Mặc dù đã cam đoan với Vương Tuần Dương là nhất định có thể vượt qua cuộc thi cuối kỳ, nhưng hai người vẫn không dám thư giãn, đặc biệt là Chấn Võ còn bị áp lực vì điểm chuyên cần – anh đã nghỉ học hai tuần liên tiếp – cho nên bây giờ không dám bỏ bê việc học.
Cứ như vậy, trong gần một tháng sau đó, cả hai người ai bận việc nấy, mỗi ngày chỉ ở cùng nhau buổi sáng và tối. Chấn Võ nhận được câu trả lời khiến anh an tâm, lại muốn chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Chấn Văn, cho nên mỗi ngày tuy rất bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ. Cũng bởi vì Chấn Văn càng ngày càng độc lập, cho nên anh cảm thấy quá nhàn rỗi, buồn chán.
Kỳ thi căng thẳng kết thúc, hai người cảm thấy thư thái hơn nhiều.
Tựa như đã đoán trước được thời gian, vừa thi xong, ngay ngày hôm sau Chấn Văn nhận được điện thoại của Khương Vũ Thần, hẹn bọn cậu tới quán bít tết gặp mặt.
Nhìn lịch, chưa tới mười ngày nữa là tới hôn lễ của Khương Vũ Thần, chú rể lại muốn tự tay đưa thiệp mời. Được coi trọng như vậy, Chấn Văn cảm thấy có chút áy náy.
Nếu như là trước kia, rất có thể Chấn Văn sẽ do dự, bởi vì tuy quan hệ với Khương Vũ Thần đã hòa hoãn, nhưng chưa đến mức làm bạn bè. Nhưng lần này Khương gia kịp thời đưa tay giúp đỡ, chưa nói đến giúp đỡ nhiều thế nào, dù sao cũng là người đưa than sưởi ấm giữa ngày tuyết rơi, cho nên bọn cậu cũng theo lẽ tự nhiên mà chấp nhận người bạn này.
Trước khi đi gặp Khương Vũ Thần, hai người ra ngoài, dành rất nhiều tâm tư để chuẩn bị cho Khương Vũ Thần một món quà cưới.
Vội vàng vọt lên tắm rửa, Chấn Võ dọn dẹp xong phòng tắm đi ra, thấy Chấn Văn tắm xong trước mình vẫn chưa mặc quần áo tử tế mà thừ người đứng trước tủ quần áo.
Chấn Văn chỉ mặc quần tứ giác, cơ thể để trần còn đọng nước chưa khô, eo nhỏ, chân dài, phối hợp với động tác chống hông của cậu, gợi cảm khó nói thành lời.
Chấn Võ bước tới, dán sau lưng Chấn Văn, hai làn da áp sát nhau, hai tay vòng qua người cậu, cằm nhẹ gác lên vai cậu: “Em nhìn gì thế?”
Chấn Văn nhíu mày nhìn quần áo treo trong tủ: “Em đang nghĩ nên mặc gì.”
“Sao đột nhiên lại rối rắm chuyện này? Không phải trước giờ em chỉ thích mặc T-shirt một màu thôi sao?”
“Hôm nay đi gặp Khương Vũ Thần, anh cũng biết cậu ta ăn mặc thế nào rồi đấy, nếu mặc như bình thường, ngồi cạnh cậu ta trông quá đối lập. Mà nếu như mặc giống cậu ta, em lại chịu không nổi, cho nên mới do dự.”
Chấn Võ lật quần áo trong tủ, lấy ra một chiếc áo sơmi không cổ màu trắng, quần vàng nhạt và đôi giày màu rám nắng: “Bộ này thế nào?”
Chấn Văn sờ mái tóc còn ướt, cười nói: “Sao em lại không tìm ra quần áo này nhỉ?”
“Cũng không thể trách em. Quần áo em mặc phần lớn đều được anh chuẩn bị sẵn, em chỉ cần mặc vào, cũng ít có cơ hội tự phối đồ.”
