Chấn Võ nghe được lời này thì sửng sốt. Trước khi anh đến công ty thực tập, Vương Tuần Dương đã nhờ Chương Vũ tìm một chuyên gia máy tính, xóa tất cả hình ảnh, tin tức về anh được đăng tải trên internet đi, cho nên không có người nào đọc được nữa.
Mà cả anh và Chấn Văn đều rất khiêm tốn, ngoại trừ bạn học, rất ít người biết thân phận của bọn anh.
Nghĩ đến Chấn Văn, Chấn Võ nhíu mày, đây là lần đầu tiên trong suốt nửa năm qua anh chủ động nhớ tới cậu. Chấn Văn đã lâu không liên lạc, anh sắp quen rồi. Anh cất nhẫn đính hôn ở nhà, một sinh viên đeo nhẫn đính hôn, không khỏi bị người khác hỏi thăm, sẽ rất phiền.
Tin tức này quả nhiên chấn động. Tất cả người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn cô gái nọ, rồi đồng loạt quay đầu nhìn Chấn Võ ngồi sau cửa.
Chấn Võ chỉ tên trên thẻ của mình, vẻ mặt bình thản.
Lúc này mọi người mới bình tĩnh lại, Lưu Lam hắng giọng lớn tiếng nói: “Cô không muốn làm việc nữa à? Quy định mới của công ty là gì?”
Cô gái kia như chợt nhớ ra, che miệng, nhỏ giọng nói: “Mọi người coi như không nghe thấy gì nhé!”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên trước cửa ra vào: “Nhưng tôi nghe thấy rồi.”
Theo sau giọng nói, một phụ nữ mặc vest công sở màu vàng nhạt, chân đi đôi giày cao đến tám tấc bước vào trong phòng.
Chấn Võ nhìn từ phía sau, cảm thấy thân hình của chị ta rất gợi cảm, tóc búi gọn gàng sau đầu, tiếng nói trong trẻo êm tai.
Cô gái nói lớn ban nãy như gặp ma, thân thể đứng thẳng tắp, hốt hoảng liếc nhìn người phụ nữ mới bước vào.
Người phụ nữ nọ cũng không đứng lại lâu, phất tay với Lưu Lam: “Lưu Lam, trừ một tháng tiền lương. Giờ thì đi đi.” Nói xong đi vào phòng của Quản lý bên trong.
Tất cả mọi người câm như hến đợi người nọ đóng cửa phòng làm việc lại, sau đó mới dùng ánh mắt thương cảm nhìn cô gái kia, như đang muốn nói: “Bị bắt được rồi.”
Cô gái kia ngơ người một lúc lâu mới dậm chân, đi đến chỗ ngồi của mình, thu dọn đồ đạc.
Lưu Lam suy nghĩ một lúc rồi đi sang, vỗ vai cô nàng: “Tôi có một người bạn làm ăn nhỏ, nếu như cô không chê, đến xem có thể làm ở đó không.”
Cô gái nọ lau khóe mắt, viền mắt kéo thành một đường dài đến chân tóc mai.
“Chị Lam, cảm ơn chị, không sao đâu. Nơi này không cần tôi thì sẽ có nơi cần.”
Lưu Lam lau vết lem giúp cô nàng, rồi bắt đầu thủ tục thôi việc, bởi vì bọn họ làm việc tại bộ phận Nhân sự, nên quá trình nhanh gọn hơn rất nhiều.
Đến khi ba thực tập sinh còn lại đến, đã thấy cô gái kia xách túi, ủ rũ rời đi.
Ba người trẻ tuổi nhìn nhau, nhận ra không khí trong phòng có chút căng thẳng, trong lòng cũng bắt đầu thấy sợ.
Chấn Võ đứng dậy, đứng bên cạnh ba người. Lúc này Lưu Lam mới đi tới.
“Tôi tên Lưu Lam, phụ trách quản lý bộ phận của phòng Nhân sự, năm phút nữa quản lý muốn đích thân gặp mọi người. Mọi người chuẩn bị một số nội dung tự giới thiệu, không cần quá dài, từ ba đến năm phút là được.”
Mấy thực tập sinh gật đầu, rồi ngồi xuống băng ghế cạnh cửa. Ngoại trừ Chấn Võ, không ai còn tâm trạng nói chuyện nữa, lặng lẽ học thuộc sơ yếu lý lịch của mình.
