***
Trần Túc Phong muốn mở miệng phản bác theo bản năng.
Hoang đường, quá hoang đường.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cậu ta chẳng hề nói một câu.
Cậu ta không tìm được điểm để phản bác.
Tất cả suy nghĩ xây dựng nên con đường đột phá của Nam Chu đều dựa trên nền tảng tiền đề “người không gian đa chiều không thể dự đoán trước được tương lai”.
Nam Chu từ chối lên tàu, thông qua sáu bức tranh chứng minh rằng “tương lai” mà cậu nhìn thấy sẽ thực sự diễn ra trên chuyến tàu.
Điều này dẫn tới một mệnh đề mâu thuẫn.
Rõ ràng người không gian đa chiều không thể biết trước được tương lai, tại sao vẫn có thể phát cho Nam Chu xem trước một đoạn hình ảnh sẽ diễn ra trong tương lai theo logic tự nhiên?
Căn cứ vào mệnh đề mâu thuẫn này, Nam Chu hồi tưởng tất cả những chuyện mình đã trải qua, bóc trần sự thật từ tất cả những chi tiết nhỏ ấy và đưa ra được một kết luận.
Cho dù nó thực sự ly kỳ, nhưng cũng là cách qua màn gần với sự thật nhất.
Trần Túc Phong không khỏi nghĩ, trong sáu tiếng chờ đợi tàu xuất phát này, sợ rằng đầu óc Nam Chu luôn suy nghĩ, chưa từng nghỉ ngơi một phút nào.
Trần Túc Phong im lặng, suy nghĩ theo hướng tư duy của Nam Chu.
Phó bản cá nhân của mỗi người chẳng qua chỉ là một mắt xích trong mặt Mobius dài đằng đẵng.
Sau khi biết chắc chắn thời gian trở về của từng người, xác định không có gì khác so với dự tính ban đầu, những người không gian đa chiều có thể bắt đầu sắp đặt ở nhà ga rồi.
Trong thời gian này, năm người bọn họ luôn ngủ say trong khe hở thời gian mà không ai trong số họ hay biết.
– Tôi nghĩ, đây không phải lần đầu tiên chúng ta trở về.
Nam Chu dùng giọng điệu bình tĩnh, trần thuật một sự thật khiến người ta nổi da gà.
– Bởi vì lần đầu tiên trở về, trên tàu chưa xảy ra chuyện gì hết.
Cho dù tôi có lên trên cũng chỉ nhìn thấy những toa tàu vô cùng bình thường mà thôi.
– Chắc chắn trong vòng đầu tiên chúng ta không nhận được bất cứ nhắc nhở nào.
– Cho nên tất cả đều diễn ra thuận lợi.
Vết máu ở toa tàu số ba chính là minh chứng xác thực cho điều ấy.
Suy nghĩ cao độ trong khoảng thời gian ngắn khiến đầu Lý Ngân Hàng sắp nổ tung.
Cô ấn huyệt thái dương, nhìn dấu tay của nữ in trên cửa kính vỡ, đầu đau như muốn nứt ra:
– Tại sao giữa chúng ta lại xảy ra tranh chấp sống chết thế này?
Lẽ nào thực ra chuyến tàu này không đi đến tương lai? Là chuyến tàu giả ư?
Hay “nam tiếp viên” kia đã đứng giữa châm ngòi ly gián?
Trong số họ có người mang suy nghĩ gian dối sao?
Có người không gian đa chiều đang trà trộn vào bọn họ ư?
Hay là Nguyên Minh Thanh phản bội?
Vô số suy nghĩ hỗn loạn thay nhau nảy ra trong đầu, trái tim cô đập thình thịch.
Dường như đang có hàng vạn ý nghĩ nhồi nhét trong đại não, nhưng rồi nghĩ kỹ lại, chỉ còn một khoảng trống rỗng.
Giọng nói trong trẻo như nước sông băng chảy ngang núi kịp thời cắt ngang mớ suy nghĩ bòng bong ấy:
– Ngân Hàng, chơi trò đúng sai với tôi nhé?
Lý Ngân Hàng:
– Hả?
Cho dù đang ngồi trong sương mù, ánh mắt cậu vẫn sáng ngời sắc bén:
– Người không gian đa chiều đã sớm quy hoạch rõ ràng điểm thời gian trở về nhà ga của mỗi chúng ta, đúng không?
Lý Ngân Hàng ngập ngừng:
– … Đúng.
Nam Chu:
– Để đảm bảo những điểm thời gian đã được dự đoán trước hoàn toàn chính xác, không có sai sót gì, có khả năng bọn họ đã lợi dụng chênh lệch thời gian trong quá trình dịch chuyển, xác định thời gian cụ thể của mỗi người chúng ta, đúng hay sai?
Lý Ngân Hàng:
– Đúng.
