***
Thời gian để Nam Chu suy nghĩ có hạn, không thể vượt quá năm giây.
Anh ta vừa mới lướt qua chỗ ngồi của Lý Ngân Hàng, một bàn tay ở bên cạnh đột ngột vươn ra, chắn đường người đàn ông.
Quá năm giây, cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người nghi ngờ.
Nam Chu sắp xếp lại những thông tin hiện có, có thể đưa ra được phán đoán như sau:
Đây là một chiếc xe bus liên tỉnh tới từ thành phố C.
Điểm đến của chiếc xe: Chưa rõ.
Những nơi đã đi qua: Chưa rõ.
GPS trên xe không bật, không thể đoán được hành trình của chiếc xe.
Cậu vẫn còn bốn giây.
Trên hộp đèn quảng cáo trước hàng ghế số một có một tấm bản đồ thành phố C nho nhỏ.
Bản đồ bị một vài tờ thông báo tìm người đè lên chỉ để lộ ra một góc, vừa vặn là vị trí khu Long Đàm, bên trên có ký hiệu trường Trung học số 2.
Đây cũng chính là một nguồn linh cảm nói dối của Nam Chu.
Nhưng bên trên sẽ không ký hiệu vị trí khu dân cư.
Nói cách khác, nếu như hỏi cậu lên xe ở chỗ nào, địa điểm lên xe có chi tiết gì, cậu sẽ không thể bịa đặt hoàn toàn được.
Khóe mắt Nam Chu nhanh chóng lướt qua vị trí ghế lái ở phía trước.
Anh ta vừa mới lướt qua chỗ ngồi của Lý Ngân Hàng, một bàn tay ở bên cạnh đột ngột vươn ra, chắn đường người đàn ông.
Vẫn còn ba giây…
Trên thẻ tên viết rất rõ ràng lái xe của chiếc xe này hẳn là một người phụ nữ tên Thẩm Thu Yến.
Nhưng bên cạnh giá để đồ đang đặt cốc nước còn treo một tấm bọc thẻ mới tinh, dây đeo thẻ buộc vào quai cầm cốc uống nước.
Từ thông tin quan sát được có thể thấy người lái xe hôm nay họ Xà, hoặc là họ Dư, là nam.
Tại sao lại đổi lái xe chứ?
Có phải thay ca bình thường không?
Hai giây…
Không đúng.
Trước mắt đã có bốn người giới thiệu, không một ai nói mình lên từ trạm xe bus.
Bọn họ đều xuất phát từ khu dân cư mà mình ở, thậm chí còn chi tiết tới “khu A”, “khu B “, “khu nước ngoài” và “khu bình thường.”
Cho nên có thể nói chiếc xe này không chạy theo tuyến thông thường.
Chiếc xe bus bỗng dưng thay một lái xe mới, chạy không theo tuyến bình thường…
Hơn nữa, dường như tất cả các hành khách trong xe đều tới một địa điểm xác định.
Bởi vậy, rất có khả năng chiếc xe bus này đã bị trưng dụng làm nhiệm vụ cứu viện.
“Người tình nguyện” mà Lý Ngân Hàng đã nhắc tới có thể minh chứng cho suy đoán của cậu.
Anh ta vừa mới lướt qua chỗ ngồi của Lý Ngân Hàng, một bàn tay ở bên cạnh đột ngột vươn ra, chắn đường người đàn ông.
Chỉ còn lại một giây…
Vậy thì tại sao người trên xe lại ít thế này?
Bây giờ vẫn đang là ban ngày, theo lý mà nói, muốn chấp hành nhiệm vụ giải cứu thì đây là thời điểm tốt nhất.
Nói cách khác, vào ban ngày, cho dù trên xe không đầy người gặp nạn thì cũng không thể ít người thế này.
Điều này chứng minh được gì?
Chứng minh rằng rất có thể những người ở đây không phải lần đầu tiên được cứu viện.
Vậy nên, Nam Chu lên xe ở điểm nào đã rõ ràng…
Đến giờ rồi.
Nam Chu dời ánh mắt, nhìn hướng mọi người.
Cậu thản nhiên nói:
– Tôi là người đầu tiên lên xe.
Triệu Quang Lộc là người đầu tiên phản đối: – Không đúng, khi tôi lên xe không thấy có cậu mà.
