***
Tạ Tương Ngọc cầm chìa khóa, giơ lên trước mặt trời quan sát cẩn thận.
Hình thức của chiếc chìa khóa này khá đặc biệt, một tấm thẻ bằng đá đen bóng, chạm vào ấm áp, có thể trượt ra một chiếc chìa khóa thực thể nho nhỏ.
Đây là lần thứ n cậu ta thầm cười nhạo: Diêm dúa.
Cửa phòng mở ra cái “rầm”.
Ba bạn cùng phòng nối đuôi nhau vào, đang cười cười nói nói, nhìn thấy cậu ta có mặt trong phòng thì chợt im bặt.
Bạn cùng phòng A cười hi hi trêu chọc:
– Anh Tạ, hôm nay không đến thư viện à?
Tạ Tương Ngọc ngẩng đầu, nói nhẹ nhàng hòa nhã:
– Ừ.
Tạ Tương Ngọc là người nhỏ tuổi nhất, cũng lùn nhất trong ký túc.
Nhưng vì học tập luôn đứng đầu, đối nhân xử thế khiêm nhường, mọi người đều nửa đùa nửa thật gọi cậu ta một tiếng “anh”.
Thực ra sự kiện mất tích quy mô lớn liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn đã qua đi hơn hai tháng, nhưng lòng người vẫn còn dư âm.
Đã qua hai tuần kể từ khi sinh viên đại học trở lại trường khai giảng.
Thấy trên thanh tìm kiếm laptop của Tạ Tương Ngọc vẫn còn bốn từ “Vạn Vật Hấp Dẫn” bạn cùng phòng A và bạn cùng phòng B đưa mắt nhìn nhau.
B không nhịn được hỏi dò:
– Anh Tạ, tìm cái này làm gì? Bây giờ có tìm cũng chẳng ra được thông tin gì nữa rồi.
Tạ Tương Ngọc gật đầu:
– Tôi biết.
Sau khi mạng internet phục hồi, những thảo luận có chủ đề liên quan đến Vạn Vật Hấp Dẫn đều bị cấm trên mạng trong và ngoài nước.
Trên thực tế, căn bản không có người tử vong trong trò chơi, cho nên sự đau thương biến thành một đề tài câu chuyện.
Nếu mang nó thảo luận trong hiện thực có thể dự kiến tất cả sẽ dần dần chuyển hướng.
Người không tham gia sẽ khoa tay múa chân sẽ qua màn thế nào, ước nguyện thế nào.
Thù hận trong trò chơi có thể kéo dài ra ngoài hiện thực.
Một số người chơi có thể mang những chuyện mình nghe được trong trò chơi, thêm mắm dặm muối, tranh thủ kiếm chút nổi tiếng.
Tránh để cảm xúc lo âu truyền bá tới mức mất khống chế trên toàn thế giới, chính phủ dứt khoát cấm sạch sẽ.
Chuyện người không gian đa chiều cứ để cho những người có chí đi mà lo âu.
Người bình thường buông qua quá khứ, yên tâm sống tiếp là được.
Bạn cùng phòng A cân nhắc từ ngữ, cẩn thận hỏi dò:
– Khi sự kiện mất tích vừa xảy ra, giảng viên phụ trách đã điểm danh trong nhóm xem có thiếu ai không.
Lớp chúng ta chỉ có mỗi mình anh là không liên lạc được…
– Lúc ấy màn hình điện thoại của tôi bị hỏng, tràn dịch ghê lắm, phải đi sửa.
– Tạ Tương Ngọc nói dối không chớp mắt, toàn thân toát ra vẻ hiền lành thuần phác – Ngại quá, khiến mọi người phải lo lắng rồi.
Trước mặt người ngoài, Tạ Tương Ngọc luôn lịch sự phép tắc như vậy.
Phong thái tốt đẹp của con nhà gia giáo thấm nhuần từ trong ra ngoài, cộng thêm vẻ ngoài đẹp trai đứng đắn, khiến lời của cậu ta càng có thêm sức thuyết phục.
Huống hồ cậu ta đã thay điện thoại mới thật.
Tạ Tương Ngọc nói như vậy, bạn cùng phòng ABC đồng thời sáng tỏ.
A bước lên trên, vỗ vai Tạ Tương Ngọc thật mạnh:
– Ôi, mấy anh em cứ lo anh hay suy nghĩ, bị kéo vào nhưng không chịu nói cho bọn em nghe… Nếu thực sự vào trong trò chơi ấy, vậy thì… người ngờ nghệch như anh không bị người ta bắt nạt chết mới lạ đấy.
Tạ Tương Ngọc khẽ mỉm cười:
– Không đâu.
Chuyện này không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ để đè nặng trong lòng mấy thanh niên choai choai.
Hiện tại tinh thần mọi người đều được thả lỏng, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.