Nam Chu:
– Người đầu tiên trở về là tôi, đúng hay sai?
Lý Ngân Hàng:
– Đúng.
Nam Chu:
– Người thứ hai trở về là Nguyên Minh Thanh, đúng hay sai?
Lý Ngân Hàng:
– Ừ, đúng.
Nam Chu:
– Thứ tự trở về của cô và Trần Túc Phong có sự thay đổi nhỏ cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng anh Phảng nhất định phải là người trở về cuối cùng có đúng không?
Lý Ngân Hàng:
– Đúng.
Nam Chu:
– Dựa trên thời gian chiếc vé tàu xuất hiện trong ô đồ, vé tàu có hiệu quả trong vòng sáu tiếng đúng hay sai?
Lý Ngân Hàng:
– Đúng.
Nam Chu:
– Nếu cô là người không gian đa chiều, cô muốn động tay động chân thì liệu cô có sắp xếp cho anh Phảng một phó bản đơn giản không?
Tim Lý Ngân Hàng co thắt một cái:
– … Không, sẽ không.
Nếu cô là người không gian đa chiều, cô sẽ sắp xếp cho Giang Phảng một phó bản càng khó càng tốt, lưu trình của phó bản càng lâu càng tốt.
Tốt nhất là anh chết luôn trong phó bản cũng được.
Khi ấy, Nam Chu nhất định sẽ chờ Giang Phảng, sẽ không bỏ rơi anh một mình.
Vé tàu của Nam Chu sẽ hết hạn, nhất định cậu sẽ bỏ lỡ chuyến tàu này.
Còn Nam Cực Tinh… sẽ ở lại chung với Nam Chu.
Từ đầu tới cuối nó vẫn luôn là Nam Cực Tinh của Nam Chu.
Cái tên này được lấy từ một hằng tinh gần phía cực Nam nhất, là hy vọng tìm kiếm tự do thu nhỏ của Nam Chu.
Nếu Nam Chu lựa chọn ở lại nhà ga lưu đày bản thân, vậy thì nhất định Nam Cực Tinh cũng sẽ ở lại bên cạnh cậu.
Cho nên, cuối cùng ngoại trừ nam tiếp viên như bức tượng gỗ kia ra, chỉ còn ba người bọn họ lên tàu.
Hơn nữa không có sự khống chế vũ lực của Nam Cực Tinh, trên tàu sẽ xảy ra cuộc tranh chấp ngoài ý muốn.
Hỏi đến đây, Nam Chu nói tiếp:
– Bây giờ cô đã bình tĩnh chưa?
Lý Ngân Hàng chậm rãi thở phào một hơi:
– Rồi.
Chút dịu dàng lan tỏa trong vô hình khiến cô xúc động muốn khóc.
Nam Chu không quan tâm đến việc cô cảm động, cậu quay sang nhìn Nguyên Minh Thanh:
– Chắc hẳn bây giờ là lần thứ hai, hoặc lần thứ ba.
Người không gian đa chiều sẽ không dễ dàng cho phép chúng ta thử hết lần này đến lần khác.
Cho nên tôi đoán có lẽ ba lần là tối đa rồi.
Trong phó bản thông thường rất ưa chuộng dùng “3” làm trị số quan trọng.
Một khi bọn họ lựa chọn sai quá ba lần, có khả năng cực cao sẽ nghênh đón thất bại triệt để.
***
Bên trong phòng phát sóng của người không gian đa chiều, mật độ số liệu di chuyển dày đặc trước giờ chưa từng có, hệt như sóng biển dâng trào.
Giữa màn số liệu rậm rạp, thỉnh thoảng có bóng dáng người không gian đa chiều mang ánh sáng trắng lướt qua, chẳng khác nào một bộ xương cá trôi nổi dưới biển sâu thẳm.
Trong sự im lặng như cái chết mà áp lực cao mang đến, một nhân viên lo lắng nói:
– Bọn họ lại chạm tới bí mật của phó bản này rồi!
Đúng như suy luận của mấy người Nam Chu, thế giới nhà ga này vẫn là một phó bản.
Phó bản này là nội dung khác của hợp đồng.
Trong hợp đồng quy định, bọn họ sẽ đến một nhà ga, bọn họ phải chủ động từ bỏ ký ức luân hồi ở nhà ga để đổi lấy manh mối qua phó bản.
Có tổng cộng ba cơ hội lựa chọn.
Mấy người Nam Chu phải nghĩ cách thoát khỏi phó bản này thì mới coi như giành được thắng lợi thực sự.
Đương nhiên, sau khi bước vào phòng chờ của nhà ga khép kín, năm người bọn họ đều sẽ bị xóa bỏ ký ức.
Trong tình trạng không hay biết gì, bọn họ sẽ ký một bản hợp đồng