***
Những người chơi vốn định ngóng trông hóng hớt, nhưng khi nhìn thấy bảy tám đội thoạt nhìn có vẻ không dễ gần đi qua đi lại trong trấn nhỏ, bọn họ lập tức thay đổi kế hoạch, chuồn ngay tức thì.
Chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, Thị Trấn Sóc với gần 2000 người chơi đã bị dọn sạch thành một trấn không người.
Nhưng đồng hồ báo thức vẫn chưa có ý định dừng lại.
Nhìn mặt trời di chuyển lên chính giữa, những người chơi này xác nhận lại bảng điện tử ở cổng thêm một lần, xác định những người chơi không liên quan đã đi gần hết rồi.
Thị trấn cổ tích trước giờ đều đông người kín chỗ, nhưng giờ đây vì quá tĩnh lặng, ngay cả bức tượng điêu khắc hoạt hình tươi cười bên đường cũng mang theo cảm giác xấu xa khó nói thành lời.
Dầu Mỏ – Phương Miện: Người đã đi gần hết rồi.
Đạo Diễn – Chi Tuân: Lập Phương Chu ra đây đi.
Tiên Phong – Lâm Kỳ Binh: Chúng ta có thể nói chuyện trước, hẹn địa điểm đi.
Có ba đội ngũ đồng loạt gửi lời mời tới “Lập Phương Chu”.
Thái độ không giống nhau nhưng cùng chung mục đích.
Trong nhận thức của bọn họ, tám tiếng đồng hồ thư thả chẳng qua chỉ là thủ đoạn giả thần giả quỷ của “Lập Phương Chu” mà thôi.
Đợi những người chơi khác trong trấn nhỏ đi gần hết, bọn họ cũng nên ra tay rồi.
Ba đội đợi tầm hơn một phút.
Cuối cùng nhận được một câu…
Lập Phương Chu – Lý Ngân Hàng (Lý Bank): Mời những người chơi đang ở Thị Trấn Sóc rời khỏi đây trong vòng 4 tiếng 40 phút.
Mọi người: …
Dù vậy, bọn họ đều là những người lăn lộn trong phó bản, sẽ không dễ dàng bị chọc giận.
Mọi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Ba đội người chơi còn lại đều lựa chọn quán rượu hay nhà hàng để nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng.
Tám tiếng đồng hồ ư, bọn họ đợi được.
Những đội ngũ còn lại không giao lưu gì với nhau, nhưng lại ăn ý tự tản ra trong trấn nhỏ, đi tìm những nơi đội “Lập Phương Chu” có thể dừng chân.
Bọn họ áp dụng phương pháp hành động khác nhau và đều âm thầm chê cười đối phương.
Người nghỉ ngơi thì cho rằng Thị Trấn Sóc lớn thế này, tìm kiếm rất tốn thể lực, đúng là ngu không thể ngu hơn.
Người đi tìm kiếm thì lại cho rằng tốn thời gian nghỉ ngơi chính là hành vi phung phí của trời.
Rõ ràng tọa độ của “Lập Phương Chu” hiển thị ngay tại Thị Trấn Sóc, Lý Ngân Hàng vẫn báo năm phút một lần.
Chỉ cần hình chibi đầu chú sóc vẫn còn bên cạnh tên người này thì không phải lo đội “Lập Phương Chu” sẽ chạy khỏi trấn.
Tìm được tung tích của bọn họ, ra tay trước để chiếm ưu thế, tìm cách khống chế bọn họ để bọn họ giao sinh vật trong phó bản ra, những người an nhàn nghỉ ngơi chỉ có thể trợn tròn mắt đứng bên cạnh ngưỡng mộ mà thôi.
Hai bên đều âm thầm mắng đối phương: Lũ ngu.
Những người chơi ở Thị Trấn Sóc đều tự làm theo ý mình, nhưng ngược lại, những người chơi ở bên ngoài thì can đảm hơn.
Những người gây rối cũng càng ngày càng đông.
“Rùa đen rút đầu!”
“Đợi tám tiếng đồng hồ làm gì? Đang đùa nhau đấy hả?”
“Chưa chắc đội ‘Lập Phương Chu’ đã có sinh vật trong phó bản, chỉ do mọi người đoán mò thôi?”
