***
Maddington khá lịch sự hòa đồng, ngồi ngay ngắn xuống sau đó gật đầu chào hỏi với từng người ở đây.
Mọi người đều đeo gương mặt cười thương mại, ngoài miệng chuyện trò nhưng trong lòng lại lo ngay ngáy.
Cây nấm cầm theo thiết bị phiên dịch tạm thời rời khởi.
Cây nấm đỏ kia không muốn làm không công cho đám người giành thắng lợi này.
Lý Ngân Hàng vô cùng lo lắng, dùng tay che một bên miệng, khẽ hỏi Nam Chu:
– Thầy Nam, cậu nói đây có phải người thật không?
Nam Chu bắt chước giọng điệu và dáng vẻ của cô, trả lời:
– Khán giả đều đang nhìn chúng ta.
Nghe vậy, Lý Ngân Hàng thả lỏng hơn được chút.
Cũng phải.
Bất cứ show giải trí nào phải có kết cục thì khán giả mới hài lòng buông điều khiển từ xa xuống.
Dẫu cho người không gian đa chiều không giành được thắng lợi cũng sẽ chẳng dám tùy tiện nhét một gương mặt xa lạ vào lừa bọn họ đó là quán quân bảng cá nhân.
Trừ phi…
Bốn ánh mắt đồng thời nhìn về phía Nguyên Minh Thanh.
Nguyên Minh Thanh hiểu được hàm ý gửi gắm trong những ánh mắt ấy, anh ta thở dài một tiếng:
– Anh ta không phải người của chúng tôi.
Lý Ngân Hàng không tin tưởng lắm.
Đã là trò chơi toàn cầu, Nguyên Minh Thanh ở một khu, Maddington ở một khu khác, làm sao Nguyên Minh Thanh có thể chắc chắn mình nhận ra gã.
Chỉ nhìn vào ánh mắt thôi Nguyên Minh Thanh cũng biết cô đang suy nghĩ điều gì:
– Chúng tôi có thể nhận ra đồng loại.
Anh ta vươn tay ấn vào đuôi mắt phải của mình:
– Mọi người có thể hiểu như… một ký hiệu.
Cho dù Nguyên Minh Thanh phản bội mà mất đi tất cả các quyền lợi đặc biệt, nhưng bản lĩnh “nhận đồng loại” là trời sinh, nó có trong số liệu sơ khai của tất cả những người thuộc không gian đa chiều.
Bởi vì người không gian đa chiều có quyền lợi nặn mặt theo ý thích, thường có những người lựa chọn diện mạo khác nhau tùy theo sở thích của mình.
Thú nhân, thiên sứ, tinh linh hoặc động vật bốn chân, chuồn chuồn, ve có trí năng.
Giống như ký hiệu được in trong mắt Nguyên Minh Thanh, dấu hiệu này sẽ được in ở một nơi bắt mắt nhất bên ngoài, nó là chứng minh thân phận bọn họ mang theo từ khi sinh ra, có thể giúp đồng loại không gian đa chiều vừa nhìn đã nhận ra ngay thân phận đồng loại, tránh gây tổn hại đến tính mạng đối phương.
Nguyên Minh Thanh không hề nhìn thấy loại dấu hiệu chứng minh trong mắt Maddington.
Dấu hiệu chứng minh ấy không thể hủy, không tồn tại khả năng để lừa Nguyên Minh Thanh mà người không gian đa chiều dùng thủ đoạn nào đó tạm thời che đi dấu hiệu ấy.
Sau khi anh ta nói điều này, những người còn lại đều không lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng.
… Rõ ràng không ai tin tưởng anh ta.
Chỉ mười mấy phút thôi cũng để Nguyên Minh Thanh nhận thức sâu sắc nỗi đau khổ khó giãi bày, nhất định phải chứng minh mình trong sạch của Nam Chu.
– Tôi lừa mọi người làm gì? – Nguyên Minh Thanh cười khổ – Đã cùng nhau đi tới hiện tại, tôi và mọi người đứng chung một chiến tuyến.
Lý Ngân Hàng không tỏ ý kiến.
