***
Miệng im lặng một lát.
Nửa cái đầu treo lơ lửng trên quần, đong đưa theo gió, giống như một chiếc đèn lồng bị phá hỏng.
Khi nó mở miệng ra, giọng nữ bén nhọn cất lên:
– Tôi không cẩn thận làm mất con mắt rồi.
Cái đầu kia trầm ngâm một hồi:
– Làm mất ở đâu?
Giọng nữ:
– Tôi không biết.
Cái đầu:
– Con mắt ấy rất quan trọng.
Giọng nữ:
– Cho tôi một con mắt, tôi có thể đi tìm nó về.
Kỳ lạ ở chỗ, cùng một cái miệng nhưng phát ra âm thanh khác nhau và đều lạnh như băng.
Nửa cái đầu lăn từ trên thắt lưng xuống, mà người đàn ông chỉ có nửa gương mặt còn lại đứng bên cạnh giơ cánh tay cứng rắn phát xanh lên, chọc thẳng vào mắt.
Phốc.
Một con mắt thiếu hơi nước rơi ra khỏi hốc mắt lăn vào trong lòng bàn tay cậu ta.
Cậu ta giơ tay lên xé, cái tai tựa trăng khuyết rời khỏi cơ thể cậu ta như miếng đất nặn.
Cuối cùng, đôi chân kia nhận được một tai, một cánh tay, và một con mắt.
Thắt lưng đa dụng có tác dụng rất lớn, treo chật kín.
Mất đi một cái tai và hai con mắt, gương mặt người đàn ông có vẻ trống rỗng.
Cậu ta lạnh lùng nói:
– Tìm về.
Sau khi ra lệnh, “roạt” một tiếng, cơ thể người đàn ông sụp xuống từ chính giữa.
Trong nháy mắt, cơ thể khiếm khuyết biến thành những mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Trái tim lăn vào trong lều.
Bộ ruột tím tái như con rắn lủi vào trong tuyết.
Cái đầu lăn ra phía sau tảng đá, biến mất không còn bóng dáng.
Một bàn tay chống năm ngón dưới đất, di chuyển bằng ngón tay chổng ngược, tuần tra qua lại trong gió tuyết.
Cái tai được tay treo lên trên khóa kéo lều, đong đưa theo gió, nhìn từ xa giống như một vật trang sức không quan trọng.
Còn hai chân với thắt lưng treo đầy đồ biến mất trong nền tuyết.
Hình ảnh này đánh sâu vào thị giác, ngay cả Giang Phảng cũng bất giác xoay người nằm ngửa trên nền tuyết, vốc một nắm tuyết cho vào trong miệng, dựa vào nước tuyết tan ra để giảm bớt cơn buồn nôn.
Nam Chu nằm trên người anh, không nói gì.
Cậu vừa nhìn chằm chằm về phía lều trại, vừa vươn tay chậm rãi xoa ngực cho anh.
Cơn buồn nôn cuộn lên trong lòng dần dần dịu xuống, Giang Phảng giữ nguyên tư thế một trên một dưới nằm đè lên nhau, khẽ viết chữ lên eo Nam Chu: “Sao thế?”
Rõ ràng đã tìm được nơi muốn tìm, rõ ràng chỉnh thể của đối thủ chỉ là một người, nhưng lại trở thành hai đối đầu với rất nhiều.
Đánh không chết, có thể tách rời, hơn nữa từng bộ phận riêng lẻ đều mang đặc tính của gián.
Mỗi một bộ phận chia ra đều có thể giết người.
Nam Chu không trả lời anh.
Đầu ngón tay Giang Phảng hỏi tiếp: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nam Chu nhích nhích hông, viết ngắn gọn lên ngực anh: “Nghĩ cách.”
Giang Phảng cười cười xoa đầu cậu, cùng cậu nghĩ cách giải quyết.
Cho dù hệ thống không sửa lỗi ô vật phẩm có thể thu sinh vật sống của phó bản, nhưng nếu muốn nhét từng bộ phận vụn vặt vào cũng rất khó hoàn thành.
Vừa tốn chỗ vừa không thực tế.
Cánh cửa không thể chuyển động, tuân thủ quy tắc, chưa tới người mình nên giết sẽ tuyệt đối không ra tay, còn những sinh vật này thì khác.
Mỗi bộ phận đều mang ý thức và trí năng.
Nó vốn dĩ chính là vật chết, cho nên không có đau đớn, khó điều khiển.
Những quái vật trong nhận thức bình thường đều có khu vực trung tâm trí mạng, có thể đánh gục trong một đòn, nhưng dường như bọn nó không có.
Giang Phảng dùng rìu băng bổ xuyên qua giữa lưng người phụ nữ.
Hạ Ngân Xuyên cũng dùng đá đập nát đầu chị ta.
Kết quả đều không ảnh hưởng gì hết.
Người bình thường gặp phải phó bản khó thế này, sợ rằng sẽ đánh trống lui quân.
Không chọc vào được, thì chỉ còn nước trốn.
Đúng vào lúc này, Giang Phảng và Nam Chu đồng thời nghĩ tới:
Nếu như thật sự khó giải ngược lại càng đơn giản.
Cho tới bây giờ, hai phó bản mà bọn họ trải qua đều chỉ cần tìm được tư duy của phó bản là có thể thuận lợi đi trên con đường sinh tồn.
Ở phó bản thứ hai, quân sư quạt mo tài năng không quá xuất sắc – Tề Thiên Duẫn của đội ba người quán nướng là người đầu tiên nghĩ ra qua cửa bằng cách thay đổi thứ tự nghe thấy âm thanh “soạt soạt”.
