***
Nam Chu đặt tập phác họa và bút chì lên hộp bình chữa cháy.
Cậu dựa lưng vào cửa sổ thủy tinh rộng lớn, ấn gọi một dãy số rồi khẽ đặt điện thoại bên tai: “Anh Phảng, tới chỗ tôi đi.”
Giang Phảng khẽ thở phào một tiếng sát bên tai cậu.
Như thể vừa buông xuống gánh nặng trong lòng.
Cách điện thoại, gánh nặng mười tiếng đồng hồ không nói chuyện xuyên qua sóng điện giống như sợi lông chim lướt qua đầu tai Nam Chu khiến nó hơi ngứa.
Giang Phảng: “Ở đâu?”
Nam Chu sờ sờ tai: “Ở bên phòng 403.”
Giang Phảng: “Không tìm Tạ Tương Ngọc nữa à?”
Nam Chu: “Ừ.
Anh ta ở ngay bên cạnh tôi đây.”
Tạ Tương Ngọc:…
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng, Nam Chu đã tạm thời buông điện thoại khỏi tai.
Cậu nói về phía có cái bóng đổ xuống:
– Anh có thể chạy.
– Nhưng nếu như anh không gia nhập với chúng tôi, một khi Tôn Quốc Cảnh thành công thay đổi thứ tự, thì sẽ tới lượt người nghe thấy nhiều âm thanh nhất là anh.
– Anh suy nghĩ cho kỹ đi.
Nói xong, cậu lại đưa điện thoại lên tai: “Anh Phảng, anh không cần vội tới đây đâu, gọi ba người Tôn Quốc Cảnh cùng tới đây đi.
Tôi đợi mọi người.”
Cúp điện thoại, cậu lại nhìn về phía hành lang trống không.
Bóng ảnh sáng tối thật kỳ diệu, nó biến hóa uyển chuyển theo sự vật, ảo hóa góc nhìn, chia cắt hành lang thành hai phần sáng tối.
Điều này khiến cậu rất muốn vẽ phác họa.
Nhưng mà, cái bóng chồng lên bóng cậu đã biến mất.
Tạ Tương Ngọc không trả lời cậu.
Nam Chu hơi tiếc nuối.
Cậu nghĩ ban nãy mình không nên rút dây động rừng mà phải túm lấy đầu cậu ta đập mạnh vào tường sau đó mới nói chuyện.
Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này.
Lỡ như đập chết người thì không hay.
Cậu không lo Tạ Tương Ngọc ra tay với mình.
Ngoại trừ lúc cậu vui vẻ hay là ngày trăng tròn, bằng không trong trạng thái phòng bị thì không ai có thể làm gì cậu cả.
Nam Chu đi về hướng cầu thang, cậu lật qua một trang giấy vẽ mới, định vẽ lại bản đồ bố cục phòng học.
Nhưng vừa mới đi được một bước, Nam Chu đã đứng lại.
Trên mặt giấy trắng không nhìn thấy có dấu vết, nhưng khi cậu lật trang giấy qua, đầu ngón tay có cảm giác chạm vào thứ gì đó nhô lên.
Có chữ…
Cậu sờ lần mặt giấy, dùng đầu ngón tay đọc những dòng chữ bên trên.
Không nói tới những thứ khác, nét chữ xinh đẹp mạnh mẽ nhưng xa lạ.
Người có thể đứng sát cạnh cậu và để lại thông tin mắt thường không nhìn thấy được, nhất định chỉ có Tạ Tương Ngọc.
Nhưng vấn đề ở chỗ Tạ Tương Ngọc đã để lại thông tin vào lúc nào?
Nam Chu suy nghĩ cẩn thận, chợt “a” lên một tiếng.
Là khi cậu đặt bút và tập phác họa ở trên hộp phòng cháy.
Trừ một dãy số điện thoại ra thì còn có hai chữ.
Nam Chu dùng đầu ngón tay đọc đi đọc lại hai chữ kia mấy lần.
Lông mi dài của cậu khẽ chớp, để lộ vẻ mặt hoang mang.
Ngay sau đó, cậu xé cái “roẹt” cả trang giấy vẽ xuống vo thành một khối nhét vào trong túi áo.
Tiếng xé giấy rất lớn vang lên trong hành lang dài thẳng trống trải, thậm chí còn tạo thành cả tiếng vọng lại.
…
Khi đám người Giang Phảng tới tòa Đông 5, Nam Chu đang ngồi dưới gốc cây phong kết thúc vài nét bút cuối cùng trên bản phác họa.
