***
Màn sương chậm rãi bao phủ toàn thế giới nhà ga, hơi gió lành lạnh cả đất trời lùa vào trong cơ thể mỗi người qua từng nhịp thở.
Sương mù dày đặc vẫn khiến người ta khó thở, nhưng ba người không ai nhắc tới chuyện “chúng ta lên tàu rồi nói tiếp” nữa, thà cứ đứng đây chịu trận còn hơn.
Mây đen u ám còn chưa tan, song đối với Nam Chu mà nói, cậu đã nhận được khoảng trời yên bình của mình rồi.
Kéo Giang Phảng ngồi xuống không lâu, cậu mới thốt ra được âm cảm thán ngắn ngủi:
– A…
Vé tàu biến mất khỏi túi đồ của cậu.
Cậu đã không còn tư cách bước lên chuyến tàu đi về “tương lai” trước mắt mình nữa.
Trong lòng mỗi người ở đây đều nghẹn vô số câu hỏi.
Tại sao là anh?
Tại sao Giang Phảng là người duy nhất trong số bọn họ sắm vai NPC?
Nam Chu đã không còn quyền lên tàu, cũng may vé tàu Nguyên Minh Thanh vẫn còn hơn năm mươi phút nữa mới hết hạn.
Bọn họ vẫn còn thời gian để suy tính nguyên nhân hậu quả của việc xảy ra trước mắt.
Đầu óc Lý Ngân Hàng rối loạn.
Cô ngơ ngác hỏi:
– Anh Phảng, chẳng phải anh nên là người cuối cùng trở về sao?
Cô khoa tay:
– Một đầu một cuối…
Giang Phảng mỉm cười gật đầu:
– Ừ.
Tôi đoán người không gian đa chiều cũng định sắp đặt như thế.
Nam Chu hỏi:
– Phó bản của anh giới hạn trong thời gian bao lâu?
Giang Phảng trả lời:
– Hai mươi tiếng đồng hồ.
Nam Chu gật đầu.
Khoảng thời gian này hợp lý.
Xem ra phó bản đơn của mỗi người trong năm người họ nhiều nhất không vượt quá hai mươi tư tiếng.
Một mặt sẽ khiến cho những khán giả không gian đa chiều cảm thấy Giang Phảng không bị nhằm vào.
Dù sao thời gian giới hạn của Nguyên Minh Thanh và Lý Ngân Hàng còn nhiều hơn anh bốn tiếng.
Mặt khác, mục đích của phó bản vốn dĩ không phải “qua màn” trong thời gian quy định mà phải hoàn thành “tự nguyện hi sinh”.
Nói tóm lại, bên ngoài thể hiện rất “công bằng”.
Giang Phảng nói:
– Phó bản của tôi có tên mê cung tổ kiến.
Trên thực tế là mê cùng tạo thành từ vô số mặt gương.
– Mê cung cao vô cùng, mặt gương rất yếu ớt, không thể trèo tường, cũng không thể chiếm cứ độ cao quan sát toàn thể mê cung…
Giang Phảng từ tốn nói, anh bỏ mũ xuống đặt lên đầu Nam Chu, giúp cậu che chắn hơi nước xâm nhập:
– Thuyết minh nhiệm vụ đã đặt ra tôi chỉ là một con kiến thợ cần mẫn.
– Mỗi một chú kiến thợ đều khát vọng cống hiến cho kiến chúa, đổi lấy một cơ hội giao phối.
– Tôi làm kiến thợ, tình cờ phát hiện ra một loại mật hoa phẩm chất vô cùng tốt.
– Một số mặt gương đặc biệt trong mê cung có thể thông qua phản xạ, tạo thành một “tôi” khác.
Một thể sinh mệnh giống y hệt tôi.
– Sau khi những bản sao “tôi” được sinh ra, chúng nó cũng có sinh mệnh của riêng mình.
Chúng nó là những con kiến thợ có tướng mạo y hệt tôi, chúng nó ghen tị với những cống hiến mà tôi đã làm ra.
Chúng muốn giết tôi, cướp đi mật hoa đến nịnh hót kiến chúa, đổi lấy một cơ hội giao phối.
– Những con kiến thợ mới sinh ra này có thể xuyên qua giữa mê cung gương và hiện thực.
Đại khái có thể biến thành thực thể đuổi giết tôi, cũng có thể bất ngờ chui ra đánh lén từ chiếc gương tôi ngang qua… không cần biết chiếc gương đó là gương bình thường hay gương đặc biệt.
– Tôi cần phải thông qua quan sát né tránh những chiếc gương có thể chế tạo “tôi”, đồng thời cũng né tránh sự truy sát của “tôi” được tạo ra.
– Nhiệm vụ của tôi là trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ tìm được kiến chúa ở lối ra nằm tại trung tâm mê cung và giao mật hoa đến trước mặt nó… – Giang Phảng nói – Coi như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nói đến đây, Giang Phảng khẽ nhún vai:
– … Đại khái là vậy.
Lý Ngân Hàng há hốc miệng.
Một lúc sau, cô đưa ra kết luận:
– Đây là trò chơi cho người chơi ư?
Giang Phảng cười nói:
– Đúng vậy.
Ngân Hàng của chúng ta đã nói thế rồi cơ mà.
Giang Phảng ngồi ngay ngắn ở đây cười cười nói nói với bọn họ.
Chứng minh anh đã thoát thân khỏi muôn trùng nguy hiểm, thành công qua màn.
Bởi vậy không ai cảm thấy căng thẳng.
Nhưng không ai biết được rằng, chỉ mười mấy tiếng trước thôi, Giang Phảng đã bị vây giết thê thảm cỡ nào.
