***
“Lập Phương Chu” lựa chọn “Đảo Vườn” làm địa điểm dừng chân lần này.
Biểu ngữ tuyên truyền của “Đảo Vườn” là “nơi gần giống với đào nguyên nhất”.
Nơi đây đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào.
Đất đen sau khi dày công thăng cấp, sẽ màu mỡ tới mức vắt được ra nước.
Ra bãi biển bắt hải sản cũng có cơ hội thu hoạch phong phú.
Hoặc cũng có thể kiếm một mảnh đất ở bãi chăn nuôi trung tâm, nuôi một chú Border Collie, cưỡi ngựa, thả trâu, chăn dê, cũng là một sự lựa chọn không tệ.
Nuôi cá, đốn củi, không gì không thể.
Rất nhiều người chơi trước đây tích lũy được một ít, thích tập trung ở “Đảo Vườn”, bọn họ mua một mảnh đất, dựa vào trao đổi sản phẩm nông nghiệp với NPC để đổi tích điểm sống sót.
Bởi vì các sản phẩm nông nghiệp giá thành thấp, đa số người chơi không có đầu óc làm ăn, cho nên không thể mở rộng kinh doanh lớn.
Cho tới bây giờ, cũng có trên trăm người chơi lỗ vốn, nguồn vốn khó khăn lắm mới tích lũy được mất sạch, nghèo tới mức chỉ đành bán đi mảnh đất, cuối cùng ngoan ngoãn quay lại đánh phó bản.
Nhưng từ đầu tới cuối “Đảo Vườn” vẫn là “Đảo Vườn” ấm áp, sẽ không xảy ra bất cứ thay đổi nào.
Sữa hoa quả đông ở nơi đây tươi ngon nhất, vừa mới hái từ trên cành xuống đã được bày lên bàn ăn.
Dâu tây và vải còn vương sương sớm, khoét rỗng ở giữa, chỉ cần cho mỗi sữa đặc vào, sau đó để trong tủ lạnh mấy tiếng đồng hồ, sẽ cho ra một món điểm tâm tươi ngon, mang theo sương ngọt tự nhiên.
Một phần điểm tâm tổng cộng có hai vị, mỗi vị có ba quả.
Lúc này, Nam Chu và Nam Cực Tinh đang giằng co nhau trước đĩa điểm tâm.
Nam Cực Tinh hùng hổ vỗ vỗ móng vuốt bên cạnh quả vải:
“Tui muốn ăn cái này.”
Nam Chu không vui, cò kè mặc cả với nó:
– Tao thích ăn.
Nam Cực Tinh suy nghĩ, miễn cưỡng dịch móng vuốt sang quả dâu bên cạnh.
Nam Chu suy nghĩ một lát:
– Tao cũng thích ăn.
Nam Cực Tinh tức giận, ôm lấy quả vải sữa đông, đôi chân ngắn tũn của nó nhảy vọt vào trong hộp giấy, chỉ để lộ cái đầu.
Nó đứng trước mặt Nam Chu, gặm viền quả vải thị uy.
Nam Cực Tinh đắc ý: “Chít.”
Nam Chu im lặng.
Lý Ngân Hàng và Giang Phảng bật cười.
Lý Ngân Hàng xoa đầu Nam Cực Tinh.
Giang Phảng xoa đầu Nam Chu.
Coi như hai bên đều được an ủi.
Nam Chu cầm chiếc thìa gỗ, chuyên tâm múc sữa đặc từ trong quả dâu tây.
Chuyên tâm tới mức dường như trên thế giới này chỉ còn lại món điểm tâm trước mặt cậu.
NPC thiếu nữ mặt bầu bĩnh đeo khăn trùm đầu khẽ chạm vào cổ tay Nam Chu, đưa cho cậu một tờ giấy ăn.
Đỏ mặt chỉ vào khóe môi cậu.
Nơi ấy còn dính sữa màu trắng.
Nam Chu chưa kịp đưa tay ra, Giang Phảng đã khẽ dùng ngón cái lau đi giúp cậu.
Đồng thời cũng nhận lấy tờ giấy trong tay cô gái một cách tự nhiên, lau ngón tay, lịch sự nói:
– Cảm ơn.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh còn muốn đứng cạnh Nam Chu thêm một lát.
Nhưng chuông cửa quán điểm tâm ngọt lại vang lên, có khách mới bước vào.
Cô chỉ đành ngại ngùng cười với Nam Chu, khẽ chạy về quầy hàng.