Tất cả không khác gì so với lúc ba người Tôn Quốc Cảnh rời khỏi.
Nam Chu vung tay đưa cho mọi người xem bản vẽ lại sơ đồ kết cấu tầng và phòng của tòa Đông 5.
Trong lúc mọi người truyền tay nhau xem, cậu miêu tả lại đơn giản phát hiện của mình.
Khi bản phác thảo đưa tới tay Giang Phảng, Nam Chu cũng đã giải thích gần xong cách phá vỡ tình hình hiện tại cho mấy người Tôn Quốc Cảnh.
Giang Phảng cẩn thận nhìn qua vết giấy xé chưa hết còn lởm chởm giữa hai trang giấy, anh không lật sang trang mà chỉ dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve mặt giấy.
Ngón tay anh dừng một lát ở góc dưới bên phải, sau đó buông xuống một cách tự nhiên, dường như không phát hiện ra manh mối này.
Một đám người bước vào tòa Đông 5 thêm một lần nữa, nhao nhao kiểm chứng lại suy đoán của Nam Chu.
Ở tầng bốn quả thực có tồn tại một không gian quái dị.
Nó không tồn tại trong thị giác của con người.
Không tồn tại trong bản đồ bố cục.
Nó là sự tồn tại không tồn tại.
Cách Tề Thiên Duẫn nghĩ vào hôm đó cũng không hề sai.
Bọn họ chỉ cần thay đổi thứ tự đi vào “phòng học” chính xác trong khoảng thời gian chính xác, có khả năng rất cao hôm nay sẽ trôi qua bình an.
Đôi mắt ba lão gia sáng tới kinh người, không còn mất tự nhiên khi nhìn Nam Chu nữa mà thay vào đó là ánh mắt vô vàn cảm kích cùng ngưỡng mộ.
Mấy người đứng trên hành lang hỏi “Tạ Tương Ngọc đâu?”
Nam Chu nói:
– Anh ta đi rồi.
Tôn Quốc Cảnh đang vui mừng nghe vậy không khỏi lo lắng:
– Chuyện này… thiếu mất một người thì làm thế nào đây?
Nam Chu nói:
– Đừng vội.
Anh ta sẽ tới thôi.
Suy nghĩ của Tề Thiên Duẫn cũng coi như linh hoạt, sau khi được Nam Chu gợi ý, gã lập tức phản ứng lại:
– Vốn dĩ thằng đó định dựa vào cách giết người để đảo loạn thứ tự.
Nhưng bây giờ còn có cách tốt hơn, dù sao thằng đó cũng không thể đảm bảo cách qua cửa của nó là chính xác tuyệt đối! Một khi cách của nó không có hiệu quả mà có một người trong chúng ta thực sự chết đi thì nó cũng xong đời!
Nói xong, Tề Thiên Duẫn nhìn Nam Chu với vẻ khẩn thiết, rõ ràng muốn nhận được một đáp án khẳng định từ cậu.
– Không.
– Nam Chu vô tình – Tôi không nghĩ như vậy.
Tề Thiên Duẫn: …
Nam Chu nói tiếp:
– Phó bản cũng sẽ cân nhắc tới việc có người chết đi.
– Nếu như Tôn Quốc Cảnh chết rồi, chúng ta sẽ thiếu đi một người.
Lẽ nào chỉ vì một người chơi chết đi mà con đường qua cửa sẽ bị chặn cứng lại ư? Những người chơi khác chỉ có thể chịu chết thôi sao?
– Trò chơi không thể thiết lập thiếu cân bằng như vậy.
– Tôi nghĩ có đủ người hay không cũng không ảnh hưởng nhiều.
Cho nên tôi mới bảo anh Phảng tới tìm mọi người tập trung lại.
Chỉ cần anh ta không tìm được cơ hội ra tay nào sẽ phải theo chúng ta.
Nói tới đây, Nam Chu nhìn Tề Thiên Duẫn:
– Có điều anh đã nói đúng một điểm.
– Trừ phi anh ta muốn dùng cái chết của mình để khiến nhiệm vụ toàn thể thất bại, nếu không anh ta nhất định phải tham gia cùng chúng ta.
– Bởi vì anh ta chỉ có một mình.
Cho dù hành động có thuận tiện thì cũng không có đồng đội để đổi thứ tự cùng anh ta.
Nhớ tới hành vi nhảy thẳng xuống lầu của cậu ta tối qua, Nam Chu bổ sung thêm:
– Anh ta rất tiếc mạng sống.
Tôn Quốc Cảnh không nhịn được lẩm bẩm:
– Nhưng thằng đó đã chạy mất rồi.