Năm phút sau, Chấn Võ đứng lên đầu tiên, đi đến cửa phòng Quản lí. Lưu Lam hài lòng nhìn anh, rồi gõ cửa phòng làm việc. Bên trong vang lên tiếng ‘Mời vào’, chị ta mới đẩy cửa: “Quản lí, thực tập sinh đến rồi.”
Bên trong không có tiếng trả lời, Lưu Lam mở rộng cửa, bốn người nối đuôi nhau đi vào, cánh cửa đóng lại sau lưng.
Phòng làm việc ngập tràn mùi bách hợp, vừa ngửi liền thấm vào ruột gan. Quan sát chung quanh, phát hiện trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ có đặt một bình hoa bách hợp còn tươi. Ngoại trừ bình hoa bách hợp, trong phòng không có bất cứ đồ trang trí nữ tính nào khác, ngay cả đồ dùng trên bàn làm việc cũng đều có màu nâu hoặc đen. Phía sau bàn làm việc, vị quản lý mới vào cửa đang ngồi ngay ngắn, ánh mắt xinh đẹp mà lạnh lẽo quét qua mấy người.
Vị quản lý này là người trẻ tuổi nhất trong số quản lý các phòng của công ty, cũng là người xinh đẹp nhất trong tập đoàn Minh thị. Chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng vì rất có thực lực mà nhanh chóng lên được vị trí quản lý bộ phận. Sau đó, người quản lý tiền nhiệm nghỉ vì bệnh, cho nên chị ta đúng lý hợp tình trở thành quản lý phòng.
Ngoại trừ Chấn Võ và một bạn học nữ, hai cậu trai còn lại thoáng để lộ vẻ ngạc nhiên trước ánh mắt đánh giá của chị, cũng càng thêm căng thẳng.
“Giới thiệu nhanh về mình, tôi không muốn nghe nói nhảm. Bắt đầu từ cậu.” Tô Tinh Vũ nhìn Chấn Võ, đưa tay chỉ cậu trai đứng ngoài cùng bên trái tên Vương Ngọc Bảo.
Vương Ngọc Bảo căng thẳng đứng thẳng người, giống như binh lính báo cáo với cấp trên, giọng nói vô cùng rắn rỏi.
Nghe xong, mặt quản lý Tô không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, tầm mắt chuyển sang cô gái duy nhất tên Nhạc Uyển đứng ở vị trí thứ hai. Tốc độ nói của Nhạc Uyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã giới thiệu xong. Người thứ ba tên Lưu Trường Hải hít sâu một hơi, bắt đầu giới thiệu về mình. Cậu ta giới thiệu năm phút rưỡi mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, quản lý Tô giơ tay, ý bảo cậu ta dừng lại, không cần nói thêm nữa.
Đến Chấn Võ, anh chỉ tóm tắt trường, ngành học, sở trường của mình cùng một vài hiểu biết về tập đoàn Minh thị, mong đợi trong công việc, thời gian vừa đủ ba phút.
Quản lý Tô vừa nghe vừa ghi gì đó trên giấy.
Sau khi bốn người giới thiệu xong, chị ta bấm bộ đàm gọi Lưu Lam vào.
Quản lý Tô đưa cho Lưu Lam ba tờ giấy: “Phòng Tuyên truyền văn hóa, phòng Hậu cần và phòng Công trình. Cậu ta thì ở lại đây, thế vào vị trí vừa trống.” Lúc nói câu cuối, ngón tay của quản lý Tô chỉ Chấn Võ. Trong phòng, ngoại trừ Chấn Võ và quản lí, ánh mắt của mấy người còn lại đều nhìn sang Chấn Võ.
Lưu Lam sửng sốt, trộm liếc Chấn Võ, nhưng không nói gì thêm, cầm ba tờ giấy, ra dấu cho ba người còn lại đi theo mình.
Chấn Võ đang định đi theo, chợt bị quản lý Tô gọi lại: “Cậu ở lại.”
Chấn Võ quay đầu nhìn quản lý Tô, dừng chân, xoay người đứng đối diện.
“Cậu là nhân viên mới, còn là thực tập sinh, tôi lại vừa cho cậu vào vị trí của nhân viên chính thức, hy vọng cậu không làm tôi thất vọng.”
Chấn Võ hơi cau mày nhìn Tô Vũ Tình đang nghiền ngẫm quan sát mình, mím môi hai giây, rồi đáp: “Vâng, thưa quản lý.” Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lưu Lam thấy anh đi ra, ngoắc tay ra hiệu cho anh đi tới chỗ mình.
