Lý Nam ngẩn người nhìn máy tính trước mặt, trên màn hình là ảnh chụp của Nick Wang.
Mà cô nghe được từ Hellen, thư ký vào Minh thị gần như cùng lúc với mình, một tin tức rất chấn động, ít nhất là với cô nàng: người tên Nick Wang cũng là con trai của chủ tịch, là em trai của Chấn Võ.
Cô nàng biết mấy năm trước từng có một lần ảnh gia đình của Tổng giám đốc bị lộ, cũng nhờ lần đó, phần lớn nhân viên trong công ty mới biết Chấn Võ là con trai của Tổng giám đốc.
Mà trong số phần lớn nhân viên kia không bao gồm cô nàng. Thời gian đó, cô nàng vì ‘không qua sát hạch’ mà thất nghiệp ở nhà. Cho nên sau đó dù có biết đến chuyện này, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy bức ảnh kia.
Nhất thời cô nàng không tiếp nhận được tin tức này. Nếu như bọn họ là anh em, vậy cảnh tượng cô nàng thấy là sao? Tình cảm trong mắt hai người kia tuyệt đối không phải là tình anh em, mà giống như tình yêu.
Trước giờ cô nàng vẫn luôn cho rằng, kể từ khi tiếp nhận vị trí tổng giám đốc điều hành, trong mắt Chấn Võ chỉ có công việc, không có thời gian yêu đương. Nhưng nếu anh gặp được định mệnh của mình, có lẽ sẽ rơi vào bể tình.
Mỗi lần Chấn Võ tham dự những bữa tiệc xã giao, trò chuyện với những cô gái xinh đẹp, Lý Nam ở bên cạnh đều cẩn thận dò xét, thậm chí còn chấm điểm những cô gái kia, người nào điểm càng cao thì càng xứng đôi với Chấn Võ. Mặc dù trong mắt cô nàng, cô gái đó vẫn chưa xuất hiện, thậm chí cô nàng từng âm thầm đặt mình bên cạnh Chấn Võ, lần nào cũng tự bác bỏ, nhưng cô nàng chưa bao giờ nghĩ Chấn Võ là gay.
Mà dù Chấn Võ có là gay đi chăng nữa, anh cũng không phải là loại người thích em trai ruột của mình. Tuy rằng nhìn hai người bọn họ hoàn toàn không giống nhau, nhưng dù sao cũng là anh em.
Báo thức trong điện thoại di động của Lý Nam đột nhiên vang lên, mắt cô rời màn hình, nhìn điện thoại: 7:30 phút. Lúc này hẳn là tổng giám đốc chuẩn bị đến rồi. Chấn Võ rất ít khi ăn sáng ở nhà, ngày nào cũng đến công ty sớm, ăn chút gì đó rồi bắt đầu công việc. Ngày nào Lý Nam cũng vắt óc tìm những món ăn sáng vừa đủ dinh dưỡng lại tiện lợi cho anh.
Lý Nam vừa đứng dậy, đi chuẩn bị trà bánh, điện thoại lại vang lên, lần này là chuông điện thoại, Chấn Võ gọi – cô luôn có thể phân biệt được tiếng chuông điện thoại do Chấn Võ gọi tới.
Gần như không dám trì hoãn dù chỉ một giây, cô nàng vội bắt máy: “Tổng giám đốc Vương? Dạ? Vâng, vâng. Tôi lập tức đi làm.”
Hạ điện thoại xuống, Lý Nam vừa mất mát vừa bàng hoàng.
Chấn Võ nói hôm nay anh sẽ ăn sáng ở nhà, trong khoảnh khắc rất ngắn trước khi điện thoại cắt kết nối, cô nàng nghe thấy một giọng nam rất dễ nghe, như là đang làm nũng mà hỏi: “Hôm nay ăn gì thế?”
Giọng nói kia cô nhớ rất rõ, là giọng nói của Nick Wang.
Lý Nam hít sâu hai lần, rồi mới đi sắp xếp lại tài liệu Chấn Võ yêu cầu hôm qua, mang vào phòng của tổng giám đốc, đặt lên bàn làm việc.
Cô nàng nhìn bàn làm việc, lại nhìn cửa phòng, chậm rãi bước đến sau bàn, nhìn chằm chằm mấy ngăn kéo.
Như là đã hạ quyết tâm, cô nàng kéo một ngăn ra, quan sát đồ vật bên trong, cũng không dám chạm bừa.
Ngăn kéo của Chấn Võ đều không khóa, đồ vật bên trong được sắp xếp gọn gàng, nhìn sẽ thấy ngay.
Trong ngăn kéo dường như không có gì có thể giải đáp được nghi hoặc của cô nàng, nhưng đến khi định đóng ngăn kéo ở góc trên bên trái lại, một cái hộp đựng USB chợt thu hút sự chú ý của cô nàng.
Cô nàng do dự, nhìn đồng hồ, khoảng hai mươi phút nữa Chấn Võ mới tới.
Cô nàng vội mở hộp, lấy USB ra, bật máy tính trên bàn, cắm USB vào.