Trước khi bầu không khí trong xe ngưng trọng hơn, Nam Chu chấp nhận nghi ngờ của anh ta, cũng đưa ra một đáp án:
– Tôi lén lên đây đấy.
Mọi người im lặng.
– Ban đầu tôi được đưa tới một điểm tránh nạn, nhưng tôi không tìm thấy mẹ mình ở điểm ấy.
Anh ta vừa mới lướt qua chỗ ngồi của Lý Ngân Hàng, một bàn tay ở bên cạnh đột ngột vươn ra, chắn đường người đàn ông.
– Tôi không biết rốt cuộc bà ấy đang ở đâu nên hỏi nhân viên tình nguyện nhưng cũng không có kết quả gì.
– Tôi rất lo cho bà ấy, cho nên từ tối hôm qua tôi đã trốn lên chiếc xe đỗ ngoài cổng, núp dưới gầm ghế. Tôi muốn đi tìm bà ấy.
– Tôi định xuống xe giữa đường, hoặc là trà trộn vào điểm tránh nạn khác xem thử.
– Vì rất buồn ngủ nên sau đó tôi ngủ quên mất, xe đi rất lâu rồi mới tỉnh.
– Do có hơi đau đầu cho nên khi lén lút chui ra tôi lại dựa vào cửa kính thủy tinh một lát…
Ngữ điệu nói chuyện của cậu có hơi chậm nhưng rất mạch lạc, khiến cho người nghe cảm thấy cậu vẫn còn chưa tỉnh hắn.
Trong lúc nói chuyện, Nam Chu còn xắn tay áo của mình lên, để chắc chắn mọi người có thể nhìn thấy tay áo có dính lớp bụi mỏng do ban nãy cậu cúi xuống tìm vòng bạc.
Mọi người đồng loạt “Ồ” một tiếng trong lòng.
Gầm ghế xe bus quả thực có thể che giấu một người.
Nếu như không nhìn kỹ chưa chắc đã phát hiện bên dưới gầm ghế có thứ gì.
Có người hỏi:
– Vào lúc này rồi cậu không ngoan ngoãn ở lại “tổ kén” mà còn chạy ra ngoài làm gì?
Nam Chu âm thầm ghi nhớ, chỗ tránh nạn tên là “tổ kén”.
Cùng lúc đó, cậu khẽ phủi sạch bụi trên tay áo, từ tốn trả lời:
– Ừm, không phải tất cả mọi người đều có người thân. Cái cảm giác lo lắng này cũng không phải ai đều có thể hiểu.
“…”
Người đưa ra câu hỏi bị nghẹn suýt chút nữa thì trợn trắng mắt.
Không thể không nói, lý do này của Nam Chu rất trọn vẹn và không tìm được điểm nào để phản bác.
Nhưng vấn đề là, khí chất của Nam Chu rất quái dị.
Mắt đen, tóc đen, trừ bộ quần áo lỗi mốt kia ra thì trên người không còn vật nào khác đi kèm. Khi nói chuyện, khóe mắt phiếm hồng do ngủ khiến cho người ta cảm giác cậu giống như một mỹ nhân phản ứng chậm chạp.
Dẫu vậy, nốt ruồi lệ ở bên dưới mắt phải khiến cho cậu thêm phần lạnh lùng và quyến rũ, cũng khiến cho cậu mang vẻ ma mị lạ lùng.
Cho dù bên ngoài cửa sổ chính là ánh sáng rực rỡ gần như trắng xóa thì cậu và mặt trời vẫn tạo nên cảm giác trắng đen bài xích lẫn nhau.
Khí chất này gây cho mọi người cảm giác không thoải mái.
Có người tiếp tục hỏi cậu:
– Tại sao cậu lại không sợ cây nấm, nó gần cậu thế cơ mà?
– Bởi vì ban đầu tôi tưởng là mình đang nằm mơ, – Nam Chu nói – Sau đó tỉnh táo rồi lại thấy nó cũng không đáng sợ.
Mọi người nín lặng.
Có gì nói đó, bản thân cây nấm đó quả thực không đáng sợ.
Mà cái đầu người biến thành cây nấm kỳ quái lại cách hàng ghế đầu quá xa.
Cậu thực sự chẳng có lý do gì để sợ hết.
Vậy thì, nên tới câu hỏi cuối cùng rồi.
– Có gì chứng minh được lời cậu nói đây?
