VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 2: Búp bê
Edit: Cá trê
__________
Hiện giờ tin tức lan truyền rất nhanh chóng, chỉ cần là người có chút quan tâm đến pháp luật đều biết vân tay là thứ độc nhất vô nhị, là chứng cứ có thể quyết định thân phận hung thủ.
Lại càng không cần nói đến những người trẻ tuổi trong thời đại công nghệ.
Vân tay ở đây chính là những đường vân đặc biệt trên bụng ngón tay.
Thật ra nhóm Lộ Tranh căn bản không trích xuất được bất kì dấu vân tay đúng nghĩa nào ở hiện trường cả nhà Chiêm Giai Hoà bị giết hại, ngoại trừ một chút ít dấu vết còn sót lại trên mảnh sơn móng tay nhỏ thì cũng chỉ là hai đường vân đốt ngón tay mà thôi.
Đường vân đốt ngón tay khác với dấu vân tay, tuy rằng trên lý thuyết đường vân đốt ngón tay của mỗi người đều khác nhau, nhưng trong nước hiện không có kho dữ liệu lưu giữ đường vân đốt ngón tay, cũng không có đủ thẩm quyền để xác định danh tính mà chỉ có thể dựa vào sự quan sát bằng mắt thường của nhân viên giám định.
Chỉ dựa vào chứng cứ này thì không đủ để định tội, nếu Chiêm Thắng Nam biết điều này mà sống chết không thừa nhận vậy thì phiền toái.
Cảnh Chí Trung rất giỏi trong việc thẩm vấn, lão bánh quẩy này thích hợp với việc trộn lẫn sự khác nhau của dấu vân tay và đường vân đốt ngón tay, gây áp lực cho Chiêm Thắng Nam.
Quả nhiên, thời điểm nghe thấy dấu vân tay của bản thân xuất hiện ở hiện trường vụ án, Lộ Tranh chú ý tới ngón tay Chiêm Thắng Nam hơi rụt lại.
Nhưng rất nhanh, Chiêm Thắng Nam ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn chút khinh thường: "Chú cảnh sát à, các chú đang ép cung sao? Đó là nhà chú hai tôi mà, tôi đến đó thì có gì ngạc nhiên, sao không thể để lại dấu vân tay chứ?"
Ha, cô gái này, thời khắc mấu chốt còn rất nhanh trí.
Đúng là gừng càng già càng cay, tuy rằng giờ phút này mặt Cảnh Chí Trung không có chút thay đổi, song Lộ Tranh không hiểu sao lại cảm nhận được nội tâm anh ta đang phát ra tiếng cười hahaha đầy hưng phấn.
Tựa như lão thợ săn đang nhìn vào con mồi tự cho là thông minh đã tránh thoát một cái bẫy nhưng lại không hề hay biết bản thân đã bước đến bờ vực của một cái bẫy khác.
"Đương nhiên không gì là không thể." Cảnh Chí Trung bình tĩnh nhìn Chiêm Thắng Nam, gương mặt chữ điền toả ra áp lực vô hạn: "Thế nhưng, nếu tôi nói vân tay của cô lưu lại trên thứ hung thủ đã từng động qua thì sao?"
Căn cứ vào lời nói của bảo mẫu theo giờ đến quét tước định kì của nhà Chiêm Giai Hoà thì cô gái nhỏ Chiêm Minh Phi xem tủ búp bê kia là tâm can bảo bối của mình, bình thường ngoại trừ cô bé thì ai cũng không được đụng vào, ngay cả Cung Vân Lộ cũng không được.
Sắc mặt Chiêm Thắng Nam bằng mắt thường cũng thấy được đã trắng bệch.
Lộ Tranh bình tĩnh, biết cạy được miệng cô ta chỉ còn là vấn đề thời gian liền đứng dậy yên lặng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên ngoài hành lang phòng thẩm vấn có một người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi trắng, dáng người nhỏ gầy, làn da trắng nõn, gương mặt tuấn tú, lúc này đang cầm cặp công văn, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Đồng chí cảnh sát, xin hỏi Thắng Nam thế nào rồi?" Thấy Lộ Tranh ra khỏi phòng thẩm vấn thì hai mắt sáng lên, khẩn trương đi đến hỏi anh.