Cô muốn nói, anh đã thắng rồi, đương nhiên phải suy nghĩ đường lùi.
Chẳng phải cách tốt nhất để thể hiện thiện chí với người không gian đa chiều là bán đứng bọn họ “lấy công chuộc tội” hay sao?
Nếu anh ta thực sự nói dối, Maddington là đồng bọn của anh ta, dù ai trong hai người ước nguyện “tất cả ước nguyện của Lập Phương Chu đều không thành sự thật” vậy thì bọn họ tiêu đời.
Đến lúc ấy, chỉ cần lấy lòng người không gian đa chiều, chờ khi về nhà, không cần biết anh ta muốn hồi sinh Đường Tống hay không phải chịu phạt thì đều có thể từ từ bàn với những người kia.
Đó là mâu thuẫn nội bộ, không gì khó giải quyết hết.
Như thể nhìn thấu tâm tư Lý Ngân Hàng, Nguyên Minh Thanh thở dài:
– Cô yên tâm… bọn họ người nào người nấy đều rất kiêu ngạo, bọn họ không bàn điều kiện với tôi đâu.
Tôi chỉ có thể tự mình giành lấy thôi.
Tôi sẽ chẳng đánh cược lòng tốt của bọn họ để rồi lãng phí nguyện vọng của mình.
Trừ điều này ra, Nguyên Minh Thanh không còn lời nào để biện minh cho mình.
– Nếu mọi người nghi ngờ tôi, tôi sẽ giết luôn tên Maddington kia.
– Nguyên Minh Thanh cam chịu – Dù sao để tránh thêm rắc rối, làm vậy là tốt nhất, xong hết mọi chuyện.
– Được thôi.
– Giang Phảng ra hiệu “mời”, đồng thời nói với giọng nhiệt tình mời mọc – Không sao, không cần phải mang gánh nặng tâm lý làm gì.
Nếu anh ta là người thì Ngân Hàng nhà chúng tôi vẫn có thể hồi sinh anh ta.
Nguyên Minh Thanh: …
Anh ta im lặng trợn mắt xem thường.
Dù sao giết đồng loại của cậu cậu còn không để ý, tôi quan tâm làm gì.
Mắt thấy Nguyên Minh Thanh đứng dậy, Maddington bỗng thốt ra một câu tiếng Trung lưu loát:
– Làm vậy không hay đâu.
Tôi cũng có nguyện vọng của mình.
Nguyên Minh Thanh: …
Lý Ngân Hàng: …
Cô đỏ mặt.
Không ngờ người ta hiểu tiếng Trung?!
Bọn họ còn bô bô chuyện giết gã thế nào ngay trước mặt gã?
Giang Phảng chẳng xấu hổ, anh thăm dò Maddington bằng giọng điệu vô cùng khách quan và lý trí:
– Xin chào, anh có lý do gì để nhất định phải sống tiếp không?
– Mọi người xem, đây là con trai và con gái của tôi.
– Maddington cũng không kiêng dè, kéo sợi dây chuyền khỏi cần cổ – … Một cặp sinh đôi xinh đẹp, tôi rất nhớ bọn nó.
Bọn nó đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông bảy năm trước.
Thoạt nhìn màu sắc của dây chuyền và bức ảnh khá cũ kỹ, trang sức bạc khảm ảnh chụp đã hơi chuyển màu đen, có lẽ được ai đó thường xuyên nắm trong tay tưởng niệm.
Thời đại này rồi mà còn có người dùng cách thức truyền thống để tưởng nhớ về một người trong thời gian dài, không giống như giả vờ.
– … Tôi mong chúng có thể sống lại, trở về bên cạnh tôi.
Maddington nhìn chằm chằm Giang Phảng bằng đôi mắt xanh thẳm:
– Nếu mọi người có thể ước nguyện hộ tôi, tôi sẽ bằng lòng chịu chết.
Giang Phảng cười nói:
– Vừa hay ở đây chúng tôi cũng có người muốn hồi sinh người thân của mình.
Trần Túc Phong bị điểm danh gián tiếp thoáng thay đổi sắc mặt.
