Rời khỏi Thương Hội Kỳ Quán, Tiêu Quân cũng không có trở về Tiêu gia, mà lần nữa tìm tới một cửa hàng lớn chuyên bán dược liệu trong thành, đương nhiên là để mua dược liệu luyện Vương Võ Đan.
Hiện tại chàng có trong tay mười một ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch, với bất cứ ai mà nói đều là một con số khổng lồ, để luyện chế một viên Vương Võ Đan còn mười mấy loại dược liệu, tổng giá trị số dược liệu đó là hơn năm trăm Hoàng Kim Tinh Thạch.
Đến đây, chắc hẳn sẽ có nhiều người thắc mắc, nguyên liệu chỉ hết năm trăm Hoàng Kim Tinh Thạch, trong khi một viên Vương Võ Đan bán được hai vạn Hoàng Kim Tinh Thạch, luyện đan sư chính là công việc siêu lợi nhuận sao?
Có lẽ phải, có lẽ cũng không phải, không như Tiêu Quân, một luyện đan sư bình thường một lần chỉ có thể luyện chế được từ một đến hai viên Vương Võ Đan, thời gian để luyện cũng không phải một năm cũng mười mấy tháng, mà trong thời gian đó chỉ có thể tập trung tinh thần, sức lực vào việc luyện đan, nếu bị quấy nhiễu, rất có thể sẽ phải làm lại từ đầu, hơn nữa việc nâng cao tu vi hoàn toàn đình trệ.
Chính vì lẽ đó, chẳng có luyện đan sư nào dành toàn bộ thời gian cho việc luyện đan cả, mà nếu có luyện đan, cũng ít khi luyện những loại tốn thời gian như Vương Võ Đan, đấy cũng là lý do vì sao Vương Võ Đan rất hiếm thấy, một người địa vị cao như Tiêu lão tìm kiếm bao nhiêu năm cũng không nổi một viên.
Có tiền, Tiêu Quân cũng không keo kiệt, nghĩ đến sẽ có lúc cần đến, chàng liền mua một lượng lớn dược liệu, dùng để luyện Địa Võ Đan, Thiên Võ Đan, Vương Võ Đan,... mà cũng không phải chỉ luyện mỗi thứ một viên, cuối cùng gần như mua sạch cả cửa hàng của người ta, tiêu tốn chín ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch.
Nhận đồ trả tiền, vốn Tiêu Quân đang định rời khỏi thì một giọng nói eo éo, mang theo mấy phần coi thường vang lên: “Ố ồ, ai đây, không phải Tiêu thiếu gia Tiêu Quân, nổi tiếng phế vật Đại Cự Thành chúng ta sao?”
Tiêu Quân quay sang nhìn, thì ra là Hứa Xuyên, con trai thứ hai mươi tám của gia chủ Hứa Gia, một gia tộc hạng hai cũng khá lớn tại Đại Cự Thành, bên cạnh hắn là một cô gái trẻ mặc một bộ đồ đỏ cũng có mấy phần xinh đẹp.
Tiêu Quân mấy phần khinh bỉ, con hàng Hứa Xuyên không biết sống chết này lại muốn giở trò gì đây?
Cái gã Hứa Xuyên này từ nhỏ bị Tiêu Quân đè ép một đầu, sinh ra ghen ghét, đố kị và cả thù hận, nhưng theo tài nguyên tu luyện được phân chia vô cùng chênh lệch giữa hai người, Hứa Xuyên này vất vả tu thành Linh Võ Cảnh cấp năm, cao hơn Tiêu Quân hai tiểu cảnh giới, từ đó thường xuyên tìm cơ hội châm chọc, nhục nhã chàng.
Nhưng đó là Tiêu Quân của hơn một tháng trước mà thôi, hiện giờ không nói đến chàng cũng là Linh Võ Cảnh cấp năm, dù vẫn là Linh Võ Cảnh cấp ba thì không phải Hứa Xuyên này có thể là đối thủ.
Tiêu Quân dù là phế vật, nhưng Hứa Xuyên cũng không thật sự dám động tay với chàng, nhưng dùng lời lẽ nhục nhã thì hắn dám, chỉ cần hắn không đánh chàng, không có người Tiêu Gia sẽ ra mặt, còn chàng muốn tự tay động thủ sao, đó chính là tự tìm nhục mà thôi, ít nhất suy nghĩ của Hứa Xuyên là vậy.
“Thế nào? Tiêu phế vật bây giờ còn bị câm sao? Không nghe thấy bổn thiếu gia?” Hứa Xuyên cười lạnh.
“Hứa Xuyên.” Tiêu Quân quát lên: “Ta nể mặt cha ngươi không tính toán với ngươi, ngươi đừng có được nước làm tới, nếu không đừng trách ta trở mặt.”
Nếu chàng còn là Hắc Ám Ma Vương, chỉ bằng việc Hứa Xuyên khua môi múa mép trước mặt chàng, hắn sớm đã là cái xác khô rồi, nhưng đây cũng không phải Thương Long Đại Lục, đừng nói giết người, chỉ đánh người mà nói cũng gây ra nhiều phiền phức, chàng không sợ phiền phức nhưng chàng còn nhiều việc quan trọng phải làm.