Tề Thiên Duẫn vỗ vai Tôn Quốc Cảnh:
– Lão Tôn, đừng suy nghĩ nữa.
Nếu như mày là nó, thì mày có dám trực tiếp tới bàn việc hợp tác với chúng ta không?
Tôn Quốc Cảnh: …
Gã vừa nghĩ tới cái thằng nhãi ranh kia nửa đêm chạy tới ký túc xá của bọn gã, miệng thì nói muốn thân thiết với ba anh em gã, một là vì tới tra manh mối, hai là dụ bọn gã đưa ra manh mối, ba là còn có ý đâm sau lưng vào thời điểm quan trọng… Nghĩ vậy là gã lại hận nghiến răng.
Nếu như Tạ Tương Ngọc xuất hiện trước mắt gã, gã nhất định sẽ đánh cho răng cậu ta bay vào trong cổ họng.
Tề Thiên Duẫn nói:
– Chắc chắn là thằng đó đã trốn rồi.
Đợi tới bảy giờ tối “chỗ kia” mở cửa, nó nhất định sẽ theo vào.
– Mẹ nó.
– Tôn Quốc Cảnh căm giận – Đợi nó vào trong thì đóng cửa nhốt luôn nó trong đó!
Nam Chu không mấy hứng thú với việc đội Tôn Quốc Cảnh muốn trút oán giận.
Cậu nói đơn giản rõ ràng:
– Bây giờ phải đợi.
…
Trải qua vài lần kiểm tra, không gian “không tồn tại” ứng với tám bước thừa ra kia nằm ngay bên cạnh phòng 403.
Vì thế, phòng 403 lại được trưng dụng thêm lần nữa.
Bọn họ ngồi đợi thẳng cho tới bảy giờ tối.
Bây giờ thứ mà bọn họ cần chỉ là kiên nhẫn.
Bọn họ vốn dĩ định chơi “Cờ phi hành” nhưng lại phát hiện đã làm mất bàn cờ, tìm mãi không thấy nên đành bỏ.
Cuối cùng bọn họ chọn chơi đấu địa chủ.
Tiền cược mỗi ván là một bữa ăn.
Lý Ngân Hàng chơi không giỏi, lựa chọn đứng bên ngoài xem chiến.
Cả tối qua La Các không ngủ, bây giờ tinh thần được thả lỏng, gã nằm gục xuống bàn ngủ như heo chết.
Dù Tôn Quốc Cảnh và Tề Thiên Duẫn cũng mất ngủ cả đêm nhưng trước mặt sự sống bọn họ lại hưng phấn tới mức không ngủ được.
Tôn Quốc Cảnh lẩm bẩm, lần này mà ra thì gã nhất định phải tới “Sòng bạc Bắc Đẩu Chuyển Hướng” để chơi một trận.
Mẹ nó, tốt nhất là phải thắng một món lớn.
Gã cắn răng nói:
– Thắng rồi thì không cần phải cược mạng nữa.
Giang Phảng và Nam Chu liếc nhìn nhau.
Những người khách tới “Bắc Đẩu Chuyển Hướng” đều là vì lí do này…
Sau khi trải qua một màn vật lộn bên bờ vực tử vong, ai cũng sẽ sợ, tâm lý cũng sẽ yếu đi.
Vậy nên, con người càng muốn đi đường tắt.
Cho dù đường tắt chỉ là một sợi tơ nhện treo trên vách núi cao cả trăm trượng, cho dù là bẫy thú của thợ săn hay là mồi câu của kẻ câu cá, bọn họ cũng nhất định vì một ván thắng trong “mười cược chín thua” để đọ sức một lần.
Nam Chu nói:
– Đi đánh bạc sẽ thua.
– Haiz.
– Tôn Quốc Cảnh không quan tâm – Nếu lần này mà tôi có thể sống tiếp thì vận may phải chọc tới trời ấy.
Nam Chu nhìn Giang Phảng: Anh nhìn bọn họ kìa.
Giang Phảng hiểu ý, khẽ cười nói:
– Vậy thì rút bài đi?
Chỉ cần là trò chơi có dính dáng đến bài thì cách chơi có cổ quái hay hiếm thấy tới đâu Giang Phảng cũng có thể thắng.
Chứ đừng nói là trò bài đại chúng thế này.
Anh không chơi to mà dùng cách đánh tiêu chuẩn nhất, chỉ qua mười ván bài là có thể đánh tan suy nghĩ đi sòng bạc thắng một trận lớn của Tôn Quốc Cảnh thành mây khói.