Mặc dù phó bản hiện tại là một thử thách khó nhằn đối với thể lực, nhưng ở khu dựng lều trại nhìn tựa như khó giải thích, khó đột phá này.
Nam Chu cảm thấy bọn họ có thể động não.
Nam Chu lẳng lặng ló đầu ra khỏi bụi cây.
Cảnh tượng khu vực dựng lều trại vẫn vậy, chân tay vương vãi, giống như chuẩn bị mở party địa ngục.
Nam Chu làm ngơ những thứ này.
Cậu chú ý thấy, những mảnh vải vụn phủ trên tay chân đứt đoạn tuy cũ nát nhưng vẫn có thể nhìn ra cùng một kiểu với đội leo núi bên dưới.
Dẫu vậy, người này khác với những người kia.
Cơ thể của cậu ta hoàn toàn toàn bị chia cắt ra.
Tại sao?
Chỉ vì để chia ra hành động thuận tiện hơn, dễ đề phòng kẻ địch bên ngoài hơn thôi sao?
Vậy thì, tại sao trừ gã gấu đen thoạt nhìn có chút khuyết tật, cơ thể gã thằn lằn và gã cầm búa đều hoàn chỉnh chứ?
Đúng rồi, còn người phụ nữ nửa người.
Phần trên và dưới của chị ta tách rời, so ra thì hoàn hảo hơn rất nhiều so với người cả cơ thể vụn nát này.
Tại sao chỉ có một người khác biệt?
Nam Chu bò về chỗ cũ, im lặng ngồi nhớ về khuôn mặt ghép lại cũng chằng chịt vết nứt ban nãy.
Gương mặt kia bị gió tuyết thổi đông cứng tím tái, nhìn qua có vẻ tang thương, những dấu vết rạn nứt trên khuôn mặt khiến cậu ta giống một quả trứng muối.
Có điều rõ ràng tuổi tác của cậu ta không giống như ba người rưỡi đã chịu gió tuyết biết bao năm.
Cậu ta rất trẻ, tựa như sinh viên đại học chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Không phù hợp với suy nghĩ lúc trước của Nam Chu.
Lúc trước, cậu cho rằng trên núi và sườn núi là cùng một đội.
Một người phụ trách trông chừng nơi bọn họ quan tâm, nhóm còn lại không cho những người khác lên núi, ngăn cản người ta phát hiện một bí mật nào đó liên quan tới Thần Mặt Trăng.
Phân công rõ ràng, hợp tình hợp lý.
Nhưng hiện tại xem ra, người vụn nát này không giống như NPC khác.
Cậu ta bị cắt quá nát.
Hơn nữa không cùng độ tuổi so với những người còn lại trong đội leo núi.
NPC cũng cô lập nội bộ à?
Không đúng, như thế cũng không đúng.
Nửa người dưới của người phụ nữ cũng vỡ vụn.
Bọn họ mới giống như cùng chung một đội.
Nam Chu tập trung suy nghĩ một hồi, cảm thấy suy nghĩ không thông, bèn quay sang nhìn Giang Phảng.
Giang Phảng đang mỉm cười nhìn cậu.
Nam Chu viết vào lòng bàn tay anh: “Anh có đang suy nghĩ không?”
Giang Phảng viết trả lời: “Cậu nghĩ đến đâu rồi?”
Nam Chu kết luận suy nghĩ của mình một cách đơn giản: “Hai nhóm người trên dưới giống như cùng đường lại giống như không cùng đường.”
Giang Phảng: “Có cần tôi cung cấp thêm một số suy luận không?”
Nam Chu gật đầu.
Giang Phảng viết từng chữ: “Cậu có cảm thấy đoạn đường mà chúng ta đi rất bằng phẳng, rộng rãi và dễ đi không?”
Nam Chu gật đầu.
Cậu cũng cảm nhận được.
Cho dù trạng thái cơ thể yếu ớt, nhưng đi bộ suốt bốn tiếng cũng không tốn nhiều sức lực như ban nãy đi nhanh cùng đội ngũ.
Giang Phảng không viết nữa, chỉ nghiêm túc nhìn vào mắt cậu.
Nam Chu chớp chớp mắt, mắt cậu vụt sáng lên.
Đúng…
Đây là một vấn đề rất quan trọng.
Ban nãy, bọn họ đã đi vòng quanh đồng tuyết mấy kilômét.
Thế vậy mà trong suốt quá trình đi trên đoạn đường dễ đi này, bọn họ lại không gặp đội leo núi nào cả.
Dựa theo suy nghĩ chia đội ra đuổi theo ngay từ đầu của đội leo núi kia, trong vòng bốn tiếng, tỉ lệ bọn họ gặp được đội leo núi kia trên quãng đường này phải vô cùng cao mới đúng.
Nam Chu cho rằng bọn họ may mắn nên cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng Giang Phảng sẽ không cho rằng như vậy.
Khác với Nam Chu, Giang Phảng đã làm việc ở sòng bạc nhiều năm, anh không tin trên đời này có nhiều may mắn đến thế.
Đội leo núi không đi tới nơi này vì tin tưởng người đàn ông vỡ vụn kia có thể thủ cửa sao?
Hay là…
Khu lều trại này mới chính là nguyên nhân đội leo núi trốn tránh, không dám đến gần?
Hơn nữa, Giang Phảng phát hiện, khi bọn họ nấp phía