***
Cuộc sống trước đây của Nam Chu phong phú và mâu thuẫn.
Một mặt thì vô vị, máy móc, lặp đi lặp lại.
Mặt khác đáng sợ, vặn vẹo, khác thường.
Vì thế cậu mới yêu thích vẽ.
Sở thích này có thể ghi lại sự khác biệt trong cuộc sống trực quan dù chỉ là một chút, cũng có thể phân tán sự chú ý của cậu.
Phác họa thì còn dễ, nhưng tô màu thì không dễ học.
Ở vùng nhỏ như thế này thì không có nơi nào bán màu vẽ cả.
Cho nên, Nam Chu thường đi tìm một số khoáng thạch và chai thủy tinh có màu sắc, nghiền nát sau đó pha lẫn thêm dầu quả óc chó, nghiền thành độ mịn mà cậu mong muốn.
Nam Chu biến căn gác lửng của nhà mình thành một phòng vẽ tranh.
Những bức tranh của cậu không phải tác phẩm gì.
Cậu nhìn thấy gì thì vẽ cái đó, có thể tìm được cái gì cũng vẽ lên.
Cái cốc mất quai.
Nửa cánh cửa đã hỏng.
Bên trong cái thùng giấy.
Hoặc giấy vụn, tường gạch, trần nhà.
Bức tranh tâm đắc nhất của Nam Chu đó là bức tranh cô gái trồng táo.
Cậu vẽ hình bóng cô gái lên một vách tường trắng trên đường.
Đó là vào một ngày trời nắng, ban ngày như lửa, ánh mặt trời thiêu đốt sau lưng cậu.
Người trong trấn nhỏ đi tới đi lui phía sau nhưng không ai để ý tới cậu.
Nam Chu chỉ quan tâm tới vẽ tranh của mình.
Đôi môi cô gái rất xinh đẹp, vì thế rất khó vẽ.
Nam Chu ngồi xuống, chậm rãi dùng dầu óc chó điều chế màu sắc, muốn chế tạo ra màu sắc thích hợp nhất.
Khi cậu điều chế ra loại đỏ thứ tám…
– Này, – Có người bắt chuyện với cậu, giọng điệu vui vẻ – Vẽ đẹp đấy.
Nam Chu ngẩng đầu lên, nghênh đón ánh sáng mạnh chói lòa như tuyết, nhìn gương mặt xa lạ của người kia, thản nhiên đáp lại lời khen ngợi:
– Cảm ơn.
***
Nam Chu chợt trở mình ngồi phắt dậy.
Kết thúc giấc ngủ ngắn trong yên tâm của mình, Lý Ngân Hàng ôm bức tượng sóc nhỏ thức giấc.
Tự dưng Nam Chu lại làm động tác mạnh như vậy, dọa khiến cô giật mình, cơn buồn ngủ còn sót lại thoáng cái bay sạch.
Giang Phảng chưa ngủ.
Cuối cùng anh cũng giành ra được chút tâm tư quan sát tình huống xung quanh, cũng không phát hiện có ai lại gần.
Anh hỏi Nam Chu:
– Sao thế?
Nam Chu nhìn Giang Phảng:
– Là anh ta.
Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra Tạ Tương Ngọc là ai
Khuôn mặt Tạ Tương Ngọc hệt như trong hồi ức của Nam Chu.
Bây giờ Tạ Tương Ngọc sinh động và trẻ trung hơn.
Quan trọng nhất là, Tạ Tương Ngọc khi ấy, cao hơn bây giờ rất nhiều.
Cho nên khi mới gặp cậu chưa thể so sánh ngay với khuôn mặt trong trí nhớ của mình.
Giang Phảng cao giọng có vẻ hứng thú:
– “Anh ta” là ai?
Nam Chu chớp mắt:
– Không thể nói với anh được.
Giang Phảng:
– Là bạn à?
Nam Chu chớp mắt nhìn anh, không đồng ý với câu hỏi ấy:
– Tôi không có bạn bè.
Giang Phảng học theo biểu cảm và giọng điệu của cậu:
– À, ra vậy.
– Anh học tôi.
– Nam Chu nói.
Giang Phảng nhướng mày, khuôn mặt chín chắn lịch lãm thoáng nét tươi cười.
Anh đứng dậy, dang rộng cánh tay và đôi chân dài, thoải mái phơi bày đường cong cơ thể xinh đẹp:
– Đói rồi, ăn đêm nhé?
Cảnh đêm trong Thị Trấn Sóc màu mè rực rỡ không khác gì bất cứ buổi Carnival nào trong thực tế.
Nhưng dù sao thì nơi đây vẫn không phải hiện thực
Nếu như trong hiện thực bọn họ đứng tại một trấn nhỏ trống vắng không có du khách, có lẽ sẽ cảm thấy kỳ lạ và sợ hãi.
