***
{Giang Phảng} quan sát thấy sau khi Nam Chu vươn tay sờ phía sau gáy, vẻ mặt cậu trở nên hoang mang không biết làm thế nào.
Tròng mắt nhạt màu vừa chuyển động, người nhạy bén như anh đã đoán ngay ra Nam Chu đang nghĩ gì.
Trước mắt xem ra Nam Chu và chiếc hộp xuất hiện ở địa điểm mới bất kỳ chính là hai biến số trong thế giới chẳng bao giờ thay đổi này.
Mục tiêu duy nhất của Nam Chu khi di chuyển giữa ba thế giới đó là tìm kiếm “vé tàu”.
Vấn đề ở đây, trò chơi phải tiến triển đến mức nào mới nhận được “vé tàu”?
Được biết “vé tàu” không tồn tại ở một góc nào đó trong ba thế giới này.
“Vé tàu” cũng không tồn tại trên người Nam Chu.
“Vé tàu” có thể nhận được thông qua tăng đánh giá trung bình hoặc hoàn thành thành tựu.
Mặc dù cách này đáng để thử một phen, nhưng khối lượng công việc quá lớn, căn bản chẳng thể biết phải hoàn thành thành tựu gì hay nâng điểm đánh giá lên mức độ nào mới có thể nhận được phần thưởng cuối cùng.
Huống hồ vẫn chưa biết rõ có thể thưởng “vé tàu” hay không.
Cho nên khả năng này vẫn chỉ tồn tại trong lý thuyết.
Vậy thì phải chăng “vé tàu” chính là bản thân “biến số” Nam Chu?
Nghĩ đến đây, muốn kiểm chứng trên cơ thể mình có điểm gì bất thường hay không, phản ứng đầu tiên của Nam Chu là sờ sau gáy.
{Giang Phảng} nghĩ, nhất định trên gáy Nam Chu có gì đó đặc biệt.
Chẳng qua tóc Nam Chu hơi dài che khuất sau gáy, cậu lại có manh mối nhiệm vụ chính xác là “tìm được vé tàu trong vòng mười hai tiếng đồng hồ”, đương nhiên sẽ tập trung tinh thần và thể lực vào hoàn cảnh bên ngoài chứ không để ý đến trạng thái cơ thể mình.
Cho nên có khả năng sẽ không phát hiện ra.
… Dấu ấn ở trên cổ chính là điểm phá giải mà “người không gian đa chiều” dành cho cậu.
Nghĩ đến đây, anh ló đầu ra nhìn Nam Chu.
Anh vươn tay lên sờ vào chỗ cậu vừa sờ, vạch mái tóc rủ che gáy sang hai bên.
Da thịt nơi đó mượt mà, trắng chói mắt, không có bất cứ vết sẹo nào.
Chuyện này nằm ngoài dự đoán của {Giang Phảng}.
Nhưng nghĩ lại, anh cũng hiểu ra:
– Chắc trên cổ cậu có vết bớt hả?
Nam Chu buông tay xuống, khẽ nói:
– Là vết sẹo.
{Giang Phảng} “ồ” lên một tiếng đầy hứng thú:
– Là ai có thể làm cậu bị thương?
Nam Chu gom tóc lại:
– Người tôi thích.
{Giang Phảng} bật cười:
– Người cậu thích đúng là chẳng ra làm sao.
– Đúng, anh nói đúng.
Đó không phải là người mà “tôi” thích.
Nam Chu hít sâu một hơi, dùng quá nhiều sức, lồng ngực hơi hõm xuống.
Cậu rũ mi:
– Bởi vì tôi… không phải là người ấy.
Nghe vậy, {Giang Phảng} nhất thời cảm thấy hoang mang.
… Anh tưởng rằng nếu Nam Chu đã xác định mình là “vé tàu”, ủ rũ thế kia chắc chắn do cậu không dám mạo hiểm tự sát, sợ rằng suy đoán của mình sai lầm.
Vốn dĩ anh còn muốn trêu chọc Nam Chu bằng cách đưa con dao găm bên hông cho cậu, khiêu khích cậu có dám tự sát không.
Tại sao Nam Chu đưa ra kết luận này?