Mục tiêu của cậu ta chính là hồi sinh người anh trai mất trong vụ tai nạn xe cộ.
Chuyện Maddington trải qua và ước nguyện của gã trùng hợp với Trần Túc Phong, khiến cậu ta không thể không đồng cảm.
Cậu ta đã trải qua nỗi đau đớn khi mất đi người thân yêu nhất.
Nếu có cơ hội mang linh hồn người chết trở về, nhưng lại phải từ bỏ vì sự nghi ngờ với bản thân, vậy thì thực sự quá đáng tiếc.
Cậu ta khẽ lắc đầu với Giang Phảng.
Ý tứ rất rõ ràng.
Cậu ta không quen biết con của Maddington.
Huống hồ, thời gian mất của cặp sinh đôi kia khác với anh trai Trần Túc Dạ của cậu ta.
Trần Túc Phong lo lắng, nếu như mình thay Maddington ước nguyện, có thể vì sai lệch chi tiết mà khiến hai đứa trẻ kia không thể sống lại.
Đồng thời, cậu ta cũng có tâm tư riêng.
Nguyện vọng của cậu chỉ hướng về anh mình, sợ ảnh hưởng tới hiệu quả ước nguyện anh trai được hồi sinh.
Cảm nhận được Trần Túc Phong do dự, Maddington cũng biết cậu ta không muốn giúp mình.
Gã nhìn sang Giang Phảng, cười ha ha:
– Cậu sẽ không muốn tôi tự tìm cách chết đấy chứ? Dù sao tôi cũng không hiểu mọi người, tôi có thể thực sự tin tưởng sự đảm bảo của mọi người sao?
Dáng vẻ thoải mái phát ngôn của gã hoàn toàn khác một trời một vực với sự cẩn thận lịch sự khi vừa mới lên tàu.
Giang Phảng cũng cười:
– Có thể hiểu.
Hơn nữa, cho dù tôi có muốn giết anh, có lẽ cũng sẽ không được cho phép đâu.
Dứt lời, anh liếc nhìn cây nấm buồn chán muốn chết đang ngồi đong đưa chân trên chiếc ghế nhỏ trong một toa tàu khác.
– Anh đoán xem, tại sao ở đây còn có một cây nấm?
Maddington nhếch nhếch môi, vẽ hình chữ thập trước ngực, rồi nói với giọng vui đùa:
– Cảm ơn Thượng Đế, cảm ơn cây nấm.
Rất có khả năng sự tồn tại của nó là để bảo vệ quán quân cá nhân trong cuộc đua này.
Nghĩ cũng biết, nó sẽ không cho phép xảy ra chuyện “tàn sát lẫn nhau” hoặc “quán quân tự sát”.
Thông suốt điểm này, đầu Nguyên Minh Thanh ong một tiếng:
– Vậy thì tại sao cậu cổ động tôi đi giết gã?
Giang Phảng quay đầu:
– Không sao, hai người chung một nhà mà, chưa chắc cây nấm đã giết anh đâu.
Cho dù cây nấm thực sự giết Nguyên Minh Thanh vì Maddington.
Cái chết của Nguyên Minh Thanh vừa hay giúp bọn họ giảm thiểu hai nhân tố không xác định, cả nhà đều vui.
Nguyên Minh Thanh: …
Cả trăm nghìn câu chửi tục chạy ngang lòng anh ta.
Giang Phảng không không để ý đến Nguyên Minh Thanh thở phì phò năm lần vì tức giận, quay sang hỏi Nam Chu:
– Thầy Nam nghĩ sao?
Nam Chu nói ít ý nhiều:
– Phải cẩn thận.
Thoạt nhìn như thể Giang Phảng đang hỏi bước ước nguyện tiếp theo phải thế nào.
Nhưng Nam Chu biết câu hỏi thực sự của anh là muốn biến bản thân cậu nhìn nhận Maddington thế nào?
Trong mắt Nam Chu, Maddington chẳng khác nào chuyên gia đàm phán rất khéo léo và có ý đồ riêng.
Vừa