A ôm quả bóng rổ ở một góc phòng lên, vẫy tay với Tạ Tương Ngọc, cười hì hì bảo:
– Mấy anh em đi chiếm sân đã, tối nay ăn xiên nướng, anh có đi chung không?
Tạ Tương Ngọc khéo léo đáp:
– Không đi.
Hôm nay có việc.
Một đám người ồn ào kéo tới rồi lại ồn ào kéo đi.
Khi căn phòng một lần nữa tìm về an tĩnh, Tạ Tương Ngọc nhếch môi, thuận tay ấn một phím trên bàn phím, chuyển sang giao diện khác.
Sau lần chia tay ở sân vận động, Tạ Tương Ngọc vẫn đến nhà Dịch Thủy Ca một lần.
… Dịch Thủy Ca không có ở nhà.
Cậu ta lén lút dùng chìa khóa đút vào ổ, nhưng không vặn, chỉ nghe tách một tiếng khe khẽ, cửa mở ra.
Nói một cách công bằng thì trang hoàng căn hộ này không tệ, là phong cách Tạ Tương Ngọc thích.
Cậu ta đi vào trong, gắn camera nhỏ bằng đầu tăm lên thanh trượt rèm cửa trong phòng ngủ.
Tạ Tương Ngọc vốn dĩ là một kẻ nhỏ nhen có thù tất báo.
Bị dày vò lâu như vậy, cậu ta định chụp mấy tấm hình riêng tư của Dịch Thủy Ca, đăng lên một trang web đồng tính nào đó kèm theo bài quảng cáo.
Đêm khuya cô đơn, cần gấp 1 mạnh mẽ.
Ban đầu, Tạ Tương Ngọc đã dự định làm vậy.
Trong folder riêng tư của cậu ta đã lưu bảy tám video mà cậu ta cố ý cắt ra.
Dịch Thủy Ca quấn chăn mềm nằm trên giường xem điện ảnh bằng máy chiếu.
Hình ảnh anh ta yên tĩnh nằm ở đó, vén vạt áo ngủ, để lộ cơ bụng rắn chắc xinh đẹp.
Hay hình ảnh anh ta nằm trên giường, cầm máy tính bảng, chơi một số trò chơi nhỏ nhàm chán có liên quan đến tốc độ tay.
Anh ta chơi mấy trò phi cơ đại chiến, tấn công tinh cầu hệt như mấy bé trai chơi không biết mệt.
Những ngón tay linh hoạt từng gây sức ép cậu ta đến chết đi sống lại liên tục chớp nháy trên màn hình.
Nhưng nhìn một lát, Tạ Tương Ngọc không chịu nổi nữa.
Cậu ta chống bàn, nghiến răng nghiến lợi, bỗng dưng cảm thấy cơn tê dại dần lan ra eo mình.
Cậu ta chống tường đi tới phòng tắm công cộng, trên đường đi tim cậu ta đập như trống, chỉ mong sao không có ai qua đường chứng kiến vẻ nhếch nhác của cậu ta lúc này.
Nhưng cũng vừa khát vọng có người đi ngang qua đây, nhìn thấy gò má ửng đỏ và đôi chân mềm nhũn của cậu ta.
Tạ Tương Ngọc thích hình tượng học sinh ngoan mà mình xây dựng, song cũng muốn thêm kíc.h thích mãnh liệt vào cuộc sống bình thường ấy.
Lòng cậu ta mơ hồ hướng tới cảm giác mọi ánh mắt kỳ quái đổ dồn về khi thân bại danh liệt.
Đáng tiếc, từ bé đến lớn cậu ta đều rất may mắn.
Trừ Dịch Thủy Ca, sự nhếch nhác, mất khống chế, mất thể diện chỉ có một số ít người nhìn thấy.
Bây giờ không phải giờ tắm, trong phòng thay quần áo không một bóng người, chỉ có vài tiếng nước róc rách vọng ra từ phòng tắm.
Tạ Tương Ngọc cởi sạch, cầm theo chìa khóa của Dịch Thủy Ca chậm rãi đi vào một gian tắm.
Nhà tắm này nằm ở phía Nam, hai bên không đối mặt nhau.
Hai vách tường ốp gạch, lớp rèm màu lam mỏng ngăn cách thành một thế giới nhỏ.
Nếu bây giờ có người đi ngang qua đây sẽ nhìn thấy bên dưới tấm rèm có một người đang dựa vào tường, hơi kiễng mũi chân, cơ ở mắt cá chân vì kéo căng quá độ cùng với gót chân hình thành một đường cong mê người, không ngừng run rẩy trong luồng hơi nóng.
Đáng tiếc, không ai đi ngang qua.
Chẳng có ai hay biết bí mật của Tạ Tương Ngọc.
Cho đến khi miễn cưỡng xoa dịu cảm giác ngứa ngáy khó chịu kia, mặc quần vào, Tạ Tương Ngọc vẫn là một Tạ Tương Ngọc quần áo chỉnh tề, sạch sẽ gọn gàng.
