Chấn Võ đỡ Chấn Văn lên nhà. Tài xế đưa bọn họ về thấy hai người loạng choạng, đi theo phía sau, đưa tay mấy lần định hỗ trợ nhưng rồi đều hạ xuống, cuối cùng chỉ đi theo lên nhà.
Đỡ Chấn Văn xuống ghế sofa, Chấn Võ cũng lảo đảo ngã ngồi xuống. Dù men say không còn nhiều như trước, nhưng đầu óc anh vẫn choáng váng. Sau khi ngồi vững vàng, anh đưa tay định cởi quần áo Chấn Văn, Chấn Văn chợt túm tay anh, hất cằm ý bảo trong nhà còn có người. Lúc này Chấn Võ mới nhớ ra tài xế vẫn ở đây, quay đầu nhìn tài xế, cười nói: “Anh yên tâm trở lại đi, bên kia có lẽ cũng đã xong rồi.”
“Vương tổng nói tôi phải đảm bảo các cậu không sao mới được rời đi.”
Chấn Văn tựa đầu lên thành ghế sofa, phất tay với tài xế: “Anh nhiều lời quá. Chúng tôi thì có thể có chuyện gì. Mau đi đi.”
Chấn Võ cười nói: “Thật sự không sao đâu ạ. Tôi có thể chăm sóc em ấy, anh trở về đi.”
Đã nói như vậy, tài xế như được ân xá, gật đầu, xoay người đi ra ngoài, nhẹ tay đóng cửa lại.
Chấn Võ cởi áo khoác của mình, tháo cà vạt, cởi hai cúc áo trên cùng, rồi mới khom người cởi áo khoác giúp Chấn Văn. Chấn Văn khép hờ hai mắt, mặc Chấn Võ loay hoay. Đến khi Chấn Võ cởi cúc áo sơmi của cậu, đột ngột, cậu túm lấy cổ áo Chấn Võ, kéo anh ngã xuống ghế sofa, ngay sau đó xoay người, giạng hai chân ngồi lên đùi Chấn Võ, cả người gần như nằm đè lên người anh, nhìn môi anh chằm chằm.
Chấn Võ bị một loạt động tác bất ngờ này của cậu làm cho choáng váng, đến khi trước mắt thôi lắc lư mới thấy ánh mắt Chấn Văn vừa rồi vẫn còn mơ màng lúc này lại đang mở thật to, nhìn mình chằm chằm.
Chấn Võ chịu đựng cơn đau nhức trên đầu, nắm lấy bàn tay Chấn Văn đang chạm lên mặt mình, nhìn vào mắt Chấn Văn, đang định mở miệng nói, Chấn Văn lại chợt buông cổ áo Chấn Võ ra, hai tay bưng lấy mặt anh, hung hăng hôn môi anh.
Môi Chấn Văn chạm lên môi của Chấn Võ, thừa dịp môi Chấn Võ đang khẽ mở, đầu lưỡi lập tức xông vào, khiêu khích thần kinh của Chấn Võ.
Một chút tỉnh táo của Chấn Võ hoàn toàn bị nụ hôn điên cuồng này đánh bại. Anh nắm cổ Chấn Văn, kéo cậu xuống gần mình, hai tay xoa vuốt sau lưng Chấn Văn, cảm nhận thân thể nóng rực dưới lớp áo sơmi hơi mỏng. Đôi môi kích thích làm bọn họ phát ra những tiếng thở dốc khiến người ta xấu hổ. Dục vọng của Chấn Võ bị Chấn Văn ngồi trên đùi đụng chạm nhiều lần, chẳng mấy chốc đã ngẩng đầu lên.
Ngay khi Chấn Võ muốn cởi nốt mấy cúc áo còn lại của Chấn Văn, Chấn Văn đột nhiên dừng hôn, kéo tay Chấn Võ, để anh dựa lên thành ghế sofa, khóe môi nhếch lên, nhìn vào mắt Chấn Võ.
Chấn Võ nghiêng đầu, muốn tiếp tục nụ hôn bị dừng đột ngột, bất mãn gọi: “Chấn Văn?”
Ngón tay Chấn Văn đè lên môi Chấn Võ, ấn người Chấn Võ đang muốn nhổm dậy xuống: “Chẳng phải lúc nãy anh vẫn chưa nói hết câu sao?”
Chấn Võ bị dục vọng thiêu đốt thầm kêu thảm, thân thể anh nóng bừng, căng trướng, chạm lên mông Chấn Văn, chắc chắn Chấn Văn cũng cảm nhận được. Vậy mà cậu vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện với anh.
Chấn Võ dở khóc dở cười, thì ra Chấn Văn đột nhiên nhiệt tình lại là một kiểu trừng phạt.