Nam Chu ngồi xuống giường, {Giang Phảng} đang nằm vô thức co chân nhường cho cậu chỗ đề ngồi.
Nam Chu cúi đầu rất thấp, cơ thể khẽ nghiêng về phía trước, hai tay chống trên đầu gối, tựa hồ có một gánh nặng vô hình nào đó đang ép cong thân thể cậu:
– Anh có biết vết thương đó làm sao mà có không?
{Giang Phảng} nghe vậy thì hơi không vui:
– Không hứng thú.
Thấy Nam Chu mím môi không nói, {Giang Phảng} chậc một tiếng, mất kiên nhẫn:
– Cậu mau nói đi.
Nam Chu vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nơi đáng lẽ phải tồn tại vết răng trong hồi ức của mình, khẽ nói:
– Trong một nhà thờ, tôi sắp chết rồi, anh ấy không làm được gì cho nên chỉ đành cắn v.ào cổ tôi, dùng đau đớn để đánh thức tôi dậy.
– Ồ.
– {Giang Phảng} quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, nói bừa một câu chẳng thành ý – Một câu chuyện tình yêu cảm động lòng người.
– Vấn đề xuất hiện ở đây.
– Nam Chu chỉ vào đầu mình – … Tôi không nên nhớ chuyện này.
{Giang Phảng} khó nén nổi tò mò:
– Tại sao cậu lại không nên nhớ chuyện này?
Nam Chu nói:
– Bởi vì cứu anh ấy, tôi đã giao dịch tất cả ký ức có liên quan đến anh ấy cho đám người không gian đa chiều kia.
Nói đến đây, cậu vùi đầu lẩm bẩm một câu:
– Anh nhìn xem, tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện này.
Cậu lặp lại lần nữa:
– Nhưng… vốn dĩ tôi phải không nhớ mới đúng.
Trong trò chơi giới hạn thời gian gấp gáp, Nam Chu không có tâm trạng hồi tưởng ký ức của mình, đương nhiên sẽ không phát hiện ra trong ký ức có “thứ dư thừa”.
Bây giờ nhớ lại, tất cả những thứ hình thành nên ký ức của cậu đều là những hình ảnh ống kính lung lay.
Cậu tự nhận những thứ kia trở thành “hồi ức” của mình.
Nhưng có khả năng… chỉ là những nội dung hình ảnh từ camera.
{Giang Phảng} nghiền ngẫm câu nói ấy, dần dần ý thức được ý nghĩa mà Nam Chu muốn biểu đạt.
Sắc mặt anh trở nên nghiêm trọng:
– Ý của cậu là…
– … Anh nói đúng.
Thuyết minh của trò chơi cũng đúng.
Nam Chu, hay nói đúng hơn phải dùng “Nam Chu” ngẩng đầu lên nhìn {Giang Phảng}, trong ánh mắt là sự đau buồn và hoang mang khó giấu.
– Tôi chính là “biến số” duy nhất trong trò chơi này.
– Tôi chính là… vòng tuần hoàn của bi kịch.
– Sự ra đời của tôi chính là một câu chuyện buồn cười dưới ngòi bút người khác.
– Cho dù tôi không lên tàu, không thể rời khỏi ba thế giới này cũng không sao, “bởi vì nơi đây vốn dĩ là nhà của tôi”.
“Nam Chu” chậm rãi đọc ra những câu thuyết minh như lời tiên tri của trò chơi, tinh thần hỗn loạn, nhưng tư duy càng ngày càng rõ ràng.
Tổng hợp lại vô số những manh mối trước đây, bao gồm cả khung nhắc nhở, bình luận đánh giá trên trời, câu thuyết minh “Bạn có thực sự cảm thấy hạnh phúc trong trò chơi không?”, có thể đoán được ra, ba chiếc hộp cấu thành nên thế giới tuần hoàn chính là một trò chơi độc lập hoàn chỉnh.
Đầu tiên, ba thế giới này giống như ba toa tàu khép kín, chẳng ai liên quan đến ai, tự diễn câu chuyện của riêng mình.
Trong trò chơi, “Nam Chu” là người đầu tiên “nhận ra” sự thực của thế giới này, cũng được giao cho thuộc tính “nhân vật chính”