Chẳng qua Tạ Tương Ngọc không nói ra được mình khó chịu ở đâu, cậu ta mắng Dịch Thủy Ca suốt quãng đường về ký túc.
Về ký túc rồi, Tạ Tương Ngọc mới nhịn cảm giác không thoải mái phía sau, lười biếng gõ bàn phím, dùng đầu ngón tay phát tiết nỗi bất mãn trong lòng.
Gõ tới gõ lui, theo thói quen ấn vào hình ảnh camera theo dõi Dịch Thủy Ca.
Chỉ nhìn thoáng qua một cái thôi, sắc mặt cậu ta biến đổi mạnh.
Một người nào đó nằm trên giường Dịch Thủy Ca ngủ say, chiếc chăn trên người đang phập phồng theo nhịp thở của người kia.
Bởi vì quá tối, góc độ kỳ dị, Tạ Tương Ngọc không nhìn rõ mặt người kia, chỉ thấy một bàn chân lộ ra ở cuối chăn.
Nhưng Tạ Tương Ngọc đã quen thuộc với vóc dáng Dịch Thủy Ca.
Đó nào phải anh ta?
Tạ Tương Ngọc bật dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, “ha” một tiếng.
Chính mình đã lĩnh giáo được ha.m muốn mạnh mẽ của anh ta.
Quả nhiên anh ta không chịu được cô đơn.
Tạ Tương Ngọc bực dọc đi vòng quanh ký túc mấy vòng, khóe miệng nở nụ cười lạnh tức giận.
Được lắm, mẹ kiếp.
Được lắm.
Anh ta đã bảo mình rảnh rỗi thì đi tìm anh ta cơ mà?
Vậy thì bây giờ mình sẽ đi tìm anh ta luôn!
Tạ Tương Ngọc khoác chiếc túi đeo chéo, tức giận đùng đùng xông ra khỏi cổng phía Tây của trường.
Vừa mới định đi tới trạm xe bus, chợt nghe thấy một giọng chào hỏi ngả ngớn quen thuộc.
“Hi.”
Tạ Tương Ngọc đứng sững.
Còn chưa nhìn thấy mặt người kia, trái tim cậu ta đã đập thình thịch chẳng có tiền đồ.
Cậu ta quay nửa người nhìn về phía sau.
Dịch Thủy Ca đang chống tay lên má, ngồi trong chiếc xe dòng S – Class đang hạ cửa kính, mỉm cười nhìn cậu ta:
– Đi đâu đấy bạn Tạ, tôi đưa cậu một đoạn nhé?
Tạ Tương Ngọc rối bời, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ chẳng quan tâm, đi tới bên xe Dịch Thủy Ca.
Cậu ta chất vấn:
– Sao anh lại ở đây?
Dịch Thủy Ca chỉ vào vạch đỗ xe bên dưới:
– Chỗ này có thể đỗ xe mà, không phạm pháp.
Nghe anh ta ẩn ý về chuyện “phạm pháp”, Tạ Tương Ngọc nhớ tới cảnh tượng Dịch Thủy Ca đùa bỡn mình sau đó bản thân bật ra câu “chuyện này phạm pháp”, gò má không khỏi ửng đỏ.
Để bớt xấu hổ, Tạ Tương Ngọc nhìn anh ta với ánh mắt khiêu khích:
– Không phải ngày nào anh cũng đứng đợi ở đây đợi tôi đấy chứ?
– Không phải.
– Dịch Thủy Ca cười nói – Cậu đã từng câu cá chưa?
Tạ Tương Ngọc:
– … Hả?
Dịch Thủy Ca:
– Tôi phải thả mồi câu, đợi chú cá nhỏ đến cắn câu thì tôi mới xuất hiện trước mặt cậu được.
(Từ cá 鱼 (yú) đọc gần giống ngọc 玉 (yù))
Tạ Tương Ngọc phải mất một lúc mới nghĩ thông suốt lượng thông tin khổng lồ trong lời anh ta nói.
Với thủ đoạn của Dịch Thủy Ca, anh ta muốn động tay động chân vào video giám sát của mình thì dễ dàng chẳng khác gì uống nước ăn cơm.
Không khó để nhận ra điều này.
Song Tạ Tương Ngọc đang tức xì khói, chẳng nghĩ được gì hết, chỉ muốn xông thẳng tới tính sổ với Dịch Thủy Ca.
Nhận ra bản thân mắc bẫy, Tạ Tương Ngọc lớn tiếng mắng:
– Đm.
Anh cố ý đúng không? Anh trêu tôi đấy à…
Vừa thốt ra khỏi miệng, cậu ta đứng hình.
… Điều này cũng có nghĩa Dịch Thủy Ca đã sớm biết cậu ta động tay chân.
– Cuồng nhìn trộm là phạm pháp đấy, người bị hại đến