đơn”.
Nhưng trong thế giới của chiếc hộp thứ ba, với bản chất lạnh lùng và luôn cảnh giác cao với mọi vật như {Giang Phảng}, chỉ có một mình {Nam Chu} thì không đủ để cấu thành nên toàn bộ lý do anh muốn sống tiếp.
Với hiểu biết của cậu về anh Phảng, trừ phi cảm tính mạnh tới một mức độ nào đó, bằng không lý tính mạnh mẽ tuyệt đối không thể nào bị lay động.
Vì thế, Nam Chu căn cứ vào suy nghĩ của mình, đưa ra suy luận:
– … Bố mẹ anh bị quái vật giế.t chết, anh muốn báo thù với quái vật ở thế giới này… đây chính là lý do mà “thế giới này đưa cho anh” để anh sống tiếp?
Tự dưng nghe thấy câu hỏi này, lớp mặt nạ bình tĩnh vui đùa của {Giang Phảng} nháy mắt vỡ nát.
Anh nhìn Nam Chu, chớp chớp mắt.
{Giang Phảng} đã sớm phát hiện ra sự bất thường của thế giới này.
Hơn nữa kẻ xâm nhập Nam Chu, cùng với lời cậu nói về “chiếc hộp” càng ngày càng khiến {Giang Phảng} chắc chắn, bên ngoài trấn Vĩnh Vô nhỏ bé này là một bầu trời bao la rộng lớn.
Thế giới anh đang ở, những gì bản thân anh đã trải qua, nỗi đau khổ chân thật khi bố mẹ chết trong tay quái vật, và {Nam Chu} – người duy nhất chủ động an ủi anh…
Vô số những chuyện xảy ra có lẽ chỉ là một quyển sách, một đoạn phim ảnh, một sự việc gay go nhất định sẽ xảy ra.
Vậy thì từ đầu đến cuối, tình cảm anh đã gửi gắm vào thế giới này, cho dù oán hận, vui vẻ hay hi vọng, đều là một trò cười thôi sao.
Trước đây, cùng lắm anh cũng chỉ nghi ngờ.
Nam Chu đặt chân đến đây đã chứng thực những hoài nghi trong anh.
Tuy rằng việc {Giang Phảng} tra tấn Nam Chu cũng vì ý đồ phát tiết cảm xúc, nhưng anh tự nhận mình đã che giấu rất tốt chấn động và đau đớn trong nội tâm.
… Còn Nam Chu lại dám đường hoàng vạch trần nội tâm của anh tùy tiện như thế.
Cơ chế tự phòng vệ lập tức khởi động, anh cười nói:
– Ban nãy tôi khiến cậu chưa đủ đau à?
Nam Chu trả lời thành thật:
– Rất đau.
Tôi biết anh cũng sống rất khó khăn.
{Giang Phảng} bất giác hỏi ngược lại cậu:
– Cậu thì biết cái gì? Nếu như cậu là tôi, sống cô độc một mình ở thế giới như vậy, làm sao mà cậu có thể sống tiếp?
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, anh mới cảm thấy không đúng.
Nam Chu cũng nhìn anh, giơ hai ngón tay bên bàn tay có vết thương đang bị trói buộc:
– Bây giờ anh đang nợ tôi hai câu hỏi.
Nam Chu đã khéo léo nắm bắt và lợi dụng cảm xúc giao động của anh.
Nhìn cổ tay trắng nõn của cậu bị cọ sưng đỏ một vòng, {Giang Phảng} không khỏi mỉm cười:
– Nhóc lừa đảo, cậu đúng là biết cách lừa tôi nói chuyện.
Dứt lời, anh kéo mạnh rèm cửa ra.
Ánh trăng tròn sáng rực rỡ lấp đầy khung cửa sổ.
Ánh trăng giống như thạch trắng làm bươm bướm không thể động đậy, bao trùm lên toàn bộ cơ thể Nam Chu, khiến cơ thể bị cầm tù run rẩy như lửa đốt.
Bởi vì biết người này hẹp hòi, có thù phải báo, Nam Chu không muốn đắc tội anh.
Chờ cơn khó chịu dữ dội dần dịu đi, cậu mới yếu ớt ngước đôi mi rưng rưng, thờ ơ đùn đẩy trách nhiệm:
– Tôi không lừa, hai câu này đều là câu mà anh muốn hỏi, không thể trách tôi được.
Đợi cảm xúc {Giang Phảng} bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn cậu thêm phần hứng thú.