“Đúng nha. Vậy mà em không nhận ra.” Chấn Văn cầm quần áo, thò chân đưa tay mặc vào, đứng trước gương, quả nhiên nhìn không xuề xòa, cũng không quá nghiêm nghị.
Chấn Võ cũng chọn một bộ quần áo tương tự. Chấn Văn nhìn quần áo của anh, chợt nhận ra một việc: “Chấn Võ, em còn thắc mắc quần áo chúng ta mặc rất tương xứng, thì ra là anh phối hợp?”
“Em thật ngốc, gần một năm mới phát hiện ra?”
“Ai lại nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một bộ quần áo thôi mà.”
Chấn Văn cúi đầu nhìn quần áo trên người mình. Lúc học cấp ba, phần lớn thời gian đều mặc đồng phục, cho nên rất ít khi phải lo lắng vấn đề mặc gì. Lên đại học, ở cùng Chấn Võ, ngày ngày đều mặc quần áo đã được đặt sẵn trên giường. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới tâm tư này của Chấn Võ.
Chấn Võ bước tới chỉnh lại cổ áo giúp Chấn Văn: “Em đó, quá đẹp trai, mặc gì cũng dễ nhìn, cho nên trước giờ chưa từng phải lo lắng đến chuyện này.”
Chấn Văn cũng muốn bắt chước làm theo, lại phát hiện quần áo trên người Chấn Võ đã chỉnh tề, ngay ngắn, cậu đành giả vờ vuốt phần vai của anh: “Em phải nói những lời này mới đúng.”
Chấn Võ cười: “Được rồi, chúng ta đừng đứng đây thổi phồng nhau nữa, không đi sẽ đến muộn đó.” Nói xong kéo tay Chấn Văn, đi ra ngoài.
Đến quán bít tết, sớm hơn giờ hẹn mười phút, nhưng Khương Vũ Thần đã ngồi chờ sẵn.
Thấy Chấn Văn, Chấn Võ đi vào, cậu ta vội vẫy tay, nét mặt tươi cười như hoa.
Dùng từ này để miêu tả chưa đủ, Khương Vũ Thần thật sự xinh đẹp hơn lúc hai người gặp hồi năm ngoái, chỉ là bây giờ trông chững chạc hơn một chút.
“Đã lâu không gặp, cậu có nhớ mình không?” Khương Vũ Thần đan hai tay vào nhau, mười móng ngón tay gọn gàng như thể đã được cắt gọt, nghiêm chỉnh giống hệt dáng vẻ của cậu ta lúc này.
“Hình như mới nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại.” Chấn Văn ngồi xuống, dựa vào ghế. Mặc dù đã quyết định sẽ coi cậu ta là bạn, nhưng vẫn không nhịn được mà nhạo báng.
“Sao có thể so với nhìn người thật?” Khương Vũ Thần phấn khởi lấy từ trong túi xách cầm theo ra hai thiệp mời, đưa cho bọn cậu.
Thiệp mời được thiết kế tỉ mỉ, không giống loại đại trà có thể mua ngoài cửa tiệm. Mặc dù hình vẽ rất đơn giản, nhưng lại rất hút mắt.
Chờ hai người mở thiệp mời ra xem, Khương Vũ Thần mới nói tiếp: “Chấn Văn, mình muốn mời hai cậu làm phù rể của mình.”
“Phù rể? Chúng tôi? Cậu không nhầm đấy chứ?” Chấn Văn sửng sốt nhìn Khương Vũ Thần. Chọn bừa trong đám bạn của cậu ta cũng tìm được người phù hợp làm phù rể hơn cậu.
“Sao thế? Không được à?”
“Không biết, tôi chưa từng tham dự hôn lễ nào, nhưng không phải phù rể phải đi đôi với phù dâu hay sao? Chúng tôi không làm được đâu.”
Chấn Võ cũng trầm tư nói: “Đúng là hai chúng tôi không phù hợp.”
