***
Nguyên Minh Thanh không thể ngó lơ chuyện này được.
Bởi vì rõ ràng Nam Chu đã che giấu thông tin gì đó với tất cả mọi người.
Nguyên Minh Thanh biết, cậu vẫn luôn là người tính cách đơn thuần, có gì nói đó.
Ngoài Giang Phảng ra, còn có lý do gì nữa khiến cậu che giấu không chịu nói thẳng, thậm chí còn không chịu lên tàu đối diện với bọn họ?
Giang Phảng chính là người duy nhất trong số họ đến giờ còn chưa quay về.
Không ai biết Giang Phảng có thể trở về đúng thời gian không.
Sở dĩ Nguyên Minh Thanh nảy sinh nghi ngờ Nam Chu cũng vì tầm nửa tiếng trước, khi nam tiếp viên đến nhắc nhở thời gian lên tàu, Nam Chu đã hỏi một vấn đề.
Khi ấy cậu đã hỏi: “Tôi muốn xuất phát bất cứ lúc nào cũng được đúng không?”
Tiếp viên nói: “Được.
Cậu là người đầu tiên đến nhà ga.
Có quyền ưu tiên cao nhất.
Trong thời gian vé tàu của cậu có hiệu quả, cậu có quyền khởi hành tàu bất cứ lúc nào.”
Tiếp đó, giọng nam tiếp viên trở nên nhiệt tình hơn: “Cho nên cậu có muốn lên tàu luôn không?”
Nam Chu: “Cảm ơn.
Không cần.”
Nam tiếp viên: …
Lý Ngân Hàng còn ngồi trong tàu bật cười.
Nguyên Minh Thanh thì chẳng thể nào cười nổi.
Câu hỏi của Nam Chu thoạt nhìn thì buồn cười nhưng khiến Nguyên Minh Thanh chú ý đến hai vấn đề.
Thứ nhất, thông thường trên vé tàu và bảng thời gian đều ghi rõ X giờ X phút khởi hành.
Vậy mà trên vé tàu của bọn họ không ghi rõ thời gian xuất phát, trên hợp đồng cũng đã giao hẹn trước với bọn họ, vé tàu có giới hạn thời gian sử dụng.
Nếu tồn tại khái niệm “thời gian chết”, cũng có nghĩa rằng thời gian khởi hành của chuyến tàu cũng có thể thay đổi.
Câu hỏi Nam Chu đưa ra bắt nam tiếp viên xác nhận điều này cũng có giá trị thực tế.
Nhưng còn một chuyện khác khiến Nguyên Minh Thanh không thể không nghi ngờ.
Phải chăng cậu đang suy tính điều gì nên mới hỏi như vậy?
Bởi vì từng có một khoảng thời gian làm đối thủ, Nguyên Minh Thanh hiểu biết phần nào về Nam Chu.
Dựa vào thường thức sinh hoạt và hoàn cảnh trưởng thành thiếu thốn của cậu, chắc hẳn không biết trên thế giới này còn tồn tại một thứ mang tên “lịch trình giao thông”, cũng sẽ không biết, trên những chiếc vé tàu bình thường đều sẽ ghi thời gian lên tàu ở nơi bắt mắt nhất.
Nói cách khác, chắc hẳn cậu sẽ không nhận ra được điểm kỳ quái ấy.
Trừ phi… có tâm tư riêng.
Nam Chu không dựa vào thường thức để nghĩ tới vấn đề này.
Cậu lo lắng Giang Phảng không thể trở về trước khi tàu khởi hành, cho nên không chỉ đành suy nghĩ kỹ càng trên mọi phương diện.
Nếu Nam Chu muốn dựa vào việc khiến người ta nảy sinh nghi ngờ từ đó không dám lên tàu, cho Giang Phảng nhiều thời gian hơn, Nguyên Minh Thanh sẽ không đồng ý với việc làm như vậy.
Đương nhiên, phán đoán này căn cứ vào việc Nam Chu không nhìn thấy gì trên đoàn tàu hết.
Nếu cậu thực sự nhìn thấy gì đó, Nguyên Minh Thanh cũng nhất định phải biết mới được.
Hiện tại, bọn họ chỉ còn cách thắng lợi “một bước” nữa thôi.
Nguyên Minh Thanh vẫn còn phải gánh theo mạng của đồng đội cũ – Đường Tống, anh ta không chịu đi mạo hiểm làm gì.
Nguyên Minh Thanh nhìn thẳng Nam Chu, muốn tìm kiếm manh mối trên gương mặt bình tĩnh ấy:
– … Rốt cuộc cậu đã nhìn thấy gì trên tàu?
Dáng vẻ hiện tại của Nam Chu rất nhếch nhác.
Hàng mi thấm ướt sương càng thêm đen nháy, vài lọn tóc dài dính trên mai cùng khóe miệng.