“Ha ha ha!” Hứa Xuyên cười lớn một tiếng: “Ta đang nghe trò cười gì đây, Tiêu phế vật, ngươi là muốn trở mặt với ta sao, ngươi là muốn trở mặt thế nào? Đánh ta?”
Vị cô nương đi cùng Hứa Xuyên nhìn Tiêu Quân, rồi lại nhìn Hứa Xuyên, muốn nói lại thôi.
Dù Tiêu Quân đã che giấu khí tức, nàng vẫn có thể cảm nhận ra cảnh giới của chàng là Linh Võ Cảnh cấp năm, ngang với Hứa Xuyên, hơn nữa nàng còn cảm nhận được có gì đó rất kỳ lạ ở Tiêu Quân, kiểu như… vô cùng cường đại?
Tiêu Quân híp mắt nhìn Hứa Xuyên, sau đó liền vòng qua người hắn mà trở ra ngoài.
“Hừ.” Hứa Xuyên hừ lạnh, cũng không ra tay ngăn cản, ghét bỏ nói: “Mỗi lần bị ta nhục nhã chỉ biết như rùa đen rút đầu, chửi mắng cũng không thú vị.”
Sau đó, hắn lại quay về hướng Tiêu Quân lớn tiếng nói: “Tiêu Quân, nếu như ngươi còn là đàn ông thì quay lại đây tiếp bổn thiếu gia vài chiêu, à mà ngươi cái này con rùa rút đầu, khẳng định là không dám.”
Tiêu Quân dừng bước chân, quay mặt lại nói: “Ngươi đây là muốn khiêu chiến ta?”
“Khiêu chiến?” Hứa Xuyên khinh bỉ: “Phế vật như ngươi có tư cách gì khiến ta khiêu chiến?”
Tiêu Quân cười lạnh: “Cũng đúng, thứ con kiến hôi như ngươi thật không có tư cách khiến ta tốn thời gian.”
Nói rồi, chàng lại cất bước đi tiếp.
“Đứng lại.” Hứa Xuyên mấy phần giận dữ nói: “Nói như vậy, nếu ta khiêu chiến ngươi thì ngươi sẽ tiếp chiến?”
“Ngươi cho rằng thế nào?” Tiêu Quân lại lần nữa quay đầu, lạnh lẽo nói.
“Ha ha ha.” Hứa Xuyên cười lớn: “Vốn dĩ khiêu chiến phế vật như ngươi thật hạ thấp bổn thiếu gia, nhưng bổn thiếu gia thật muốn tận hưởng cái cảm giác đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ, sống không bằng chết… Tiêu Quân, bổn thiếu gia Hứa Xuyên chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi dám ứng chiến không?”
Lần này thì Tiêu Quân một đường bước thẳng, chỉ để lại câu nói: “Muốn khiêu chiến ta, trước gửi thư khiêu chiến tới Tiêu Gia, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời ưng ý.”
Hứa Xuyên nghiến răng, siết chặt nắm tay nhìn theo hình bóng Tiêu Quân dần biến mất.
…
Hôm đó, Hứa Xuyên thật sự gửi thư khiêu chiến tới Tiêu Gia, trong thư gửi lời khiêu chiến vô cùng cao ngạo cho Tiêu Quân, Tiêu Quân cũng không do dự ứng chiến, thời gian là sau mười ngày, địa điểm là quảng trường Thời Đại ở trung tâm Đại Cự Thành…
Vương Võ Đan thật sự tiêu tốn rất nhiều thời gian luyện, Tiêu Quân cần năm ngày mới có thể luyện xong,
Nhìn mấy chục viên đan dược các loại xếp thành hàng dài trước mặt, tâm tình của Tiêu Quân cũng không có nhiều nhúc nhích, chàng phân chia đan dược ra các chiếc lọ khác nhau, sau đó ném hết vào nhẫn không gian, chỉ để riêng một viên Vương Võ Đan, chính là viên chàng chuẩn bị bán cho Tiêu lão.
Chàng lật người, lần nữa đi tới Thương Hội Kỳ Quán, lần này hạ nhân trông cửa trực tiếp mang chàng đến phòng Tiêu lão, ở đó cũng có thêm ba người lạ mặt, khí thế rất mạnh, Tiêu Quân lại làm như không thấy, ung dung như thường.
Ba người này lần lượt là áo xanh nữ nhân Liễu Như Nguyệt, nam nhân trung niên Hàn Lâm Phong, cường tráng hán tử Minh Lăng, giống như Tiêu lão, đều là quản lý cấp cao nhất của Thương Hội Kỳ Quán, chỉ dưới quán chủ.
“Tiêu công tử bình an.”
“Tiêu lão tốt.”
Hai người đơn giản chào hỏi, Tiêu lão lần lượt giới thiệu ba người cho Tiêu Quân, Tiêu Quân gật đầu coi như chào hỏi, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề: “Vốn dĩ đã nói sau ba ngày sẽ mang Vương Võ Đan cho Tiêu lão, nhưng vì một số trở ngại nên quá hạn hai ngày, mong Tiêu lão không trách.”
