VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 1: Trầm ngư
Edit: Cá trê
__________
Mọi âm thanh vào buổi đêm ở nông thôn dường như không còn, chỉ có ngọn đèn thưa thớt ở xa xa, chốn đồng hoang không một bóng người qua lại, chỉ có tiếng ve kêu mỏng manh để bày tỏ sự tồn tại của mình.
Đây là một con đường nhỏ ban ngày có rất ít người đi qua, nhưng lúc này lại ngoài ý muốn truyền đến tiếng "tạch tạch" kỳ quái.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, có một người từ trên xe nhảy xuống.
"Rầm ____ Rầm ____" Hai tiếng vang đánh vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Người nọ dường như không ngờ lại tạo ra âm thanh lớn như thế, sợ tới mức rụt cổ lại, yên lặng đứng bất động trong chốc lát, rồi thận trọng nhìn một vòng xung quanh.
May thật, không có ai chú ý tới, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có.
Người nọ thở ra một hơi nhẹ nhõm, đoạn cúi thắt lưng "Hự ____ Hộc!" Bịch một tiếng, kéo một vật đen như mực ra khỏi cốp xe.
Vật thể kia dường như hơi nặng, người nọ vốn định kéo đồ vứt vào bên trong bụi cỏ, không ngờ mới kéo một chút đã không còn sức.
Y thở hổn hễn ngồi xuống ven đường, trong bóng tối y lấy thứ gì đó vừa tròn vừa dẹp xuống xe, chắc là một cái mũ rơm, cầm lấy phẩy phẩy quạt gió.
Tiếp đó y cam chịu bỏ mũ xuống, đứng dậy lấy đồ vật ra khỏi túi, cạch một tiếng bật lửa lên.
Ánh lửa mỏng manh chiếu vào đôi mắt bị nếp nhăn che kín xung quanh.
Y lại tiếp tục lôi đồ ra khỏi túi, lần này có thể thấy rõ là ba nén nhang, y đốt nhang trước mặt rồi cắm xuống mặt đất ẩm ướt mềm xốp, sau đó thì lau mồ hôi rồi đứng thẳng lên.
"Thật xin lỗi ngài, cái thắt lưng già này thật sự không được nữa rồi."
"Hãy đầu thai tốt nhé, kiếp sau trở thành đại phú đại quý, xin đừng oán giận tôi."
**
Sở Cảnh sát tỉnh A, phòng làm việc tổ trọng án số một ở lầu bốn.
Lộ Tranh mới nhậm chức chức quan tép riu vẫn còn đang rất vui vẻ.
Vốn dĩ lúc ở thành phố Du Tiền, khi cảnh lực không đủ, chủ chốt của anh là làm kỹ thuật, nhưng không đơn giản chỉ mỗi việc kiểm nghiệm dấu vết, mà ngay cả truy bắt, thẩm vấn hay chụp ảnh gì cũng đến tay anh, nói mĩ miều thì là đội trưởng đội kỹ thuật, trên thực tế phòng làm việc có hơi lớn nhưng nhét hai ba người vào thì vẫn khá chật chội.
Mà hiện giờ Cảnh Chí Trung là sếp nên cũng có văn phòng của riêng mình, chia sẻ phòng làm việc rộng rãi này với anh chỉ còn lại hai người Đường Thiệu Nguyên và Nguỵ Hùng Phong, quả thực thoải mái vô cùng.
Chỉ là phong cách của hai người đồng nghiệp này có chút khác biệt.
Bàn của Nguỵ Hùng Phong gần cửa nhất, phía trên tấm ngăn là điện thoại của tổ một, trên bàn vừa loạn vừa bẩn, ngoại trừ một cái máy tính hai màn hình còn có một đống văn kiện lộn xộn, bên trên cái laptop đang cắm điện là nhiều nhân vật anime mà anh không biết đến, bình nước khoáng đã uống hết, một cục giấy vụn cùng một lõi táo đã ăn xong, duy chỉ có một chỗ coi như là sạch sẽ nhất đang trưng bày một nhân vật búp bê nữ ngực to eo nhỏ bằng nhựa, theo cách nói của cậu ta thì đây là đồ thủ công, em gái bằng nhựa có tỷ lệ không khoa học kia chính là nữ thần của cậu ta, khi nhìn vào thì sẽ có động lực làm việc, tên của cô là một chuỗi từ gì đó, dù sao thì Lộ Tranh nghe cũng không hiểu.
Mỗi lần Đường Thiệu Nguyên đi ngang qua bàn của cậu ta thì sẽ luôn cau mày, nghiêng mặt sang hướng khác, tựa như liếc nhìn thêm một cái sẽ khiến cậu đau đầu thêm.