Trước đây Nam Chu chưa từng chơi trò bài này.
Cậu thắng bởi vì thái độ nghiêm túc và đầu óc linh hoạt học tí là biết.
Thua bởi vì thiếu may mắn.
Liên tục mấy ván cậu đều bốc phải bài nhỏ, hoặc là không thể kết hợp thành một dây, hoặc là bài rác đối lập, đây thiếu một con, kia cũng thiếu một con.
Người khác đã đánh hết bài, trong tay cậu vẫn còn một đống.
Trải nghiệm trò chơi cực kém…
Tâm lý hiếu thắng của cậu dần bị kíc.h thích.
Nhưng vận may của cậu thực sự rất tệ.
Cuối cùng khi cầm lên quân bài thứ mười hai, Nam Chu mím môi, nghiêm túc sắp xếp lại bài trong tay.
Giang Phảng lấy được địa chủ, trong tay còn có bốn quân hai và hai quân K.
Anh cười hỏi Nam Chu:
– Bài đẹp lắm hả?
Nam Chu nhìn chằm chằm bài, biểu cảm vô cùng thận trọng:
– Ừ.
Sau khi đánh mấy vòng bài rác, Nam Chu đánh ra bộ ba lẻ một quân.
Trong tay cậu có tứ quý ba vất vả lắm mới rút được, là một “pháo” rất nhỏ.
Còn có một dây năm cây.
Tôn Quốc Cảnh và Tề Thiên Duẫn cầm đống bài xấu, ủ rũ tỏ vẻ không đỡ được.
Tới lượt Giang Phảng.
Nhìn khóe môi mím lại khẽ cong cong của Nam Chu, anh cũng vui vẻ mỉm cười.
Từ trước tới giờ Giang Phảng đều tính bài rất chuẩn.
Thậm chí anh còn đoán được trong tay Nam Chu có những quân bài nào và dự tính tiếp theo cậu sẽ ra quân gì.
Giang Phảng đánh bài của mình xuống:
– Ba lẻ một, ba quân hai và một quân hai.
Nam Chu vừa nghe thấy từ “ba lẻ một” mắt hơi sáng lên.
Theo logic cậu đánh “pháo” tứ quý ba.
Ba người còn lại đều ra hiệu không đỡ nổi.
Nam Chu đánh ra dây năm cây, cuối cùng cũng thắng được một ván.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thì lại rất vui.
Giang Phảng quăng ngay bài của mình lẫn vào trong đống bài đã đánh ra, rồi còn chớp chớp mắt cười ưu nhã với cậu.
Thấy vậy, Nam Chu hơi ngứa tay, muốn nghịch lông mi của anh.
Tôn Quốc Cảnh và Tề Thiên Duẫn mất ngủ cả đêm qua, giờ lại thua tới mụ mị đầu óc, cộng thêm giọng điệu quá mức thản nhiên của Giang Phảng khiến cho hai người họ không cảm thấy vụ đánh ba quân hai lẻ một quân hai này có vấn đề gì.
Tôn Quốc Cảnh quăng bài trong tay xuống, đang định nói gì đó lại tự dưng hét thất thanh, bật cả người dậy, thở hổn hển.
Tề Thiên Duẫn buộc dây thừng cùng với gã suýt chút nữa đã bị kéo ngã ra đất.
Nam Chu:
– Sao thế?
Vành mắt Tôn Quốc Cảnh ửng đỏ, cổ họng co rút không nói ra được một lời.
Một lúc sau gã mới nghẹn giọng nói:
– Mọi người… mọi người có nghe thấy gì không?
– Tôi nghe thấy rồi…
Tôn Quốc Cảnh dùng toàn bộ sức lực để phát ra âm thanh.
Cơ thể cao lớn của gã chậm rãi run lên rồi xụi xuống.
– Tiếng thứ tám…
– Tiếng soạt soạt…
– Thứ hai đếm ngược…
Thông tin trong giọng nói đứt quãng của gã khiến sắc mặt mọi người đại biến.
Lý Ngân Hàng vội vớ ngay lấy điện thoại, nhìn thời gian.
Bây giờ mới là mười hai rưỡi trưa.
Vẫn còn sáu tiếng nữa mới tới bảy giờ tối.
Cổ họng Tôn Quốc Cảnh phát ra tiếng khách khách cực kỳ đáng sợ.
Gã ôm chặt hai tai, cố gắng chống chọi lại với âm thanh “soạt soạt” không ngừng nghỉ kia.
– Lại tới rồi…
– Nó không muốn để tôi sống…
Tề Thiên Duẫn