Nói rồi, chàng cũng lập tức lấy ra hộp đựng Vương Võ Đan, nhẹ nhàng mở ra, linh khí lập tức trào ra, tràn ngập căn phòng.
Ba người Liễu Như Nguyệt, Hàn Lâm Phong, Minh Lăng đến đây để xem thực hư, lúc này đều kinh ngạc, họ nhận ra đây thực sự là Vương Võ Đan, nhưng Vương Võ Đan bình thường cũng không có linh khí nồng đậm thế này, chẳng lẽ thật là Vương Võ Đan phẩm chất hoàn mỹ?
“Tốt, tốt!” Tiêu lão không giấu được vẻ vui mừng, hồ hởi lên tiếng.
Nhận lấy Vương Võ Đan, Tiêu lão gấp không chờ nổi lập tức nhét vào mồm, khoảnh khắc này ông đã chờ đợi rất lâu rồi.
Thông thường để luyện hóa đan dược nói chung và võ đan nói riêng, cần ít nhất một tháng, Vương Võ Đan thậm chí có thể mấy tháng, nhưng Tiêu lão kẹt ở Thiên Võ Cảnh mười cấp đỉnh phong đã lâu, nội công vốn đã tương đương với Vương Võ Cảnh, có Vương Võ Đan làm thuốc dẫn, đả thông kinh mạch, không đến năm phút lập tức đột phá Vương Võ Cảnh.
“Ha ha ha.” Tiêu lão sung sướng cười lớn ba tiếng, cơ thể già nua của ông tức khắc có biến hóa rõ rệt, da dẻ bớt nhăn nheo, trở nên có phần căng mịn, râu tóc vốn bạc phơ, cũng chuyển thành nửa trắng nửa đen, khuôn mặt hồng hào trông đầy sức sống.
Đây chính là lý do tại sao Tiêu lão tha thiết muốn đột phá như vậy, tuy thực lực không tính là tăng quá nhiều, nhưng bất cứ phương diện nào khác đều khác biệt như trời với đất, thậm chí ông còn có thể tiếp tục tu luyện lên Vương Võ Cảnh cấp cao hơn.
“Chúc mừng Tiêu lão!” Ba người Liễu Như Nguyệt, Hàn Lâm Phong, Minh Lăng đồng thời lên tiếng.
Tiêu lão hưng phấn suốt mấy phút, mới kịp nhận ra còn người khác ở đây, hơn nữa dường như ông còn quên mất chưa đưa đồ cho Tiêu Quân, lập tức ngưng cười, nhưng sự vui vẻ vẫn không thể nào áp chế: “Lão hủ thất thố, làm Tiêu công tử chê cười rồi, đây là ba vạn Hoàng Kim Tinh Thạch và lông vũ Phượng Hoàng như đã hứa, mời công tử nhận lấy.”
“Chúc mừng Tiêu lão.” Tiêu Quân giờ này mới lên tiếng, đồng thời nhận lấy đồ Tiêu lão đưa, không nhanh không chậm cất vào nhẫn không gian: “Tiêu lão đã được như ý nguyện, đây là việc đáng mừng, giao dịch giữa chúng ta cũng xong, ta xin cáo từ.”
“Ấy.” Tiêu lão vội vàng cản bước Tiêu Quân, tha thiết nói: “Tiêu công tử chẳng lẽ không ở lại uống ly rượu chúc mừng với mấy người bọn ta sao?”
Tiêu Quân chắp tay: “Ta còn có chút việc, thật không tiện, lại hẹn Tiêu lão khi khác.”
Tâm trạng Tiêu lão đang tốt, cũng không so đo gì, liền nói: “Được, được, vậy Tiêu công tử trở về thong thả.”
Nói rồi, ông và ba người Liễu Như Nguyệt cùng đứng lên tiễn Tiêu Quân ra tận cửa.
“Thật không thể tin được, dù là Vương Võ Đan, nhưng có thể giúp Tiêu trưởng lão đột phá ít ra cũng cần năm, bảy ngày.” Hàn Lâm Phong híp mắt lên tiếng.
“Quả là như thế, vậy chỉ có thể nói viên Vương Võ Đan này của Tiêu Quân dược liệu, công dụng đều hơn xa Vương Võ Đan bình thường.” Minh Lăng nói.
“Mấy ngày này ta đã điều tra, tiểu tử này là cháu trai của lão đầu Tiêu Vô Kỳ, con trai duy nhất của Tiêu Lâm, vốn được gọi là phế vật, bằng vào hắn thì không thể đưa ra được những vật này, chẳng lẽ có cao nhân nào không tiện ra mặt thông qua hắn giao dịch?” Liễu Như Nguyệt nghi ngờ.
“Dù thế nào chúng ta cũng phải giữ quan hệ tốt đẹp với hắn, không cần biết hắn làm thế nào lấy ra số đan dược này, nhưng đan dược đều là thật, giữ quan hệ với hắn mười lợi mà vô hại.” Tiêu lão chắp tay sau lưng, ôn tồn nói.
Bốn người mỗi người một câu nghị luận sôi nổi…