"Đường Thiệu Nguyên! Cậu là đồ khác người, nhìn bàn của tui thì sẽ ô nhiễm hai mắt cậu hay sao?"
"Sẽ không, nhưng mà sẽ ô nhiễm xoang mũi của tôi."
"A a a a a!"
Cảnh tượng ồn ào này cứ vài ngày lại diễn ra một lần.
Cũng không trách Đường Thiệu Nguyên phun lời sắc bén, thật sự thì vệ sinh khu vực làm việc của Nguỵ Hùng Phong chênh lệch rất nhiều so với của cậu, tấm thuỷ tinh phân cách hai nơi này cứ như đang phân chia ra hai thế giới vậy.
Lộ Tranh vừa tới ngày đầu tiên đã bị hấp dẫn bởi khu vực làm việc của cậu.
Máy tính, điện thoại, sách tư liệu các loại đều chỉnh tề trên giá, nước rửa tay, khăn giấy khử trùng, miếng bông tẩm cồn, găng tay dùng một lần, khẩu trang có thể tháo rời và kem bôi tay được xếp thành hàng trên bàn giống như hàng lính đứng gác, thật khiến người khác chấn động.
Bên cạnh bàn là một cái máy pha cà phê DeLonghi, kế bên là rất nhiều gói hạt cà phê đựng trong hộp acrylic, mỗi túi đều được kẹp gọn gàng bằng kẹp niêm phong, khắp nơi sạch sẽ gọn gàng tựa như nhà mẫu IKEA.
Dường như trong không khí cũng mang theo mùi hương khiến người khác say mê.
Nổi bật nhất trong số đó là một cái kệ gỗ nhỏ đặt dưới đất, trên kệ có một đôi giày bóng rổ cùng một quả bóng rổ Spalding, giày chơi bóng trắng như tuyết, ngay cả thân quả bóng cũng như vừa được lau qua vô cùng sạch sẽ.
"Ấy Thiệu Nguyên, cậu cũng chơi bóng sao!" Lộ Tranh kinh hỉ, mở to hai mắt nhìn quả bóng: "Hôm nào chơi bóng thì rủ tôi với."
Không trách được anh ngạc nhiên, thật sự thì ngoại hình Đường Thiệu Nguyên thoạt nhìn không có liên hệ gì với loại vận động mồ hơi tuôn như mưa này ____ Nói thật, dựa theo ấn tượng của mình thì Lộ Tranh cảm thấy cậu cho dù chơi bóng thì cũng phải mang bao tay chống bụi.
Đường Thiệu Nguyên đang ngồi trước máy tính vờ xem văn kiện chợt rụt ngón tay lại, đôi mi dưới sự che chắn của mắt kính run rẩy liên hồi.
Chơi bóng thì rủ anh với.
Câu nói này tựa như mang cậu trở về mười ba năm trước.
Mặt trời chói chang, trên con đường rợp bóng cây từ căn tin đến khoa giáo có một cậu thiếu niên mặt baby để tóc ngắn, hai tay đút vào túi quần đang đi nhanh về phía trước, cậu bé đi được một thì dừng lại, đột ngột nhảy đà tại chỗ, hai tay làm thành động tác ném rổ đầy đẹp đẽ.
"Víu ____! Tuyệt vời!"
Còn tự lồ ng tiếng cho chính mình.
Đứa trẻ trốn sau gốc câu nhịn không được phì cười thành tiếng, nhưng dường như sợ bị phát hiện nên vội vàng đưa tay che miệng.
"A, Lộ Tranh!" Bên kia đường là một sân bóng rổ công cộng được ngăn cách bởi hàng rào sắt màu xanh, một thiếu niên da màu lúa mạch đầu đầy mồ hôi lớn tiếng gọi qua bên này: "3v3, tới không!"
"Đệt!" Thiếu niên mặt baby cười to ra tiếng, trên má lộ ra một lúm đồng tiền nhỏ: "Tần Hãn, cậu chơi bóng vậy mà không gọi tớ!"
Cậu nhóc vừa nói vừa chạy như bay về phía lối vào sân bóng, áo đồng phục theo động tác mang theo một trận gió, thổi xào xạc vào lá cây trước mặt cậu bé đang nấp sau gốc cây.
Người đã đi rồi.
Cậu bé chầm chậm chui ra khỏi thân cây, trong mắt tràn đầy ao ướt nhìn về hướng sân bóng rổ, bên đó là một mảng trống trải, ngay cả mái che cũng không có, xung quanh sân có mấy cô gái nhỏ đang hưng phấn chỉ trỏ, tràn đầy hương vị thanh xuân.
Thở