Lý Ngân Hàng cảm thấy dường như mình đã từng nhìn thấy màn này rồi.
Cô cười nói:
– Hình như rất nhiều NPC đều thích cậu.
Đương nhiên, cũng có những NPC rất ghét Nam Chu.
Ví dụ như con thỏ thép và cây nấm nhiều màu từng nói chuyện với cậu.
Trước giờ những NPC luôn phản ứng bình thường, không nhiều sắc thái với người chơi khác.
Tuy nhiên, với Nam Chu thì yêu ghét rất rõ ràng.
Nam Chu khoét rỗng một quả dâu tây, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nên tiếp tục ăn dâu hay ăn vải.
Cậu không chú ý NPC kia là nam hay nữ, được Lý Ngân Hàng nhắc nhở, mới ngẩng đầu lên nhìn.
Khẽ hỏi lại một câu:
– Vậy à?
Lý Ngân Hàng vẫn tò mò lắm.
Quả thực cô muốn Nam Chu nói nhiều hơn, tốt nhất là có thể kể ra chuyện liên quan tới mình.
Cho dù cô biết, khả năng cao Nam Chu không coi mình là bạn bè thì cô vẫn rất muốn làm bạn với cậu.
Cô rất muốn hỏi thăm Nam Chu, tại sao cậu ăn nhiều đồ ngọt mà eo vẫn thon thế kia.
Thôi vậy, nếu như Nam Chu đã không muốn nói, Lý Ngân Hàng cũng không hỏi.
Dẫu cho cô thầm nói trong lòng như vậy, nhưng cô vẫn luôn biết, bản thân mình đi theo Nam Chu và Giang Phảng đã chiếm lợi lớn.
Cô sẽ không làm phiền tới người khác chỉ vì nhu cầu đơn phương và nhàm chán của mình để rồi ảnh hưởng tới nhu cầu sinh tồn cơ bản nhất.
Chủ quán điểm tâm ngọt kiểu gia đình này là một thiếu nữ có khuôn mặt bầu bĩnh.
Theo thiết lập, cô gái kiên cường này, vừa mở cửa hàng trong mơ của mình, vừa nuôi lớn cô em gái.
Khi thiếu nữ mặt bầu bĩnh đang chào khách tới, cô em gái năm tuổi còn chưa cao bằng chiếc bàn của cô cũng vừa thức giấc.
Cô bé lắc lư từ trong phòng ngủ ra ngoài.
Vừa nhìn thấy có nhiều khách như vậy, bệnh “có người đến là điên” mãn tính của cô bé phát tác, cô bé chạy xung quanh như con thỏ.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh chỉ đành đuổi theo sau và gọi tên, muốn bắt lấy cô bé.
Khi chạy tới gần Nam Chu, đôi chân ngắn củn của cô bé bất cẩn vấp vào chân bàn.
Nhìn như sắp vấp ngã, nhưng lại bị túm lên hướng lên một góc 45 độ giữa không trung.
Nam Chu vươn tay nắm chặt cổ áo cô nhóc.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh chạy toát mồ hôi đứng cạnh Nam Chu, luôn miệng nói xin lỗi:
– Xin, xin lỗi, đã gây rắc rối cho anh.
Nam Chu nhìn cô nhóc không chịu khuất phục kia:
– Không sao.
Trước đây em gái tôi cũng rất nghịch ngợm… còn làm tôi bị thương.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh khiêm tốn xin chỉ bảo:
– Ồ, vậy phải dạy nó làm sao?
Nam Chu thản nhiên:
– Sau đó, nó chết rồi.
Thiếu nữ mặt bầu bĩnh: …
Cô nhóc: …
Cô nhóc bị dọa sợ ngoan ngoãn nắm chặt lấy vạt áo của người chị mặt bầu bĩnh, đi theo cô.
Trước lúc đi còn không ngừng quay đầu lại, không thể hiểu nổi tại sao trên gương mặt đẹp như vậy còn có cái miệng làm gì.
Nam Chu cũng nhìn cô nhóc, từ khuôn mặt ấy, cậu nhìn thấy một gương mặt non nớt khác.
Ban đầu, Nam Chu không hề biết bản thân là một nhân vật hư cấu.
Cậu chỉ biết thế giới cậu đang ở dị dạng và quái dị.
Bởi vậy, cậu giống như một động vật mẫn cảm sinh ra trong hoàn cảnh nguy hiểm, thông minh từ sớm, cũng vô cùng cô độc.