Đôi môi đỏ thẫm của Chấn Võ khẽ mở, nhìn đôi mắt Chấn Văn cách anh chưa tới mười centimet: “Có phải em đã biết rồi không?”
Chấn Văn híp mắt nhìn anh, lần này Chấn Võ không né tránh, mà nhìn thẳng vào mắt cậu. Chấn Văn không phải đứa ngốc, lúc anh nói dối hẳn là cậu đã nghi ngờ, nhưng cậu không tra hỏi, chính là chờ anh tự nhận tội.
Chấn Văn cúi đầu nhẹ liếm lỗ tai Chấn Võ, khiến thân thể Chấn Võ run lên, cậu hài lòng ghé sát lỗ tai anh, giọng điệu khiêu khích khẽ hỏi: “Em biết gì?”
Chấn Võ hừ nhẹ, tránh Chấn Văn liếm cắn, đến khi Chấn Văn ngẩng đầu lên nhìn anh, Chấn Võ mới nói: “Vết thương trên miệng anh không phải do đụng, em đã biết rồi?”
“Em biết và anh nói cho em biết là hai việc khác nhau. Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Chấn Võ rút bàn tay bị Chấn Văn đè lên, muốn sờ mặt Chấn Văn, lại bị Chấn Văn bắt lấy.
Chấn Võ nhẹ cắn môi, chạm lên vết thương trên khóe miệng. Chấn Văn nắm cằm anh, nói: “Nói đi! Sao phải cắn môi? Khó nói lắm à?”
Chấn Võ lắc đầu, lại gật đầu, nói: “Đúng là có một chút. Đâu thể nói anh đường đường là thanh niên cao một mét tám mươi lăm lại bị người khác cưỡng hôn, có phải rất mất mặt không?”
“Là Cố Tiềm?” Bàn tay nắm cằm anh hơi dùng sức, giọng nói lộ tức giận.
“Ừ.”
“Người đó quả nhiên là nó. Nó tìm anh làm gì? Không phải chỉ để hôn anh đấy chứ?”
“Anh gài bẫy livestream, cậu ta rất tức giận, muốn tìm anh để biểu đạt sự tức giận của mình.”
“Sao anh không nói cho em biết ngay lúc đó?”
“Anh sợ em giận. Nhưng anh lập tức hối hận, muốn nói thật, lại bị cắt ngang.”
“Nếu không phải nhận ra anh muốn nói thật, bây giờ em đã ăn anh rồi.” Chấn Văn cúi đầu, cắn mạnh lên cổ Chấn Võ một cái.
Chấn Võ bị đau, hơi nghiêng người tránh đi, lại không dám rên thành tiếng, mượn cơ hội rút tay khỏi tay Chấn Văn, ôm cậu.
“Được rồi, đừng giận nữa.”
Chấn Văn buông Chấn Võ ra, từ trên người Chấn Võ đứng dậy: “Em không thèm giận!” Nói xong xoay người định đi vào nhà vệ sinh.
Chấn Võ vội bật dậy, từ phía sau ôm Chấn Văn, hai tay vuốt ve ngực Chấn Văn, đẩy hông chạm lên người Chấn Văn, nói bên tai cậu: “Em chọc anh, giờ còn muốn chạy?” Từ vai Chấn Văn nhìn xuống có thể thấy rõ phần nhô cao của cậu, anh cười xấu xa: “Em cũng muốn mà. Đừng trừng phạt anh như vậy, khó chịu lắm.”
Chấn Văn hất tay Chấn Võ, xoay người đẩy anh ra,
giả vờ tức giận nhìn Chấn Võ: “Khó chịu thì tự giải quyết. Hôm nay em không có tâm trạng.”
Chấn Võ cong khóe môi, hơi cồn chưa hoàn toàn tan đi khiến cả người anh vẫn ở trạng thái phấn khích, nhìn mặt Chấn Văn vẫn còn đỏ ửng sau kích thích ngắn ngủi vừa rồi, và ánh mắt tinh nghịch của cậu, thật làm Chấn Võ càng thêm thèm muốn.
Chấn Võ đột ngột ngồi xuống, hai tay ôm đùi Chấn Văn, vác cậu lên vai, đi vào phòng ngủ.
Chấn Văn bị hành động bất ngờ này làm cho choáng váng, cậu nâng nửa người trên lên, đấm vai Chấn Võ, quát: “Vương Chấn Võ, thả em xuống!”
Vào phòng ngủ, đóng cửa lại, Chấn Văn bị ném xuống giường. Cậu còn chưa kịp chống người ngồi dậy, Chấn Võ đã đè cả người lên: “Chấn Võ, anh nặng quá, ngồi dậy.”