Nếu như nói lúc trước ánh mắt {Giang Phảng} nhìn Nam Chu chỉ là ánh mắt thưởng thức của thợ săn khi bắt được con mồi thì hiện tại anh thực sự cảm thấy hứng thú với người này.
Anh nói:
– Cậu còn chưa trả lời tôi, sao có thể coi đó là hai câu hỏi được?
Nam Chu trầm tư trong giây lát.
Nếu coi những nhân vật ở thế giới trong chiếc hộp thứ hai và thứ ba tồn tại độc lập không liên quan gì đến mình.
Bọn họ đều cô đơn tới mức muốn chết đi, vậy thì phải có một lý do nào đó mới khiến bọn họ sống tiếp.
Nếu thế, giữa bọn họ và Nam Chu khác nhau ở điểm nào?
Trong thế giới Vĩnh Vô của Nam Chu, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ chết.
Cho dù xung quanh cậu chưa từng có ai mang tới hy vọng, cũng chưa từng có ai đáp lại ý tốt của cậu.
Dưới sức mạnh vô hình khống chế thế giới ấy, lý do cậu sống tiếp chỉ vì muốn cố gắng bảo vệ người nhà của mình mà thôi.
Cậu biết, người nhà của cậu không có ý thức độc lập, nhưng trong phần lớn nội dung kịch bản, bọn họ cũng cho Nam Chu đủ sự ấm áp dẫu chỉ là giả dối.
Sau này em gái cắn cậu, cùng cậu thoát khỏi hướng đi nội dung chính.
Cậu tiếp tục cô độc một mình.
Khi ấy, cậu không có một “Giang Phảng” để chờ đợi, cũng không biết tương lai mang hình dáng thế nào.
Cậu sống như một người bình thường, không chờ đợi điều gì, chỉ sống làm chính mình mà thôi.
Cậu vẽ tranh, đi dạy, thỉnh thoảng đến gõ gõ bức tường trong suốt bên ngoài thị trấn, hi vọng nhận được một vài âm thanh hồi đáp.
Nam Chu nói qua về suy nghĩ của mình cho {Giang Phảng} nghe, đổi lại một tiếng cười khinh miệt không tin.
Anh nhìn Nam Chu:
– Nói như dễ lắm.
Nam Chu nghĩ, nếu không có chàng trai trồng táo của cậu, có lẽ cậu sẽ chết dần chết mòn vì cô độc trong những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng.
… Nhưng tôi sẽ không nói với anh chuyện này đâu.
Cậu chỉ nói qua loa:
– Tôi cũng có hi vọng của riêng mình.
{Giang Phảng} khẽ vỗ tay:
– Tại sao cậu biết hi vọng của cậu không phải có người cố ý dâng đến trước mặt cậu?
Câu hỏi này chọc trúng chỗ ngứa.
{Giang Phảng} đang ẩn ý, Giang Phảng mà Nam Chu nhận định là “hy vọng”chưa biết chừng do một sức mạnh nào đó âm thầm đưa tới trước mặt cậu, mục đích chỉ vì muốn cậu sống sót, như vậy mới càng thuận tiện cho người ta chơi đùa.
Và sau khi gặp được chàng trai trồng táo, quả thực thế giới của Nam Chu đã bị mở ra từ bên ngoài, vô số lần cậu bị người ta vây giết trong trò chơi.
Sau này, được Giang Phảng dẫn ra khỏi thế giới ấy, nhưng từ đầu đến cuối cậu đều bị nhốt trong trò chơi, không được giải thoát, vùng vẫy cho đến tận bây giờ.
Người bình thường nghe thấy câu hỏi này sẽ khó tránh khỏi dao động và nghi ngờ.
Phải chăng có ai đó cố ý sáng tạo nên quãng đường cậu trải qua, chỉ để mang lại câu chuyện cười cho người khác?
Nam Chu vẫn không tỏ thái độ gì:
– Đây là câu hỏi thứ tư của anh rồi?
Từ phản ứng của Nam Chu, {Giang Phảng} phán đoán được mặc dù nhìn người thanh niên trước mắt có vẻ mong manh dễ vỡ nhưng tâm lý vô cùng mạnh mẽ.
Anh vừa định nói thêm gì đó thì một tiếng “sếp” vang lên, theo đó một người đàn ông mặt đơ như tượng gỗ cầm một chiếc hộp đẩy cửa đi vào.
Nam Chu đã từng chạm vào chiếc hộp hai lần, vừa nhìn đã nhận ra ngay đây chính là chiếc hộp mà cậu muốn tìm.
Thấy cậu khẽ nhích người, {Giang Phảng} chắc chắn người của mình đã