Sau khi bấm nút mở, bên trong có rất nhiều thư mục, được sắp xếp theo thứ tự thời gian. Cô nàng mở một thư mục bất kỳ, trong đó có hơn mười bức ảnh chụp.
Tay Lý Nam hơi run, cô nàng nhìn cửa phòng, hít vào một hơi thật sâu, mở bức ảnh đầu tiên lên.
Trong ảnh, Chấn Võ và Nick Wang mặc âu phục cắt may vừa người đứng cạnh nhau, cả hai người nhìn rất trẻ, trông Chấn Võ chỉ như học sinh cấp ba. Ảnh chụp bằng máy chụp ảnh, ánh mắt Nick Wang nhìn Chấn Võ rực lửa nóng, mà ánh mắt Chấn Võ nhìn lại cậu lại thoáng hiện nét ưu tư.
Cô nàng nhìn lướt những bức ảnh tiếp theo, đều là trang phục như vậy, như là hai người đang tham dự một bữa tiệc, bức thì cúi đầu trò chuyện, bức thì cùng nhìn quanh, nhưng chỉ có hai người bọn họ, xung quanh không có người nào khác.
Lý Nam đang định mở thư mục bên dưới, cửa phòng làm việc chợt vang lên tiếng gõ.
Cô nàng cuống quít rút USB ra, tắt máy tính, bước ra ngoài phạm vi bàn làm việc mới nói bằng giọng hơi căng thẳng: “Mời vào!”
Cửa bị đẩy ra, một gương mặt tươi cười với đôi mắt to tròn hiện ra trước cửa.
Là Hạ Vũ Hào, quản lý phòng Marketing. Mặc dù mới vào công ty được ba năm, nhưng thái độ dốc sức làm việc cùng hiệu suất công việc cao giúp cậu ta nhanh chóng trở thành nhân viên hàng đầu của phòng Marketing. Lại trổ hết tài năng trong đợt sát hạch của công ty vào năm thứ hai làm việc, trở thành người rất đáng gờm.
Nửa năm trước, quản lý phòng Marketing tiền nhiệm từ chức do áp lực công việc quá lớn, Hạ Vũ Hào được đề bạt thăng làm quản lý phòng Marketing, toàn bộ nhân viên trong phòng đều bị cậu ta kéo thành bộ phận năng nổ nhất của cả công ty, thành tích không ngừng nâng cao.
Tình cờ có đồng nghiệp nhìn thấy cậu ta và tổng giám đốc cùng ăn cơm, trò chuyện, lúc này mới bùng nổ tin tức cậu ta là bạn cấp ba kiêm bạn thân của tổng giám đốc.
Nhưng Hạ Vũ Hào không hề khoe khoang mình là bạn thân của tổng giám đốc, yêu cầu với chính mình ngày càng nghiêm khắc, khiến rất nhiều người muốn gièm pha lại hoàn toàn không có lời nào để nói.
Chỉ ngoại trừ một chuyện, đó là thỉnh thoảng cậu ta sẽ mang đồ ăn sáng cho Chấn Võ, xem như là cách động viên bạn học cũ mà các nhân viên khác không thể làm được.
“Trợ lý Lý, tổng giám đốc chưa tới à?”
“Chưa. Hôm nay ngài ấy ăn sáng ở nhà, khoảng mười lăm phút nữa mới tới.”
“Thế hả? Thôi vậy, tôi tự ăn. Trợ lý Lý có muốn nếm thử không? Đây là do mẹ tôi làm đó, không mua được đâu.”
“Không cần, cảm ơn.” Lý Nam nói xong, đi ra khỏi phòng làm việc, xoay người, đóng cửa lại.
Lý Nam thấy
Hạ Vũ Hào rời đi, vội bước nhanh đuổi theo, nhẹ giọng gọi cậu ta lại: “Quản lý Hạ, chờ một chút.”
Hạ Vũ Hào quay người, cười toét miệng nói: “Bây giờ chưa đến giờ làm việc, gọi quản lý Hạ nghe thật mất tự nhiên.”
“Tôi đã vào giờ làm việc cho nên xưng hô như vậy không sai. Quản lý Hạ, tôi muốn hỏi cậu có biết tổng giám đốc có một người em trai không?”
“Chấn Văn? Biết! Sao thế?” Hạ Vũ Hào thoáng ngạc nhiên, dường như đã rất lâu không có người nhắc đến cái tên này rồi.
“Chấn Văn? Là tên tiếng Trung của cậu ấy sao?”
“Đúng vậy. Sao thế? Chị muốn biết chuyện gì?” Hạ Vũ Hào hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ngập ngừng của Lý Nam.
“Tình cảm của bọn họ tốt lắm sao?” Lý Nam lại hỏi dò.
“Tốt đến người khác không thể xen vào. Nhưng chuyện này không liên quan gì đến công việc, chị muốn tìm hiểu về cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc à?” Dù cười, nhưng chỉ một câu, Hạ Vũ Hào đã nói toạc ra mục đích của Lý Nam, giọng điệu lại như đang nói đùa.