Dù vậy, quan hệ giữa những người chơi cũng là cạnh tranh.
Trấn nhỏ không có người chơi, ngược lại khiến người ta cảm thấy an toàn lạ thường.
Bọn họ tới nhà hàng mà ban sáng đã ăn.
Nhân viên phục vụ hình sóc là một NPC có chức năng thấp.
Sau khi khách hàng đến và rời khỏi nhà hàng của cô, trí nhớ của cô sẽ tự động làm mới, quên sạch đối phương.
Cô chấp hành nhiệm vụ theo khuôn mẫu, nhanh nhẹn tới đợi gọi món sau đó còn liếc mắt đưa tình với Nam Chu.
Cũng để lại số điện thoại cho cậu thêm lần nữa.
Nam Chu nhét tờ khăn giấy có ghi số điện thoại thứ hai vào trong túi áo, nhìn cô lắc lư cái đuôi xù to rời khỏi.
Cô vô tư không lo nghĩ bởi vì cô chỉ có ký ức ngắn ngủi bằng thời gian ăn xong một bữa cơm.
Chuyện phút này, phút sau đã quên.
Năng lực ấy thực sự khiến người ta ngưỡng mộ.
Cậu cúi đầu, lặng lẽ ăn kẹo chỉ trong đĩa của mình.
Mỗi miếng một cái, nhai đều rồi nuốt xuống.
Vào giờ phút này, hai người còn lại đều im lặng, ai cũng có tâm sự của riêng mình.
Từ khi bọn họ update kênh thế giới, Lý Ngân Hàng đã tốn thời gian tương đối dài để đọc một lượt hơn mười nghìn ID có trong bảng xếp hạng tính đến hiện tại.
Cô nhìn thấy đội “Thuận Gió” và “Núi Nam” mình từng gặp.
Bọn họ đều còn sống, không thiếu một ai.
Nhưng, từ đầu tới cuối Lý Ngân Hàng đều không tìm thấy cái tên người bạn cùng phòng đã mất tích của mình trên bảng xếp hạng.
Cô thầm nghĩ, có lẽ cô ấy đã không còn nữa rồi.
Ngay cả cái tên đứng đầu bảng xếp hạng tích điểm “Vĩnh Sinh – Trương Di” cũng đã biến mất khỏi bảng xếp hạng.
Vị trí đầu tiên đổi thành người tên “Vĩnh Sinh – Tô Đê”
“Trương Di”, không biết là nam hay nữ, không biết đã chết trong phó bản nào, cũng không biết nguyên nhân tại sao.
Tim Lý Ngân Hàng đập mạnh.
Cô đã đi qua hai phó bản, không một đồng đội nào hi sinh.
Điều này cho cô nhận thức sai lầm rằng dường như bọn họ có thể qua cửa một cách dễ dàng sau đó giành được hạng nhất.
Nhưng hai phát hiện này đã phá vỡ tất cả ảo tưởng phi thực tế của cô.
Muốn giành được vị trí hạng nhất thì chắc chắn phải giẫm lên máu xương.
Lý Ngân Hàng siết chặt tay.
Lập Phương Chu nhất định phải thắng.
Vậy nên, cô cũng phải quyết tâm tỉnh ngộ, không được kéo chân đồng đội vào thời khắc quan trọng.
Lúc này Giang Phảng cũng đang xem bảng xếp hạng.
Anh không xem bảng cá nhân mà mở ra bảng thuộc về đội ngũ đứng đầu.
Tên là “.”
Chỉ một dấu câu đơn giản.
Đối với những đội ngũ không phải là bạn bè, hệ thống sẽ không đưa ra thông tin quá chi tiết.
Thông tin duy nhất có thể biết được, đội này gồm hai người, không biết tích điểm bao nhiêu.
Tóm lại, đội ngũ hạng hai đã thay đổi mấy lượt nhưng cuối cùng vẫn không thể làm lung lay vị trí thứ nhất.
Kênh thế giới cũng đang có người thảo luận về lai lịch của dấu chấm này.
Đa số đội ngũ đều có dấu vết để lần theo, ví dụ như lịch sử làm giàu của ông chủ sòng bạc Khúc Kim Sa.
Chỉ có đội “.”, ngay từ đầu đã xếp hạng nhất.
Chưa ai từng chung đội với bọn họ, cũng chưa ai từng gặp bọn họ.
Kỳ quặc hơn, có người kiên nhẫn tìm kiếm cả bảng cá nhân cũng không tìm thấy người chơi có tên đội “.” ở đầu.