Huống hồ, còn được tặng kèm thêm một câu nữa:
– Mùa hè nóng nực tại sao cậu lại ăn mặc thế kia?
Nam Chu không nói thêm gì mà tháo lỏng thắt lưng áo gió.
Một con vật nhỏ họ Sóc có sọc màu ló đầu ra khỏi ống tay áo của cậu.
Là một chú sóc bay.
Nam Chu giới thiệu:
– Giới thiệu chút nhé, nó tên là Sao Nam Cực.
Vừa nhìn thấy quả táo đặt một bên ghế, đôi mắt đen láy của Sao Nam Cực đột ngột lóe sáng. Nó dang rộng màng da phía sau, phi vèo ra, hai chân trước ôm chặt quả táo, xích mông cố gắng bê quả táo vào trong tay áo, chiếm cho riêng mình.
Nam Chu dùng tay ấn cuống táo xuống, ngăn cản động tác của nó, có chút không vui:
– Là của tao.
Con vật nhỏ phồng má lên cực đáng thương nhìn chằm chằm Nam Chu.
Nam Chu không nhúc nhích.
Nó vẫn giữ nguyên cái tư thế đáng thương đó, cắn quả táo cái “rắc” một miếng, ngậm táo bay lại cổ tay áo đang mở rộng của Nam Chu.
Nam Chu: …
Sự thật chứng minh, phán đoán của con người sẽ bị ảnh hưởng bởi những nguyên nhân không khách quan.
Ví dụ như bây giờ, sự cảnh giác của mọi người với Nam Chu đã giảm đáng kể.
Không
chỉ vì nguyên nhân “ma còn có thể mang thú cưng lên xe ư?”, mà là vì biểu cảm dao động của cậu lúc bị trộm mất miếng táo, nhìn cậu có sức sống hơn rất nhiều.
Người ban nãy bị Nam Chu trách móc không cam lòng chỉ vào cậu:
– Cậu nói cậu là giáo viên đúng không?
Nam Chu nắm quả táo trong tay, gật đầu:
– Đúng vậy.
Người nọ hỏi lại đầy sắc bén:
– Giáo viên cho phép để tóc như vậy à?
Nam Chu cẩn thận gật đầu:
– Đúng, giáo viên mỹ thuật. Có vấn đề gì nữa không.
Mọi người: Đậu.
Ngay lập tức, trong lòng mọi người đã có giải thích hoàn toàn hợp lý về khí chất kỳ quái trên người cậu.
Thì ra là người làm nghệ thuật, hiểu rồi.
Nam Chu bình tĩnh nhìn đám người tiếp tục màn tự giới thiệu, xem xét mỗi khuôn mặt căng thẳng hoặc là cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng tầm mắt Nam Chu khẽ dừng lại khi cậu liếc mắt nhìn người qua thanh niên con lai Ukraine kia.
Giang Phảng nghiêng người dựa vào ghế xe bus, có vẻ như không hề nhìn cậu.
Nhưng Nam Chu biết, anh đang nhìn cậu.
Nhìn ảnh phản chiếu của cậu trên cửa sổ thủy tinh.
Cười như không cười, dịu dàng tới mức khó mà đoán được cảm xúc.
Nam Chu im lặng, làm như hoàn toàn không nhận ra, chuyển tầm nhìn sang những người khác một cách tự nhiên.
Việc trần thuật và giải thích của Nam Chu tốn chút thời gian, vì thế tiến độ tự giới thiệu của mọi người có chút chậm chạp.
Trên xe bus tổng cộng có 15 hàng, 61 ghế.
Đếm từ dưới lên trên, thứ tự hiện tại là thế này:
Người đàn ông ngồi hàng cuối cùng phía bên trái là kiến trúc sư Triệu Quang Lộc.
Bên phải ghế thứ hai từ dưới lên chính là người vô danh đã chết vì vi phạm quy tắc khi thử tìm cách trốn thoát. Trước mắt thông tin duy nhất có thể chắc chắn chỉ có “anh ta là một người bình thường”.
Hàng ghế thứ tư bên trái từ dưới lên, là nhân viên ngân hàng xui xẻo Lý Ngân Hàng.
Hàng thứ năm từ dưới lên, ngồi trước mặt Lý Ngân Hàng là Giang Phảng.
Cửa sau xe bus nằm ở cạnh hàng thứ năm từ dưới lên.
