"Sư huynh."
Đương lúc Lộ Tranh và Nguỵ Hùng Phong sục sôi vì phát hiện trên băng hình theo dõi, có người đẩy cửa đi vào, chính là Đường Thiệu Nguyên.
"Có tình huống mới?" Lộ Tranh nhếch mày, đứng dậy hỏi.
Đường Thiệu Nguyên mở miệng, cười khẽ: "Tra ra được một tin tức hữu dụng, nửa năm trước Thạch Tĩnh Di bởi vì nguyên nhân thân thể đã từ chức, trước đó cô ấy từng làm việc cho một công ty dược phẩm sinh học và có đủ điều kiện tiếp xúc với γ-hydroxybutyric.
Căn cứ vào điều tra trước mắt thì cô ấy là nghi phạm duy nhất có khả năng tiếp xúc và sử dụng γ-hydroxybutyric trong công việc nghiên cứu."
Nguỵ Hùng Phong kích động nhảy người lên, búng tay ra tiếng "tách".
"Moá! Chính là cô ta!"
**
Phòng thẩm vấn lạnh như băng.
"Cạch ____ Cạch ____" hai tiếng, điều tra viên lần lượt khoá kỹ ổ khoá trên ghế thẩm vấn.
"Đội phó Hàm." Điều tra viên sau khi khoá xong thì có chút khó xử, chạy đến nhỏ giọng nói bên tai Hàm Hồng Nho: "Nghi phạm gầy quá, hình như không khoá được ghế thẩm vấn."
Hàm Hồng Nho nghe xong thì đứng dậy, trưng khuôn mặt đen cau có thong thả đi hai vòng khu vực thẩm vấn.
Người ngồi trên ghế gầy yếu đầy uể oải, trên mặt không có biểu cảm, thậm chí trong mắt cũng không có tiêu cự.
"Có lẽ không có vấn đề gì." Đội phó Hàm gật đầu: "Khoá bàn tay là được."
Sau khi sắp xếp xong tất cả, cuộc thẩm vấn cũng bắt đầu.
Có thể cảm thấy cùng là nữ giới thì sẽ dễ khơi thông hơn, nên người phụ trách chính cuộc thẩm vấn lần này chính là đội trưởng Hoàng Anh.
"Thạch Tĩnh Di đúng không? Biết hôm nay vì sao chúng tôi tìm cô tới không?"
Thạch Tĩnh Di trên ghế dường như không nghe thấy gì, vẻ mặt đầy lo âu ngẩng đầu, tầm mắt nhìn khắp ngõ ngách trong phòng, chỉ là không hề nhìn người.
Lộ Tranh ngồi bên cạnh đội trưởng Hoàng Anh hơi hơi nhíu mày.
"Trong khoảng thời gian từ 11 giờ 30 đến 12 giờ trưa ngày 25 tháng 8 cô đang ở đâu? Làm chuyện gì? Có ai làm chứng hay không?"
Đội trưởng Hoàng không bận tâm việc Thạch Tĩnh Di không mở miệng, dứt khoát đưa ra vấn đề thứ hai.
Cảm xúc Thạch Tĩnh Di lúc này tựa như đã dao động, vài giây trôi qua, cổ cô cử động, bất thình lình nước mắt như hạt đậu từng giọt tuôn ra khỏi hốc mắt.
Thật sự là tuôn ra, không hề có tiếng thút thít, cũng không hề run rẩy, nhìn qua có phần quỷ dị không nói nên lời.
Mày Lộ Tranh càng nhíu chặt hơn.
Lần trước đến thị cục, Thạch Tĩnh Di tuy rằng trạng thái tinh thần nhìn qua không quá tốt nhưng tốt xấu gì cũng hỏi gì đáp nấy, nhìn ra được dao động cảm xúc.
Mà lúc này cô như con rối gỗ bị rút hết linh hồn, cắt đứt mọi cảm giác với thế giới bên ngoài.
Là do hành vi phạm tội bị bại lộ nên dựa vào sự mềm yếu để chống cự, hay là do hối hận xen lẫn áy này?
Không, đều không giống!
Lộ Tranh đột nhiên đứng dậy, vội vàng nói bên tai đội trưởng Hoàng: "Đội trưởng, cần phải tạm dừng thẩm vấn một chút, tôi nghi ngờ trạng thái tinh thần Thạch Tĩnh Di không quá đúng."
Rất nhanh, thị cục đã cho mời bác sĩ tâm lý.
"Vị này là bệnh nhân đã từng đến kiểm tra ở khoa chúng tôi." Rất trùng hợp, đây chính là bác sĩ trước đó Thạch Tĩnh Di đã đi khám: "Người bệnh có tiền sử trầm cảm, tình trạng khá nghiêm trọng, trước đó lẽ ra đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng hiện giờ xem ra tình trạng đã xấu đi."