“Đúng vậy, người ta chỉ báo con số đã có một lũ ngốc chạy tới chạy lui.”
Những người trên đảo không bị chọc giận bởi máy móc báo giờ vô tình Lý Ngân Hàng, nhưng lại bị những lời ồn ào và quái gở của những người chơi chọc giận.
Có hai đội vốn dĩ định ngồi chờ sinh vật trong phó bản xuất hiện thoáng cái thay đổi ý định, đứng dậy gia nhập vào đám người tìm kiếm.
Nếu như tìm được Lý Ngân Hàng của đội “Lập Phương Chu”, cho dù nam hay nữ thì cũng phải đánh cho một trận rồi hẵng hay!
***
Ở lâu đài chiếu phim trùng trùng lớp lớp những mái thủy tinh nhọn, thấp thoáng trong đó có một sân thượng mái bằng.
Giang Phảng đang khoanh tay dựa vào vị trí cách xa sân thượng.
Anh và Nam Chu đều không update giao diện trò chơi.
Thế cục trước mắt gần như trùng khớp với suy luận của anh và Nam Chu.
Cho nên Giang Phảng cũng muốn biết kênh thế giới bây giờ đang hỗn loạn thế nào.
Đối diện với lời mắng chửi dài lê thê, Lý Ngân Hàng chỉ bình tĩnh uống một ngụm nước.
Khi thời gian của hệ thống chỉ vào một con số chính xác, cô lập tức cử động ngón tay, gửi dòng đếm ngược thời gian đã viết từ trước và kiểm tra nhiều lần lên.
Cô nghiêm túc chấp hành chức năng vai diễn của mình.
Giang Phảng nhắm mắt lại:
– Đừng để ý tới những lời đó.
Lý Ngân Hàng khó hiểu:
– Hả? Gì cơ?
Nhìn lướt qua những dòng chữ độc ác kia, cô mới nhận ra Giang Phảng đang chỉ điều gì bèn phất tay chẳng để ý:
– Haiz, thế này đã là gì.
Trong kiếp sống làm việc của Lý Ngân Hàng, cô đã sớm không còn cảm xúc gì với những vũ khí lời nói thế này.
Cô đã từng là một nhân viên phục vụ khách hàng trẻ tuổi hồn nhiên hoạt bát, cho tới một ngày cuộc sống tát cho cô tỉnh ra.
Cô vẫn còn nhớ khi mình vừa mới đi làm đã đối thoại với một ông bác giọng địa phương đặc sệt.
Lần đầu tiên ông bác gọi điện tới, nói chuyện rất hiền lành, rất có tính mê hoặc: “Thẻ của tôi có thể rút tiền ở Hội Trạch không?”
(Hội Trạch: Một huyện của tỉnh Vân Nam)
Lý Ngân Hàng nói: “Cho hỏi tên họ và số thẻ ngân hàng của bác là…”
Ông bác cực kỳ cảnh giác: “Tại sao tôi lại phải nói cho cô chứ.
Cô cứ nói với tôi rút được hay không thôi.”
Lý Ngân Hàng chỉ đành từ bỏ nghệ thuật nói chuyện: “Chào bác, có thể ạ.”
Cô chết lặng nói một câu vô cùng lỗi thời: “Vân Nam là một phần không thể tách rời của tổ quốc ta.”
Cuộc điện thoại thứ hai ông bác gọi tới được đồng nghiệp chuyển sang cho cô.
Lý Ngân Hàng không biết ông bác đó nhớ số thẻ của mình kiểu gì.
Ông bác mở miệng nói: “Không rút được.”
Lý Ngân Hàng lại hỏi: “Số thẻ ngân hàng của bác là bao nhiêu ạ? Cháu có thể tư vấn cho bác.”
Kết quả, ông bác lập tức nổi nóng, mắng mỏ Lý Ngân Hàng một trận, dường như không phải cô hỏi số thẻ mà đang hỏi mật khẩu tài khoản ngân hàng của ông vậy.
Lý Ngân Hàng bị mắng nửa tiếng sau vẫn chưa thể hoàn hồn.
Khó khăn lắm mới bước ra được bóng ma, cuộc điện thoại thứ ba lại tới rồi.
Vẫn là ông bác kia.
Ông bác kia nhỏ giọng: “Cô sẽ không lừa tôi đấy chứ.”