Chấn Võ bắt lấy bàn tay đẩy anh ra của Chấn Văn: “Em bảo anh tự giải quyết, đây là cách tự giải quyết của anh.” Nói xong anh chặn những lời Chấn Văn đang định nói lại, đến khi Chấn Văn sắp không thở nổi nữa mới buông ra, chuyển đến vành tai, từ cổ gặm cắn lên, nơi dấu răng đi qua để lại những vết đỏ.
Chấn Văn bị kích thích phát ra tiếng kêu đau. Dù cho khát vọng trong thân thể cũng mãnh liệt như Chấn Võ, nhưng cậu vẫn cố nén, chậm rãi thư giãn, trong lúc Chấn Võ vừa cởi áo sơmi của cậu vừa nhìn theo lồng ngực dần lộ ra, hai chân cậu chợt chống lên, lưng dùng sức, lật người Chấn Võ xuống, khiến Chấn Võ biến thành người nằm dưới.
Chấn Võ biến thành bị động lại cười rất vui vẻ, hai tay vẫn dừng ở phần áo đã cởi ra của Chấn Văn, chui vào bên trong, vuốt ve: “Sao? Hôm nay em muốn phản công à?”
Một tay Chấn Văn đè lên bàn tay đang sờ ngực mình, tay còn lại chống bên mặt Chấn Võ, ghé sát, chóp mũi đụng chóp mũi, vừa cười vừa đắc ý nói: “Không được sao?”
Chấn Võ hôn chụt môi Chấn Văn: “Được, chỉ cần là em, thế nào cũng được.” Nói xong, tay của anh cũng không nhàn rỗi, xoa vuốt lưng Chấn Văn, đi xuống nơi đã sưng lên mà áp sát quần, vuốt ve, khiến Chấn Văn không kiềm được mà rên lên.
Nhẫn nhịn đã lâu, cuối cùng Chấn Văn cũng bỏ qua, áp lên môi Chấn Võ, dùng sức đòi hỏi. Trong khoang miệng bọn cậu vẫn còn vị sâm banh, hương vị này khiến thân thể của hai người càng thêm hưng phấn.
*
Sau một hồi kịch liệt, Chấn Văn xụi lơ nằm đó, Chấn Võ xử lý đơn giản rồi kéo Chấn Văn vào phòng tắm.
Đầu Chấn Văn áp lên tường phòng tắm, đưa lưng về phía Chấn Võ, không lên tiếng.
Chấn Võ dán sau lưng cậu, ôm cậu, để nước rửa sạch mãnh liệt còn sót lại trên người.
“Chấn Văn, lần sau, lần sau sẽ cho em phản công.”
Chấn Văn vẫn không nói gì.
Chấn Võ lật người Chấn Văn để cậu quay mặt về phía mình. Quay lại, thấy Chấn Văn đang cười nhìn mình, cậu dùng tay lau nước chảy trên mặt, mắt hình như bị nước chảy vào mà đỏ lên.
Chấn Võ đóng vòi nước, dùng khăn mặt lau nước trên mặt Chấn Văn, tiến lại gần cậu, nhìn vào mắt cậu, nói: “Chấn Văn, hôm nay tâm trạng của anh không được tốt, cho nên mới cố ý uống rượu. Bởi vì trong khoảng thời gian này, lúc thì em rất nhiệt tình, khi lại quá lãnh đạm, em như vậy khiến anh cảm thấy không nắm bắt được. Rốt cuộc em sao vậy?”
Chấn Văn cầm khăn lau nước trên đầu, nói: “Anh nghĩ nhiều rồi. Em vẫn là em, có gì khác đâu?”
Chấn Võ chờ cậu lau xong, nhận lại khăn: “Vậy em có từng nghĩ đến sau này chúng ta sẽ kết hôn?”
Chấn Văn khẽ cười: “Em còn chưa tới hai mươi tuổi, chúng ta đang đi học, mà anh đã nói đến chuyện này?”
“Vậy là em chưa từng nghĩ tới?”
Chấn Văn đặt tay lên ngực Chấn Võ, tầm mắt từ lồng ngực chuyển lên mặt anh: “Em cảm thấy bây giờ nghĩ đến chuyện đó quá sớm. Chúng ta còn rất trẻ, không phải sao?”
“Em trả lời anh, em đã từng nghĩ tới chưa?”
“Em từng lo lắng. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau này. Bây giờ mỗi ngày chúng ta đều vui vẻ, không phải rất tốt sao?”
Chấn Võ nghiền ngẫm lời của Chấn Văn, cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn không gạt bỏ được cảm giác bất an trong lòng. Bởi vì anh không thể nắm bắt, cho nên chỉ có thể ôm Chấn Văn, khẽ nói bên tai cậu: “Được, vậy từ bây giờ ngày nào chúng ta cũng vui vẻ.”
Chấn Văn vùi đầu trên vai Chấn Võ: “Bây giờ em đã rất vui vẻ rồi. Ở bên anh, em rất vui vẻ!”