Lúc Chấn Võ đến bên cạnh, Lưu Lam mới trầm mặt nói: “Quản lý Tô sắp xếp cho cậu công việc vốn không phải của thực tập sinh, nhưng trước nay quản lí nhìn người rất chuẩn. Đây là quy trình của bộ phận Nhân sự chúng ta, cậu xem xong thì ký tên vào, sau đó sửa sang lại bảng lý lịch của nhân viên mới, sàng lọc những nhân viên đến kỳ ký hợp đồng, chuẩn bị hợp đồng, đồng thời xem bảng đánh giá những nhân viên không phù hợp, chuẩn bị thỏa thuận thôi việc. Cậu hiểu hết chưa?”
Chấn Võ gật đầu, bưng chồng tài liệu cao trên bàn, quan sát xung quanh, tìm kiếm một cái bàn trống.
Lúc này vẻ mặt của Lưu Lam mới hòa hoãn, chỉ vào bàn làm việc vừa bị để trống, nói: “Cậu ngồi đây đi.”
Chấn Võ ngồi xuống, không hề trì hoãn mà lập tức bắt tay làm việc. Đến trước giờ nghỉ trưa, anh đã phân chồng
hồ sơ trên bàn thành hai loại, các tài liệu liên quan cũng làm tương tự.
Lưu Lam nhìn thành quả của Chấn Võ, lúc này mới mỉm cười: “Đến giờ nghỉ trưa rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều còn công việc khác. Đúng rồi, những hồ sơ này sẽ được chuyển đến các phòng liên quan, bọn họ sẽ có chuyên gia phụ trách.”
Lúc Chấn Võ rời phòng làm việc, cảm thấy lưng đau nhức, ngồi một chỗ một mạch đến trưa, thân thể sắp cứng lại rồi.
Đến phòng ăn của công ty, anh nhận thấy phòng ăn dành cho nhân viên của tập đoàn Minh thị không thua kém nhà hàng sang trọng. Phòng ăn được thiết kế cho dạng tiệc đứng, chỗ ngồi cũng không cố định, mà phân tán thành nhiều khu vực, mỗi khu vực được thiết kế theo một chủ đề khác nhau.
Chấn Võ cầm đĩa đi chọn mấy món ăn, rồi tìm một chỗ ngồi sát góc, ngồi xuống.
Anh và Chấn Văn dường như đã quen với vị trí trong góc.
Chấn Võ lắc đầu, đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay anh nhớ tới Chấn Văn. Anh lấy điện thoại ra, chụp một bức, mở Line, gửi cho Trần Cẩn.
Sau khi gửi xong, tầm mắt của anh chuyển sang nhìn mục thông báo.
Cứ cách một thời gian ngắn, Chấn Văn sẽ đổi ảnh đại diện một lần, xem ra em ấy chưa bỏ tài khoản này, nhưng cũng không dùng nó để liên lạc với anh. Lòng Chấn Võ chợt nhói lên, ngón tay vuốt ve màn hình điện thoại, sau đó như là đã quyết định, anh đặt điện thoại xuống, bắt đầu ăn trưa.
Ba thực tập sinh còn lại được phái tới các bộ phận khác lúc này cũng đi vào, bất giác tụ lại với nhau. Bọn họ nhìn thấy Chấn Võ, do dự, nhìn nhau, rồi đi tới.
“Chúng tôi có thể ngồi đây không?” Nhạc Uyển lễ phép hỏi.
Chấn Võ gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Ba người kia ngồi xuống, nhìn lượng thức ăn trong đĩa Chấn Võ, không giống như cho một thanh niên cao một mét tám mươi lăm ăn, mà giống như lượng ăn của con gái hơn.
Vương Ngọc Bảo lắc đầu: “Xem ra công việc của cậu rất nhẹ nhàng. Tôi đói sắp chết rồi, công việc ở phòng Công trình thật mệt mỏi.”
Lưu Trường Hải cũng phối hợp gật đầu: “Phòng Tuyên truyền văn hóa của tôi cũng không nhàn nhã gì, tôi còn tưởng chỉ cần làm việc giấy tờ thôi, ai ngờ nhiều việc phức tạp như vậy.”
Nhạc Uyển cúi đầu không nói, yên lặng ăn trưa.
Lưu Trường Hải đụng Nhạc Uyển: “Cậu thì sao? Công việc ở phòng Hậu cần thế nào?”
“Cũng ổn, chỉ là cảm thấy không có tương lai.”