Áo măng tô kiểu Âu dán sát lên da, bao trọn cơ ngực xinh đẹp.
Nam Chu nhìn cánh tay Nguyên Minh Thanh đang nắm chặt bả vai mình.
Sợ anh ta không hiểu, cậu nhìn thêm một cái.
Ý muốn nói tương đối rõ ràng: Buông ra.
Đương nhiên Nguyên Minh Thanh không chịu buông.
Nam Chu đập văng tay anh ta ra:
– Tôi sẽ nói với anh, nhưng không phải lúc này.
– Cậu…
Nguyên Minh Thanh nhất thời nghẹn họng.
Phải, nếu Nam Chu thà chết không chịu nói, chỉ tính riêng phương diện giá trị vũ lực thì anh ta cũng không thể ép buộc Nam Chu mở miệng.
Chẳng qua Nguyên Minh Thanh vẫn không chịu lùi bước, anh ta nhìn chằm chằm Nam Chu, giằng co với sắc mặt không vui.
***
Gương mặt ló ra từ phía trên cửa sổ vỡ đã cắt ngang cuộc giằng co giữa hai người.
Nam tiếp viên với gương mặt đơ như tượng gỗ đứng ở khung cửa sổ hình dạng răng cưa, hệt như bức họa hậu hiện đại ma quái.
Anh ta lịch sự lễ phép cất tiếng hỏi:
– Hai quý khách có muốn lên tàu không ạ?
Điều này cũng chứng tỏ rằng chỉ còn hai tiếng nữa là tàu sẽ khởi hành.
Trước khi anh ta bắt đầu một chuỗi câu hỏi máy móc, Nam Chu hỏi luôn:
– Nếu vé trong tay tôi hết hạn, thời gian khởi hành sẽ tính thế nào?
Gương mặt nam tiếp viên cứng đờ, máy móc đáp:
– Thưa cậu Nam, chiếc vé tàu trong tay cậu chỉ có hiệu lực trong vòng sáu tiếng, qua sáu tiếng sẽ tự động hết hạn.
Thời gian tàu khởi hành sẽ tự động lùi tới thời gian vé tàu của cậu Nguyên còn hiệu lực.
Nam Chu gật đầu, trả lời:
– Được.
Vậy ít nhất anh Phảng vẫn còn ba tiếng đồng hồ có thể vượt màn.
Nghe thấy cậu hỏi vậy, Nguyên Minh Thanh càng thêm chắc chắn phán đoán của mình.
Nam Chu thực sự không quan tâm đến việc qua màn của bản thân.
Cậu ta chỉ quan tâm chuyện Giang Phảng có thể trở về hay không.
Nghĩ đến đây, Nguyên Minh Thanh thở phào một hơi.
… Thôi bỏ đi.
Đợi khi vé tàu trong tay Nam Chu hết thời hạn, quyền chủ động có xuất phát hay không sẽ nằm trong tay Nguyên Minh Thanh.
Người không gian đa chiều hận Nam Chu và Giang Phảng nhất, mà rõ ràng hai người này rất khăng khít với nhau.
Nếu quá thời gian mà Giang Phảng không trở về, dẫn đến việc vé trong tay Nam Chu hết hạn, cho dù sau đó Giang Phảng có thể trở về hay không, anh đều không thể lên tàu một mình bỏ Nam Chu cô đơn ở nhà ga này.
Khi ấy, Nguyên Minh Thanh có thể mang theo Lý Ngân Hàng và Trần Túc Phong đi cũng coi như cạn tình cạn nghĩa rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyên Minh Thanh cũng không lo chuyện đâu đâu nữa.
Cậu ta muốn chết thì mặc kệ cậu ta chết.
Mắt thấy nam tiếp viên rời khỏi, giọng điệu Nguyên Minh Thanh cũng thoải mái hơn nhiều:
– Cậu nhất định phải phá vỡ quầy báo làm gì? … Câu này có thể trả lời được chứ?
Nam Chu chỉ vào giá đồ uống trước mắt:
– Tôi muốn nhìn xem nước ở đây, anh có muốn uống không?
Nguyên Minh Thanh hỏi ngược lại:
– Cậu dám uống nước ở đây à?
Nam Chu chớp chớp mắt, dường như nghĩ thông suốt điểm mấu chốt nào đó, cậu gật đầu một cái:
– … Ồ, anh nói đúng.
Nguyên Minh Thanh: Kỳ quái.
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Nam Chu dừng lại trên trang bìa quyển tạp chí mà Nguyên Minh Thanh đang cầm, nhưng lập tức dời mắt qua chỗ khác.
Nguyên Minh Thanh nhạy bén nắm bắt được điểm này.
Bởi vậy, khi anh ta mang theo mu bàn tay bị đánh sưng đỏ về tàu,