Lên trên nữa, người đàn ông tên Lưu Vinh Thụy ngồi ở hàng ghế thứ sáu.
Anh ta cũng chính người ban nãy bị Nam Chu làm cho cứng họng.
Anh ta nói bản thân mình không còn gì ăn nữa cho nên gắng lấy can đảm bước ra ngoài cửa, đi rất lâu nhưng không tìm được một siêu thị nào còn mở cửa cả.
Cuối cùng, vì nghe nói có đồ ăn cho nên anh ta mới đi theo hai người tình nguyện, một già một trẻ bước lên chiếc xe này.
Nói tới đây, vẻ mặt anh ta đầy sự hối hận kiểu như “sớm biết thế này thì ông đây có chết đói cũng không bước lên chiếc thuyền giặc”.
Hàng thứ bảy từ dưới lên, trống không.
Hàng thứ tám từ dưới lên, cũng chính là hàng thứ tám từ trên xuống. Tình huống có chút đặc biệt, có hai người một nam một nữ ngồi đó.
Cô gái ngồi ở bên trái tên là Tôn Nhã Vi, người trẻ tuổi bên phải tên là Lâm Tường Quân.
Hai người đều lên xe ở khu Long Tuyền, sau khi lên xe còn nói với nhau mấy câu, có thể nói hai người đều là người có thể làm chứng tốt nhất cho đối phương trên xe này.
Nhưng ngược lại, bọn họ cũng có thể là đồng bọn ma cùng nhau nói dối.
Hàng thứ bảy từ trên xuống là ghế trống.
Hàng thứ sáu từ trên xuống là người đàn ông tên Tần Á Đông, lên xe từ đường Hạnh Phúc.
Anh ta chủ động vẫy xe và bước lên chiếc bus này.
Hàng thứ năm từ trên xuống, phía trước Tần Á Đông là một anh mập gần một trăm cân.
Theo như anh ta nói, anh ta lên xe ở vườn Hạnh Phúc trên phố Công Nhân.
Tần Á Đông có thể làm chứng cho anh ta, bởi vì anh ta vừa mới lên xe đã ngả ghế nằm ra phía sau, đè thẳng lên chân Tần Á Đông.
Nhưng anh mập cũng không có lòng cảm kích, anh ta nói mình lên xe ngủ luôn chứ không chú ý tới phía sau có người.
Hàng thứ tư từ trên xuống, ngồi ở vị trí bên phải là một thanh niên có tố chất thần kinh.
Cậu ta cảnh giác đánh giá từng người một, lo lắng gặm móng tay, nói rất ít lời. Cậu ta nói rằng mình là sinh viên đang theo học trường đại học C, tên là Ngô Ngọc Khải.
Khi có người đưa nghi ngờ “ban nãy chúng ta có đi qua trường C hả”, cậu ta nổi giận gào rống:
– Nói thừa!
Phản ứng quá khích như vậy, không biết là do chột dạ hay chỉ đơn thuần là không thích bị người khác nghi ngờ đặt câu hỏi trong tình huống thế này.
Ngồi hàng thứ ba từ trên xuống là cô gái lên xe ở khu Đông Hoa cùng Giang Phảng tên Tạ Dương Dương, làm nhân viên của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Chính là người đầu tiên hét thất thanh, đến bây giờ vẫn còn run rẩy.
Ngồi ở hàng đầu tiên là Nam Chu, cũng là La Yển đối với mọi người.
Đúng lúc Tạ Dương Dương lắp bắp nói về mình, bóng tới vô biên ùn ùn kéo tới, bao trọn lấy cả khoang xe.
Trong giây phút xe bus lao xuyên qua con đường hầm mà không hề báo trước, mọi người im lặng thừa nhận một sự thật.
Vòng thứ nhất, phiếu trắng.
Vẫn còn năm vòng nữa…
Chỉ còn lại năm vòng.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng, mọi người không báo trước mà cùng nhau nhìn về cây nấm to đùng ở hàng ghế sau.
Sợi nấm mỏng manh gần như đã bao phủ hoàn toàn ghế ngồi của anh ta, mũ nấm rực rỡ lay động theo quy luật khi chiếc xe di chuyển.
Dường như có sinh mệnh…
Bằng mắt thường cũng có thể nhận thấy không khí trong xe dần trở nên khó thở và căng thẳng.
Hết chương 3