Cơ thể cũng như trạng thái tinh thần của Thạch Tĩnh Di không thể tiếp tục thẩm vấn, nhanh chóng được đưa đến khu chăm sóc chuyên nghiệp tiến hành trị liệu, vụ án nhất thời lại lâm vào ngõ cụt.
"Tổ trưởng, anh nói xem thật sự là cô ấy sao?" Nguỵ Hùng Phong lẩm bẩm: "Cô ấy khi khoẻ khi không như thế, có được không?"
Lộ Tranh cũng thở dài, vươn tay xoa xoa đầu mình: "Bây giờ không thể xác định được, chúng ta chỉ có thể bắt tay vào hướng khác.
Đại Hùng, cậu tiếp tục theo dõi, mang một đội điều tra xem ngày đó có nhân chứng nhìn thấy Thạch Tĩnh Di ra vào toà nhà thực nghiệm hay không, hình tượng của cô ấy có thể sẽ khắc sâu ấn tượng cho người khác.
Tôi sẽ nghiên cứu một chút những vật chứng hiện trường."
Xử lý tình huống đột ngột phát sinh xong, Lộ Tranh kéo thân thể mệt mỏi của mình về phòng vật chứng, mở sổ ghi chú trên tay, cắn bút, sắp xếp suy nghĩ lại lần nữa.
Trong các nghi phạm hiện tại, Hùng Bác Nghĩa cùng với sư muội Kim Dật sau khi rời khỏi toà nhà thực nghiệm vẫn ở cùng nhau, không có thời gian gây án, nếu Kim Dật không nói dối vậy thì hiềm nghi của anh đã được loại trừ.
Chu Học Hải bày tỏ sau khi rời khỏi toà nhà thực nghiệm đã đến căn tin số một ăn cơm, một đàn em tình cờ gặp được ở đó có thể làm chứng cho cậu ta.
Vương Dũng ngày từ đầu vẫn không chịu nói mình đi đâu, trải qua nhiều lần thẩm vấn đã thừa nhận bản thân sau khi bị Quản Bân dạy bảo thì vô cùng phiền muộn nên đã tìm đến chỗ lưu oanh* quen thuộc mua vui, điểm này đã được cảnh sát xác thực, Vương Dũng hiện giờ đã bị tạm giam giáo dục.
Hiềm nghi của giáo sư Mai và Thạch Tĩnh Di vẫn không được loại trừ, mà nhìn vào chứng cứ có được trước mắt thì rõ ràng Thạch Tĩnh Di đáng ngờ hơn so với giáo sư Mai, thế nhưng cơ thể cô hiện không khoẻ nên cũng không có cách nào lấy được nhiều tin tức hơn thông qua khẩu cung của cô.
Hầy, sầu muốn chết!
Lộ Tranh cúi đầu, đập đập trán xuống mặt bàn thuỷ tinh.
Lành lạnh giúp tỉnh táo lại, thật giống như người nào đó.
"Xuỳ xuỳ xuỳ, nghĩ gì vậy nè?" Lộ Tranh như vừa tỉnh mộng, vội vã vỗ hai cái lên má, đập bay đống suy nghĩ hỗn tạp.
Đợi khi bình tĩnh lại, anh lấy vật chứng ra trước mặt, giơ kính lúp cẩn thận suy nghĩ.
Vật chứng này là những mảnh giấy thu thập được khi tiến vào hiện trường cùng với xấp luận văn thô phát hiện khi phục khám hiện trường.
Có lẽ bởi vì trực giác của cảnh sát mà trong nháy mắt tìm được xấp luận văn này, một linh cảm mơ hồ lập tức nói với anh rằng xấp giấy này nhất định có liên quan đến vụ án.
Chỉ là sau đó anh đã lật xem vô số lần nhưng không hề phát hiện được chỗ nào đặc biệt.
"Haizzz......!Vì sao phải viết bằng tiếng Anh vầy nè?" Lộ Tranh lần nữa lật bản thô luận văn trước mặt, vừa lật vừa sầu não than thở.
Tiếng Anh của anh vốn không quá tốt, mà bản luận văn này của giáo sư Quản cho dù viết bằng tiếng Trung anh cũng không hiểu, càng nhìn càng hỏng mất.
Vốn Đường Thiệu Nguyên và Tiết Nhất Duy có thể hỗ trợ phiên dịch một ít, nhưng hiện giờ khan hiếm nhân lực, hai người đều bị sắp xếp đi hỗ trợ Nguỵ Hùng Phong, chỉ còn sót lại mình anh đơn đả độc đấu.
Thời gian từng giây trôi qua.
Trang giấy bị đốt cháy đầy mỏng manh, lúc nghiên cứu phải cực kì cẩn thận.
Ánh sáng trong phòng dần tối đi,