"Vẫn chưa kết thúc thẩm vấn, tình hình trước mắt không thể tiết lộ được." Lộ Tranh khoát tay, bỗng cảm thấy diện mạo người đàn ông trẻ tuổi này nhìn hơi quen mắt.
"Từ từ." Anh hơi híp mắt, "Anh là thư kí của Vương tổng đúng không?"
Người đàn ông trẻ tuổi hoảng sợ, tựa như không ngờ Lộ Tranh vẫn còn nhớ rõ mình, vội gật đầu không ngừng: "Đúng vậy, tôi chính là người đã gọi điện thoại hỏi thư ký của Chiêm tổng sao còn chưa đến, lần trước đã có cảnh sát nói qua với tôi rồi."
"Thì......!Thắng Nam là bạn gái tôi." Người đàn ông trẻ tuổi hơi xấu hổ nói, vươn tay bắt tay với Lộ Tranh, "Tôi tên Tô Minh."
"À, thì ra là thế, hai người rất có tướng phu thê đấy." Lộ Tranh hiểu rõ gật đầu, xem ra người này chính là vị thần bí mà Chiêm Thắng Nam gọi là "anh yêu" lúc nghe điện thoại ở phòng tiếp khách.
Bộ dáng của chàng trai Tô Minh này quả thật có vài phần tương tự Chiêm Thắng Nam, mày cong rất tuấn tú, thái độ đối nhân xử thế thoạt nhìn cũng thông minh khéo léo, Lộ Tranh cảm thấy anh ta cùng cô gái 2D hung ác Chiêm Thắng Nam kia không quá tương xứng nhau.
"Bên trong đoán chừng còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới xong." Lộ Tranh đoán Chiêm Thắng Nam ra khỏi phòng thẩm vấn có lẽ sẽ trực tiếp bị giam giữ nên uyển chuyển nói với Tô Minh: "Nói không chừng hôm nay đến tối muộn vẫn chưa xong đâu.
Anh về trước đi, đến lúc có tin tức thì cảnh sát sẽ thông báo đến cho anh."
"Được được, cảm ơn anh cảnh sát." Tô Minh không ngừng gật đầu, chần chừ một lát, vẻ mặt mang theo do dự kéo tay áo Lộ Tranh.
"Sếp ơi, tôi rất hiểu Thắng Nam." Anh ta khẩn thiết nói: "Chuyện xảy ra tàn nhẫn như thế, cô ấy chỉ là một cô gái không làm được đâu.
Bình thường nhìn thấy côn trùng thôi cô ấy cũng bị doạ khóc rồi, cô ấy chính là một người lỗ tai mềm, rất dễ bị người khác lừa gạt, nói không chừng là bị ai đó lừa gạt......"
Thấy anh ta càng nói càng kích động, Lộ Tranh thở dài vỗ vai anh ta, anh xoay người sang hướng khác đi về phía cuối hành lang.
"Anh yên tâm, chúng tôi sẽ không để bất kì tên tội phạm nào trốn thoát, cũng sẽ không bắt oan một người tốt nào đâu."
Cơ sở vật chất của Cục Cảnh sát Ninh Hải vô cùng đầy đủ, diện tích sàn tương đối lớn, chỉ là kiến trúc thiết kế có hơi phức tạp, nhóm người tổ trọng án ngày đầu tiên tới, Đại Hùng xém chút đã lạc đường.
Lúc này nếu để cho Tô Minh một mình ra cửa thì không biết sẽ đụng bao nhiêu vách tường.
Thấy cảm xúc anh ta kích động, một bộ dáng bị đả kích, đoán chừng tình cảm của anh ta và Chiêm Thắng Nam không tồi nên nhất thời không thể tiếp nhận được chuyện bạn gái phạm tội.
Lộ Tranh tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, trở