Dù chỉ nhớ một chút thần thú thần công nhưng Tiêu Quân cũng không quá thất vọng, dù sao thì chàng cũng đã ghi nhớ toàn bộ Thượng Cổ Thần Công, đó cũng chính là công pháp mạnh nhất của chàng kiếp trước, dù rằng chàng mới chỉ luyện thành sáu thức.Kiếp trước sở dĩ Tiêu Quân phải cố sống cố chết lao vào tranh đoạt thần thú nguyên huyết cũng không phải vì muốn dựa vào đó luyện thần thú thần công, mà đơn giản muốn tận dụng chúng nâng cao thực lực cùng với khả năng miễn nhiễm thuộc tính một phần vô cùng bá đạo nguyên huyết thần thú mang lại.Mặc dù nói là miễn nhiễm một phần, nhưng thực tế giờ đây những loại lửa, sét,... thấp kém đã không còn có thể gây tổn thương được cho Tiêu Quân, muốn gây tổn thương cho Tiêu Quân ư, có thể, cứ mang những loại thuộc tính cùng cấp ra nói chuyện nhé, cũng tương đương với việc chỉ có thuộc tính ở đẳng cấp thần thú mới có thể gây tổn thương cho chàng được, còn mấy loại thuộc tính gần bằng cũng có thể, nhưng ít nhất cũng phải hơn Tiêu Quân mấy cái cảnh giới mới có thể.Cũng tức là muốn gây tổn thương cho Tiêu Quân bằng lửa, ít nhất phải là võ giả Thiên Võ Cảnh, dùng một loại hỏa thuật cấp cao mới có thể.Tiêu Quân cũng không vội vã tu luyện, trước mắt chàng đi thông báo cho cha mẹ chuyện mình đã giải được độc.Đối diện với chuyện này, cha mẹ chàng vô cùng kinh ngạc, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm giác hạnh phúc, mẹ chàng thậm chí đã khóc còn nhiều hơn khi biết chàng trúng độc.Cứ thế, tin tức chàng giải được Tuyệt Mệnh Tiêu Hồn Tán dần dần lan truyền khắp nơi, cũng có không ít người đến tìm hiểu thực hư, dù sao trong suy nghĩ của họ, Tuyệt Mệnh Tiêu Hồn Tán vốn là không thể giải, thậm chí khi biết tin Tiêu Quân không còn trúng độc, có người còn cho rằng vốn dĩ chàng cũng không có trúng độc.Với mấy tin đồn này, Tiêu Quân không giải thích, cũng không quan tâm.Nhưng cũng từ chuyện này mà chàng bắt đầu đề phòng, Tuyệt Mệnh Tiêu Hồn Tán không thể tự dưng mà tới, hơn nữa còn là muốn tính mạng của chàng không thể nghi ngờ, loại độc cấp bảy này dù là kiếp trước cũng rất ít người giải được, không phải thù sâu như biển e rằng sẽ không hạ độc, chàng thật nghĩ không ra ai là người hạ độc, hơn nữa là hạ lúc nào mà thần không biết quỷ không hay.…Thời gian nháy mắt trôi qua một tháng, tất cả công pháp thần thú Tiêu Quân ghi nhớ được chàng đã luyện thành toàn bộ, cùng với đó là bốn thức của Thượng Cổ Thần Công, đây cũng không phải Tiêu Quân thiên tài gì, căn bản những thức đầu tiên coi như là nhập môn, vô cùng dễ luyện, còn Thượng Cổ Thần Công chàng đã quá quen thuộc, nếu không phải vì hạn chế của thân thể e rằng chàng đã luyện thẳng đến thức thứ sáu.Khoảng thời gian này chàng luyện công cũng tính là bí mật, dù cha mẹ và em gái thường xuyên qua thăm cũng không nhận ra được sự thay đổi của chàng.Về phần cảnh giới của chàng, thần công vốn dĩ ảnh hưởng không nhiều đến cảnh giới, nhưng những thần công chàng luyện chính là đỉnh cấp thần công trong thiên hạ, dù chỉ là nhập môn thì cũng không phải những công pháp khác có thể so sánh, vì vậy chỉ trong một tháng, chàng từ Linh Võ Cảnh cấp ba lên thẳng Linh Võ Cảnh cấp năm, tốc độ thật khiến người trong thiên hạ giật mình kinh hãi.Trong một tháng này, không chỉ có thực lực, thần công, điều thay đổi lớn nhất ở Tiêu Quân là tâm thế, từ một người tâm như tro tàn, giờ đây đã thật sự thích nghi và bắt đầu sống một cuộc sống mới.Và đương nhiên là chuyện gì đến cũng phải đến, trai khôn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cũng đâu thể giống như kiếp trước chém chém giết giết để đến nỗi không vợ không con được.Khụ khụ…Từ từ đã nào, không phải là ta quên đi Tuyết Nhi mà vội vàng muốn thành hôn đâu, thật sự là bất đắc dĩ…Chuyện là, cái gã Tiêu Quân này có một cô hôn thê bằng tuổi, được hứa hôn từ trong bụng mẹ, thế nào, nghe đủ phong kiến chưa… Chưa hết, thế nào lại vừa khéo, một tháng nữa cái gã Tiêu Quân này tròn mười tám tuổi, vừa đúng là thời điểm thực hiện cái hôn nhân sắp đặt chết tiệt kia.Nói là hôn nhân chết tiệt không phải không có lý do đâu, thực tế cái cô nàng gọi là hôn thê kia kìa, vừa béo vừa xấu, ta ngàn vạn lần không muốn lấy cô ta, cô ta đến cái móng chân của Tuyết Nhi cũng không sánh bằng, ta có thể vừa lòng cái rắm à.Thế quái nào cha mẹ yêu thương ta như vậy nhưng ta có làm thế nào không thể khiến quý phụ mẫu từ bỏ cuộc hôn nhân này, ây, âu cũng là vì mặt mũi của họ, cuối cùng lại để ta tới cõng nồi, thật mệt!!!Quan trọng là không cam lòng… Không cam lòng… A… Vì cái gì?Tiêu Quân chán nản nằm mềm trên giường, cứ nghĩ tới một tháng sau phải kết thành phu thê với cô nàng ma chê quỷ hờn kia là lại thấy đau đầu.Kiếp trước cha mẹ gây thù với nhân vật