Trải qua một hồi thảo luận, mọi người đều đưa ra kết luận khả năng cao “.” chính là tài khoản thử nghiệm hệ thống của GM.
Có người đoán rằng, có lẽ khi một đội thứ hai có số tích điểm vượt quá “.”, quy tắc của trò chơi sẽ xảy ra thay đổi.
Có khả năng đội nào vượt qua “.” trước tiên sẽ là đội giành được thắng lợi.
Có người hạng nhất rồi, khi ấy bảng xếp hạng cá nhân và đội ngũ sẽ là bảng chuẩn.
Nhưng cũng có người không đồng ý.
Bởi vì nếu như chỉ đơn giản như vượt phó bản, so sánh tích điểm, nói một cách khách quan thì người tới trước sẽ chiếm ưu thế hơn người đến sau.
Bằng chứng chính là những cá nhân và đội ngũ xếp hạng tương đối cao đều là những người đến đây từ sớm.
Nếu như tiêu chuẩn là ai vượt qua “.” trước tiên thì người đó giành thắng lợi, vậy thì những đội đến sau quá thiệt thòi.
Bởi vậy một số người chơi cho rằng, “.” chính là bậc cửa mà hệ thống sắp xếp cho người chơi.
Sau khi vượt qua nó, hệ thống sẽ hạn chế khi bọn họ chọn màn chơi.
Ví dụ như cưỡng chế PVP hay là thi đấu đào thải.
Mở ra kênh thế giới quả nhiên có lợi.
Nơi đây không chỉ xảy ra tranh chấp, cãi vã, giao dịch, còn có đủ loại suy luận đâm vào nhau lóe ra tia lửa.
Ví dụ như lúc này.
Người chơi thảo luận nguồn gốc và tác dụng của “.” xong lại quay sang thảo luận người sáng chế ra game nhốt bọn họ trong trò chơi cưỡng chế này là vì mục đích gì.
Nhìn khu bình luận đang thảo luận khí thế, Giang Phảng không phát biểu ý kiến nào.
Anh khẽ cong đầu ngón tay chạm nhẹ vào cái tên đội “.” trên bảng giao diện.
Động tác dịu dàng và thân mật.
Dường như đang nhớ nhung thứ gì đó tới tận xương tủy…
***
Hai ngày sau, người chơi ở Thị Trấn Sóc mới dần dần trở lại.
Bởi vì chưa để lộ khuôn mặt thật của mình, cho nên ba người quang minh chính đại bước đi trên đường phố, cũng không ai biết bọn họ chính là đội Lập Phương Chu hai ngày trước chỉ báo thời gian thôi mà đã khiến cho đám người chơi phải chạy qua chạy lại.
Thậm chí những người chơi khác còn đứng ngay bên cạnh thảo luận về chuyện của bọn họ mà chẳng hề dè dặt.
Lý Ngân Hàng ngồi nghỉ ngơi cạnh đài phun nước, cảm thấy chuyện này rất kỳ diệu, cô lẳng lặng cúi đầu nghịch hệ thống như một con chim cút, cố gắng hết sức để không gây sự chú ý.
Nam Chu ngồi chơi với Nam Cực Tinh, để mặc nó trèo lên cây, dùng quả thông chơi trò ném đỡ bóng với nó.
Rất nhanh, cậu cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt ấy không hề thuộc về Giang Phảng ngồi bên cạnh.
Nam Chu đưa mắt nhìn qua đó, bất ngờ khi thấy một gương mặt quen thuộc qua cửa sổ tầng hai của một quán trọ.
Chính là cô gái mà hai ngày trước cậu gặp ở trước bảng thông báo.
Nam Chu liếc mắt nhìn, cô gái ấy lập tức đỏ mặt, vội vàng tránh ra khỏi cửa sổ, chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Nam Chu khó hiểu.
Tại sao nhỉ.
Cậu xấu lắm sao?
Bấy giờ Lư Lộ Lộ của “Hoa Hồng Nhỏ Âm Vang” đang nép mình bên khung cửa sổ, trước mắt đều là ánh mắt trong trẻo lạnh lùng cong cong của Nam Chu.
Cô ấn ấn ngực mình, cách một lớp áo vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của bản thân.
Cô cảm thấy cái liếc mắt ấy đã khiến cho trái tim mình tràn đầy ấm áp.
Hai ngày trước, khi gặp anh ấy trước bảng điện tử hiển thị, anh ấy nói anh ấy phải đi.
Bây giờ lại quay về Thị Trấn Sóc như mình.
Đây là duyên phận ư?
Khi cô đang suy nghĩ có nên xuống lầu bắt chuyện đôi ba câu với Nam Chu để tiếp tục đoạn duyên phận này không, bên cạnh chợt vang lên giọng nói