Lưu Trường Hải bĩu môi, nhìn Chấn Võ: “Cậu tên Trương Lực Cần? Đẹp trai thật tốt, chưa gì đã được nhận vào vị trí chính thức rồi.”
Chấn Võ không đáp, chỉ tiếp tục ăn trưa.
Vương Ngọc Bảo nói tiếp: “Cậu có vẻ không thích cười, lúc giới thiệu mặt cũng như ván gỗ, tôi không hiểu tại sao quản lí lại chọn cậu.”
“Để tôi nói cho các cô cậu biết lý do tại sao.”
Ba người nghe được giọng nói này lập tức giật bắn lên như ngồi phải đống lửa, hoảng hốt đứng ra trước bàn. Chấn Võ là người cuối cùng đứng dậy, quay đầu nhìn quản lý phòng Nhân sự Tô Vũ Tình.
Tô Vũ Tình khoanh tay, nhếch môi nói: “Lúc các cậu đến nhận vị trí công việc, mỗi quản lý bộ phận đều đã đưa một quyển quy trình làm việc cho các cô cậu rồi chứ?”
Mấy người gật đầu, Chấn Võ chỉ nhìn quản lý Tô, thầm thở dài, công việc của ba người này ở tập đoàn Minh thị xem như chấm dứt rồi.
Quả nhiên, Tô Vũ Tình nói tiếp: “Ba cô cậu đã đọc chưa?”
Ba người trộm liếc nhau, phát hiện không người nào gật đầu, cho rằng tập thể phạm sai lầm, có thể tránh khỏi trừng phạt, vì vậy đều lắc đầu.
“Chương Một của quy trình chính là quy định làm việc tại Minh thị, điều thứ nhất chính là không nói về cuộc sống cá nhân tại công ty, không được lén phàn nàn về công việc, không cố ý tìm hiểu việc riêng hay trao đổi việc riêng với đồng nghiệp. Nếu có bất kỳ thắc mắc gì, có thể đề xuất lên công ty, các bộ phận liên quan sẽ kiểm chứng và đưa ra câu trả lời thuyết phục.”
Ba người nghe được một nửa thì mặt biến sắc, bọn họ vừa vi phạm ngay điều đầu tiên của quy định.
“Rất rõ ràng, ngoại trừ Trương Lực Cần, ba cô cậu đều coi quy định như trò đùa. Đây chính là lý do tôi giữ cậu ấy lại thay vì các cô cậu. Nếu các cô cậu đã không hài lòng với công việc thì về nhà nghỉ ngơi đi. Buổi chiều các cậu đến thẳng bộ phận Nhân sự, lĩnh giấy, nhận tiền làm công nửa ngày, rồi rời đi.”
Tô Vũ Tình nói xong, không thèm liếc bọn họ thêm, xoay người rời đi.
Lưu Trường Hải đỏ mặt, phẫn uất kêu lên: “Chờ đã. Chị có chứng cứ gì chứng minh chúng tôi vi phạm quy định? Một mình chị nói là được à?”
Tô Vũ Tình đứng lại, sau đó xoay người nhìn Lưu Trường Hải, đưa tay lấy từ trong túi áo vest công sở ra một cây bút, chỉ một nút trên đó.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ đều đã được ghi lại đầy đủ.
Lưu Trường Hải sốt ruột: “Chị làm vậy là xâm phạm nhân quyền, tôi có thể kiện các người.”
Tô Vũ Tình lắc đầu nói: “Điều thứ hai của quy định, nhân viên mới hay thực tập sinh đều phải thông qua sát hạch, nội dung sát hạch bao gồm ngôn ngữ, hành vi, năng lực, vân vân. Nếu như cần thiết, có thể dùng phương pháp ghi âm. Quá trình này đều đã có chữ ký đồng ý của các cô cậu. Chưa đọc hết đã ký tên, các cô cậu thật ngu xuẩn.”
Lần này ba người hoàn toàn á khẩu, không nói được lên lời.
Nhìn Tô Vũ Tình rời đi, ba người quay đầu nhìn Chấn Võ, Vương Ngọc Bảo nói: “Cậu thật nham hiểm, cậu biết quy định, sao không nói cho chúng tôi biết?”
Chấn Võ cười lạnh, ngồi trở lại chỗ của mình: “Hình như tôi không có nghĩa vụ phải nói cho các cậu biết. Tôi khuyên các cậu, trước khi đi thì nên ăn bữa ăn cuối cùng ở đây đi, thức ăn ở đây rất ngon.”