“Không phù hợp chỗ nào? Các cậu đều là con trai, cũng là bạn bè của tôi? Sao lại không được?”
“Cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Chuyện lần trước của tôi chắc hẳn đã bị lan truyền, mà hôn lễ của cậu sẽ có rất nhiều khách quý, để người bạn như tôi làm phù rể sẽ ảnh hưởng đến cậu.”
Chấn Võ quay đầu nhìn Chấn Văn. Anh không đồng ý là bởi vì hai người bọn anh yêu nhau, làm phù rể trong hôn lễ của một đôi nam nữ không được phù hợp cho lắm. Anh vốn cho rằng lý do của Chấn Văn cũng giống mình, không ngờ lại là vì Chấn Văn vẫn còn canh cánh chuyện ngày trước.
“Không đâu. Hôn lễ của tôi, tôi sẽ tự chọn phù rể cho mình.”
“Vậy ba mẹ cậu có đồng ý không? Trần Hiểu Hiểu có đồng ý không? Còn đứa bạn trung thành của cậu, tên Dư Hải kia chắc
chắn sẽ rất tức giận.”
“Đã lâu mình không còn liên lạc với Dư Hải. Mình không biết cậu ta trung thành gì với mình, ngày trước cậu ta thân thiết với mình là bởi vì gia thế của mình. Bây giờ sản nghiệp nhà cậu ta cũng ngày càng phát triển, cậu ta đã ra nước ngoài du học. Từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, mình với cậu ta không liên lạc với nhau nữa. Ba mẹ mình nói là mình tự quyết định. Hiểu Hiểu càng không có ý kiến, cô ấy rất nghe lời mình. Bây giờ chỉ cần các cậu gật đầu đồng ý nữa thôi?”
“Nhưng mà chúng tôi vẫn thấy không ổn, hay là cậu tìm người khác đi.”
Khương Vũ Thần thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn hai người: “Cậu có biết ở nước ngoài phù rể có ý nghĩa thế nào không? Là người quan trọng nhất. Mình biết, từ khi chúng ta gặp lại nhau đến bây giờ, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, mình với cậu cũng không thường xuyên liên lạc, nói chuyện trên trời dưới đất giống như những người bạn thân khác. Đương nhiên, chuyện đó không chứng tỏ chúng ta không thân thiết. Nhưng các cậu biết không? Mình thấy được rất nhiều thứ mà bản thân không có từ các cậu. Hơn nữa, có thể nói mình với Hiểu Hiểu thành đôi là nhờ hai cậu. Cho nên, hai cậu rất phù hợp làm phù rể của mình. Chấn Văn, cậu đừng từ chối mà, được không?”
“Gì mà khoa trương như vậy? Các người yêu nhau liên quan gì đến chúng tôi?”
Khương Vũ Thần bật cười nói: “Đúng ha, các cậu chẳng biết gì cả. Thật ra trước kia Hiểu Hiểu thấy mình rất chướng mắt. Là thật đấy, đừng ngạc nhiên. Cô ấy thấy mình rất chướng mắt. Lúc nào mình cũng theo đuôi cô ấy, mà cô ấy luôn lạnh nhạt với mình. Chịu thôi, ai bảo gia thế của cô ấy tốt hơn chúng ta. Gia thế kém nhau xa như vậy, cô ấy kiêu ngạo cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng sau khi gặp lại cậu, thấy mình đặc biệt chú ý đến cậu, cuối cùng cô ấy cũng bắt đầu để mắt đến mình. Sau đó, mình cố tình tỏ ra mờ ám, làm cô ấy bắt đầu lo lắng. Một lần mình làm như lỡ miệng mà thổ lộ, cô ấy lập tức đồng ý. Đây là chuyện mình thật sự không dám mơ tới. Cho nên, có thể nói các cậu chính là cứu tinh của mình.”
Chấn Võ hiểu ra, híp mắt nói: “Nói vậy tức là những việc cậu làm đều là cố ý, để cậu theo đuổi bạn gái?”