Khi ấy, bốn phía tầm nhìn của anh đều là máu.
Anh chống tay trên mặt đất đầy mảnh gương vỡ, bên cạnh là một “Giang Phảng” khác, chậm rãi bị hấp thu vào trong mảnh gương.
“Hộc… hộc…”
Tiếng gió văng vẳng, thổi nhịp thở của anh đến một nơi rất xa.
Thủy tinh vỡ vụn rải rác khắp nơi, phản xạ lại hàng nghìn giọt mồ hôi lăn xuống từ trán anh.
Đầu ngón tay Giang Phảng bọc băng vải qua loa, viền băng vải không ngừng rướm máu tươi.
Mặc dù anh dùng xưng hô “kiến thợ” để gọi những con ma quỷ giống hệt mình.
Nhưng bọn họ chính là người, là bản thân anh.
Trong mỗi chiếc gương, đều có một bản thân khác.
Mỗi bản thân đều nhìn anh chằm chằm.
Anh cần phải đối diện với từng “bản thân”, xác nhận xem rốt cuộc chúng là thật, hay chỉ là quỷ mị lòng mang ác ý.
Khi ánh mắt Giang Phảng tập trung vào một bóng dáng trong đó, nhìn nó mười giây, người trong gương bất thình lình nở một nụ cười rộng hoác.
Giang Phảng đấm vỡ mặt gương, nhưng chỉ nhận được gương vỡ đầy đất cùng với tàn ảnh.
Cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay còn chưa kịp biến mất.
Hơi lạnh lẽo bao phủ lấy tay anh, giúp anh bình tĩnh giảm đau.
Trong hiện thực Nam Chu cũng nắm tay anh trong sương mù, vừa khẽ khàng vừa nghiêm túc vuốt ve từng đốt ngón tay anh, dường như đoán được rằng anh bị thương nặng nhất ở đâu.
Cảm giác ngưa ngứa mờ ám xóa bỏ cơn đau đớn buộc chặt thần kinh.
Thói quen bao năm vẫn còn đó, Giang Phảng vẫn chưa quen với việc làm chuyện quá thân mật trước mặt mọi người, bị Nam Chu vuốt tới mức gò má ửng hồng.
… Cũng may anh đang ở trong sương mù, cho nên không ai nhìn rõ.
Anh không khỏi khẽ ho một tiếng, nói tiếp:
– Cũng may những con “kiến thợ” kia sinh ra chỉ để giết tôi.
Chúng coi tất cả những người ngoài bản thân mình là kẻ địch, là đối tượng tàn sát, chẳng qua tôi cầm mật hoa, cho nên mới trở thành đối tượng ưu tiên cao nhất.
Trên thực tế, phó bản của Giang Phảng và Nam Chu có điểm tương đồng với nhau.
Người không gian đa chiều nhất trí cho rằng, người có thể đối phó với Nam Chu chỉ có Nam Chu, người có thể giế.t chết Giang Phảng chỉ có Giang Phảng.
Xét trên một ý nghĩa nào đó, người không gian đa chiều rất xem trọng bọn họ.
Lý Ngân Hàng không khỏi đặt mình vào hoàn cảnh ấy, nếu đổi thành cô, cô có thể làm gì.
Kết quả càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.
Đầu tiên, ở trong biển gương thời gian dài, bị vô số bản thân vây quanh đã mang tới áp lực khổng lồ rồi.
Tiếp theo, đập vỡ gương, qua màn bằng cách bạo lực.
Chuyện này không thể xảy ra.
Càng đập vỡ nhiều gương, càng nhiều chất môi giới đặc thù.
Theo như thiết lập “mỗi một mặt gương đặc biệt đều có thể sáng tạo ra một Giang Phảng”, một khi bất cẩn làm vỡ gương, hoặc để mảnh vỡ chiếc gương bình thường rơi xuống trước mặt chiếc gương đặc biệt, đều có thể chế tạo một phân thân mới mới.
Còn nữa, lẩn trốn bằng đường vòng cũng khó.
Lý Ngân Hàng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, nhất định người không gian đa chiều sẽ sắp đặt số lượng gương “đặc biệt” và gương bình thường nhiều tương đương nhau.
Chẳng phải khi Giang Phảng bắt đầu nhìn vào gương thì ngay lúc ấy anh cũng bại lộ trước gương hay sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cho rằng kế sách tốt nhất là quan sát những chiếc gương nào sẽ được người, cố gắng hết sức né tránh chiến đấu, chạy được bao nhiêu thì chạy.
Nếu thực sự không chạy được thì đặt mật hoa xuống đất rồi chạy biến.
Tập trung vượt mê cung, để mặc đám “kiến thợ” tranh giành mật hoa.
Cô chỉ cần né tránh ám sát, cố gắng hết sức tăng tốc độ vượt mê cung, biết có thể đến được trung tâm mê cung trước.
Tới lúc đó, cô chỉ cần giữ sức chờ đợi và gi.t chết con “kiến thợ” giành chiến thắng ôm mật hoa vào trung tâm mê cung.
Khuyết điểm duy nhất là cô không hiểu cấu tạo của mê cung, nếu như dễ dàng dâng mật hoa cho người ta, không cẩn thận đám “kiến thợ” sẽ đến điểm cuối nhanh hơn cô…
Nghĩ đến đây, cô đập đầu mình mạnh một cái.
…Cô đã quên mất, phó bản không cần mình phải vượt qua, mà cần bản thân “tự nguyện hi sinh”.
Trong lúc Lý Ngân Hàng dốc toàn lực suy nghĩ, Nguyên Minh Thanh không thanh thản được như cô.
Sắp tới thời gian vé tàu của