Để ông bác kia có thể rút được tiền, Lý Ngân Hàng mang cả danh dự mười tám đời tổ tiên nhà mình ra thề.
Cuối cùng thì ông cũng ấp úng, vô cùng không muốn nhưng vẫn nói ra số thẻ ngân hàng của mình.
Lý Ngân Hàng ngây ra: “Chú ơi… đây là ngân hàng Quang Minh, thẻ của chú là của ngân hàng Công Thương…”
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó cúp máy cái “rụp”.
Nhớ lại những chuyện đã qua, Lý Ngân Hàng còn cảm thấy nó xa xôi như thể chuyện của kiếp trước.
Giang Phảng đứng bên cạnh nhắm mắt lại, dựa lưng vào tấm vách tường trang trí bằng thủy tinh màu hồng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Ngón tay siết chặt lấy cánh tay khiến áo lõm xuống một mảng lớn.
Giang Phảng cố ý đứng tư thế này, có thể lừa dối người khác anh rất thả lỏng.
Nhưng chỉ mình anh mới biết cơ bắp anh đang căng cứng thế nào, bên tai là tiếng dây leo khẽ chuyển động khiến người ta ghê tai.
Mỗi lần đứng trên cao, anh đều sẽ có cảm giác mình vẫn còn đứng ở chỗ bố mình rơi xuống vách núi, bị treo trong ảo giác giữa sống và chết.
Không người cứu viện.
Không ai để ý tới.
Không có ai…
Bỗng dưng, một cánh tay vươn ra từ bên cạnh nắm lấy vạt áo anh.
Cơ thể thoáng cái mất thăng bằng khiến Giang Phảng lập tức sinh ra phản ứng kích động mạnh.
Lý trí như đang chìm trong giây phút bố anh giẫm phải vũng bùn trượt xuống, trong chớp mắt, anh túm lấy phần cổ tay của cánh tay kia, dùng sức…
Cùng với âm thanh xương giòn vang lên, lý trí như con ngựa thoát cương cũng quay về.
Trái tim anh run rẩy, quay đầu lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt bình tĩnh thoáng vẻ ngạc nhiên của Nam Chu.
Nam Chu bẻ tay cái rắc nối lại khớp xương cổ tay vừa bị Giang Phảng bẻ.
Động tác cực nhanh, khiến Lý Ngân Hàng không phát hiện ra vừa mới xảy ra chuyện gì.
Nam Chu nói:
– An toàn rồi.
Mấy người trong lâu đài đang di chuyển theo đường chú lính chì phía Đông.
Chúng ta xuống thôi.
Bọn họ đã sớm có tính toán về cục diện trước mắt.
Trên thực tế, người tới Thị Trấn Sóc ít hơn so với dự đoán ban đầu của Nam Chu và Giang Phảng.
Bọn họ đã ngắm trúng mấy điểm trốn có ít nhất hai lối thoát, nhưng vẫn gặp phải biến số.
Khi di chuyển trên đường, có hai đội ngũ vừa vặn chặn hai con đường bọn họ đã chọn trước.
Không thể làm gì khác, bọn họ đành quay lại trong lâu đài, trốn ở góc chết trong đống đỉnh tháp nhọn hoắt.
– Xin lỗi.
Khi thả thang ngầm của căn gác lửng nơi bọn họ trốn xuống, vào lại trong pháo đài, Nam Chu sóng vai bên Giang Phảng, bước xuống từng bậc cầu thang thủy tinh, vừa đi vừa nói với anh.
Cậu lạnh mặt, nghiêm túc phân tích sai sót của mình:
– Tôi cũng không ngờ sẽ lên cao như vậy.
Nếu như không phải không có đường thì…
Giang Phảng:
– Hình như tôi chưa từng nói với cậu… (chuyện sợ độ cao)
Nam Chu nghiêng mặt nhìn Giang Phảng, chớp chớp mắt vẻ nghi ngờ:
– Còn cần anh nói với tôi à.
Đầu trái tim Giang Phảng trào dâng cảm giác chua xót mềm mại.
Anh muốn cầm tay Nam Chu:
– Tay còn đau không…
Câu hỏi còn chưa kết thúc, Nam Chu đã giơ tay lên.
– Hả.
– Nam Chu