“Đúng, mà cũng không đúng. Tôi thật sự rất quan tâm Chấn Văn, dù sao tôi cũng cảm thấy rất có lỗi với cậu ấy. Hơn nữa, Chấn Văn đáng yêu hơn lúc nhỏ rất nhiều, dù cậu ấy luôn tỏ thái độ với tôi, nhưng tôi quen rồi. Theo đuổi Hiểu Hiểu lâu như vậy, chuyện này với tôi không là gì cả.”
Chấn Võ không nghe câu nói sau của cậu ta, nhìn Chấn Văn hỏi: “Chấn Văn, em nói xem, chúng ta phạt cậu ta thế nào?”
Chấn Văn sờ môi, nhớ tới đoạn thời gian Chấn Võ ghen tuông vì Khương Vũ Thần, cười vui vẻ: “Không biết. Cậu ta cũng không làm gì sai. Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu thôi mà!”
Khương Vũ Thần thấy Chấn Văn nói đỡ cho mình, vô cùng kinh ngạc.
Chấn Võ thấy Chấn Văn tươi cười, xác nhận đúng là cậu không để bụng, mà anh cũng đoán ra được nguyên do, cuối cùng chỉ thở dài: “Được rồi, xem ra chỉ có mình anh bị đùa giỡn mà không vui.”
Khương Vũ Thần vội giải thích: “Chuyện này phải nói rõ, tôi không đùa giỡn các cậu. Tôi thấy giữa hai cậu còn khoảng cách, cho nên mới tạo cơ hội cho các cậu gần gũi nhau hơn. Thực tế chứng minh, tôi làm rất tốt, cứ nhìn các cậu bây giờ thì rõ. Tôi không cần cảm tạ gì hết, chỉ cần các cậu làm phù rể của tôi. Có được không?”
Chấn Văn, Chấn Võ liếc nhau, lại dời mắt. Cuối cùng Chấn Văn gật đầu: “Cậu thấy không vấn đề gì thì chúng tôi sẽ gắng làm phù rể của cậu vậy. Nhưng nói trước, chúng tôi không có kinh nghiệm, nếu làm không tốt, đừng trách chúng tôi đấy.”
“Không đâu, đến ngày đó sẽ có người nói cho các cậu biết phải làm gì. Đúng rồi, cuối tháng này tôi sẽ gặp mặt bạn bè, các cậu có muốn tới không?”
“Là kiểu tiệc tùng kết thúc thời kỳ độc thân à?”
“Xem như vậy, nhưng mình sẽ không làm gì điên cuồng đâu.”
“Thôi, chúng tôi không quen bạn bè của cậu, đến đó sẽ rất lúng túng.”
“Được, chuyện này các cậu có thể từ chối. Còn nữa, lễ phục của các cậu được may xong trong hai ngày tới, sẽ có người mang đến nhà để các cậu thử, hẳn là không có vấn đề gì đâu, mình đã hỏi dì Trần trước rồi.”
“May? Cậu đã may xong lễ phục rồi? Không sợ chúng tôi không đồng ý hay sao?” Chấn Văn thật kinh ngạc trước sự tự tin của thanh niên trước mặt.
“Không sợ, mình biết Chấn Văn là người thiện lương nhất mà! Mình đã đặt may hai bộ, một bộ dành cho phù rể của mình, bộ còn lại tặng cho hai cậu, để dành đến khi hai cậu kết hôn.”
Chấn Văn bật cười: “Cậu nghĩ xa thật đấy. Chúng tôi không kết hôn sớm như cậu đâu. Lỡ như đến khi đó thân hình thay đổi, không phải sẽ thành lãng phí hay sao?”
“Không đâu. Nếu như không vừa thì nói mình biết, mình sẽ sai người sửa lại.”
Cậu ta đã kiên quyết như vậy, hai người còn có thể nói gì được nữa? Chỉ đành sắm vai phù rể thật tốt, làm chứng cho hôn lễ của bọn họ thôi.