Có lẽ do không thể nói chuyện với bố mẹ và em gái, từ bé cậu đã không thích nói chuyện với người khác.
Nhà cửa ở trấn nhỏ san sát nhau, mái ngói gần như liền một dải.
Khi còn bé, Nam Chu rất thích giẫm lên nóc nhà, coi cả trấn nhỏ như công cụ nhảy lò cò của mình.
Nhảy mệt rồi, cậu sẽ ngồi xuống nóc của một nhà, bình tĩnh nghĩ về chuyện bản thân.
Dáng vẻ cậu ngồi trên nóc nhà giống như một chú mèo.
Nam Chu phát hiện ra năng lực của mình sớm hơn trong truyện tranh đã viết.
Bốn tuổi, khi gối đầu ngủ trên quyển truyện cổ tích, cậu đã hấp thu được một lượng lớn từ ngữ mà cậu còn chưa nhận biết.
Hôm sau, cậu lại thử đặt dưới gối đầu mình một quyển từ điển.
Chỉ trong một đêm, cậu đã hiểu hàm nghĩa của những chữ cái đó.
Đáng tiếc, khi ấy cậu không thể tìm được nhiều sách, cơ bản đều là những quyển sách vỡ lòng đặt sẵn trên giá sách của cậu.
Bé con Nam Chu đi khắp trấn Vĩnh Vô, nhưng không tìm thấy một hiệu sách nào.
Vậy thì bố cậu mua sách ở đâu nhỉ?
Cậu cũng đã biết trấn Vĩnh Vô là một nơi khép kín.
Khi chạy khắp nơi như một con mèo hoang nhỏ, cậu phát hiện bức tường trong suốt vô hình bao quanh trấn Vĩnh Vô.
Cậu đi vòng quanh trấn, cũng không thể tìm được bất cứ cánh cửa nào thông ra bên ngoài.
Thậm chí, cậu còn biết sự tồn tại của Quang Mị sớm hơn trong truyện tranh đã vẽ.
Cậu đã từng rất sợ hãi.
Và rồi sự sợ hãi của cậu đã kết thúc vào một ngày mặt trời không lặn.
Ngày hôm ấy, Quang Mị mò tới trước cửa sổ phòng cậu.
Cậu cầm chiếc bút chì đã gọt, ngồi xổm trước cửa sổ, liều mình bảo vệ người nhà mình.
Nhưng cậu bất chợt nhận thấy cảm giác khống chế vô cùng quái dị.
Dường như trong ánh sáng rực rỡ có một bàn tay thao túng cậu, kéo cậu vào trong tủ quần áo, ép chặt đầu cậu không cho cậu di chuyển.
Không chỉ vậy, còn ép buộc cậu ra vẻ run rẩy sợ hãi.
Trước đây, Nam Chu luôn thấy có gì đó không ổn đang chiếm cứ cuộc sống hằng ngày của cậu.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cực kỳ rõ ràng mình đang bị một sức mạnh nào đó ép buộc diễn theo nội dung.
Sau đó, cậu mất khống chế, diễn theo đoạn kịch bản mà cậu đã từng trải qua.
Cậu cảnh báo sự tồn tại của quái vật với bố mẹ, bạn bè và em gái.
Cậu thử báo cảnh sát.
Cậu thử dẫn theo em gái rời khỏi trấn Vĩnh Vô.
Kết quả cuối cùng đã nằm trong dự đoán của cậu.
Cậu không thể rời khỏi trấn Vĩnh Vô.
Bởi vậy, cậu không thất vọng quá nhiều.
Khi bị người thao túng đặt tay lên bức tường, xương cốt Nam Chu được thả lỏng.
Giống như một con rối cuối cùng cũng thoát khỏi sợi dây trói buộc và có được quyền lợi hoạt động tự do.
Nam Chu lịch sự gõ lên bức tường không khí trong suốt.
Cốc, cốc, cốc.
Cậu khẽ chào hỏi bên ngoài:
“Này, có ai không?”
Có ai nghe thấy không?
Nơi đây chỉ có một mình tôi thôi.
Không ai phản ứng, đúng như trong dự đoán của cậu.
Cậu đạp xe đạp, chở em gái quay lại trấn Vĩnh Vô, còn dùng tiền lẻ mua cho cô bé một que kem.
Đồ ăn ở trấn Vĩnh Vô