Lý Nam bối rối né tránh cái nhìn chằm chằm của Hạ Vũ Hào: “Không. Tôi tình cờ nhìn thấy cậu ấy trong bữa tiệc tối qua, mới hiếu kỳ hỏi thôi.”
“Ý chị là Chấn Văn đã trở về? Cuối cùng tên nhãi này cũng chịu quay về rồi.” Tông giọng cao quãng tám của Hạ Vũ Hào tràn đầy phấn khởi. Nói xong, cậu ta lấy điện thoại ra, xoay người định đi, lại chợt nhớ ra Lý Nam vẫn còn đứng đó, quay đầu hỏi: “Trợ lý Lý còn chuyện gì không? Không thì tôi đi trước đây.”
“Không còn. Cảm ơn!”
Không đợi cô nàng nói hết câu, Hạ Vũ Hào đã bước nhanh rời đi.
Lý Nam trở lại vị trí của mình, bình ổn nhịp tim hỗn loạn. Nhớ lại những lời vừa nói, cảm thấy lúng túng, bởi vì chuyện đó hoàn toàn vượt qua phạm vi công việc của cô nàng.
Hơn nữa nhìn Hạ Vũ Hào có vẻ không khách sáo như vẻ bề ngoài, dường như cậu ta đã nghi ngờ mục đích sau những câu hỏi của cô. Cô không dám nhiều lời về cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc, cho dù với bạn học của Chấn Võ là Hạ Vũ Hào. Lỡ như nói sai một câu, có thể sẽ mang đến phiền phức lớn cho Chấn Võ.
Nếu Hạ Vũ Hào biết em trai của tổng giám đốc, còn biết tình cảm của bọn họ rất tốt, có lẽ cảnh tượng kia chỉ là cách thể hiện tình anh em của bọn họ?
Lý Nam sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, quyết định tạm thời không nên suy đoán lung tung.
Lúc Chấn Võ đến công ty, Lý Nam đã khôi phục trạng thái chuẩn mực của một trợ lý, đứng lên, đang định theo anh vào phòng, thông báo nội dung công việc trong ngày thì ánh mắt chợt bị người miễn cưỡng đi sau lưng Chấn Võ thu hút.
Nick Wang, không, là Vương Chấn Văn đi sau Chấn Võ, cùng vào phòng làm việc của anh. Lý Nam sững sờ đứng đó, không biết nên theo vào hay nán lại bên ngoài.
Tại sao Chấn Văn lại đi theo Chấn Võ? Nói ra, vì chuyện này mà sáng nay Chấn Văn và Chấn Võ đã tranh luận một hồi. Nội dung như sau:
“Hôm nay em đến công ty với anh đi.” Chấn Võ nói chắc nịch, tựa như đang ra lệnh.
“Tại sao? Em mới về nước, còn đang chênh lệch múi giờ, muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày.” Vừa ăn sáng xong, Chấn Văn nằm ườn trên ghế sofa, vẻ mặt nghi hoặc.
Chấn Võ chỉnh áo sơmi của mình, thắt cà vạt: “Là người phụ trách chi nhánh, ít ra em nên đến để tìm hiểu chứ.”
Chấn Văn đặt điện thoại di động xuống, đi đến trước người Chấn Võ, cầm lấy cà vạt trong tay anh, không hài lòng lắc đầu: “Xấu quá.” Nói xong, lấy từ trong hộp cà vạt ra một chiếc màu tím, vòng qua cổ Chấn Võ, rồi mới tiếp tục đề tài dang dở: “Không phải anh đã nói anh sẽ phụ trách toàn bộ sao?”
Chấn Võ cười vô cùng thỏa mãn, nhìn Chấn Văn thắt cà vạt cho mình, tiếp tục thuyết phục: “Dù vậy em cũng nên sớm làm quen với công việc bên này mới phải?”
Chấn Văn thành thạo thắt cà vạt, chỉnh lại, lùi về phía sau một bước, hài lòng thưởng thức: “Nội dung công việc gần như nhau, chỉ khác nhân viên thôi mà.”
Chấn Võ đi tới, ôm eo Chấn Văn, nhìn vào mắt cậu: “Em ở nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng đến công ty giúp anh đi?”
“Thôi đi. Chấn Võ, anh nói thật đi, tại sao lại muốn em đến công ty?”
“…” Chấn Võ ngậm miệng không nói.
Chấn Văn đột nhiên vô cùng tò mò muốn biết lý do, quăng mồi: “Nếu như lý do của anh có sức thuyết phục, em sẽ cân nhắc.”
Chấn Võ ngửi mùi thơm trên tóc Chấn Văn, hôn trán cậu rồi mới lên tiếng: “Anh muốn cả ngày đều được nhìn thấy em, lý do này được chứ?”
Đến khi Chấn Văn mặc âu phục ngồi trên xe Chấn Võ, cậu mới nhận ra hình như mình trúng bẫy của Chấn Võ, tự cột mình lại rồi.
Nhưng hiển nhiên là đã không còn phản đối được nữa, Chấn Văn đành chịu bị bắt đến công ty.
Trên đường, điện thoại của Chấn Võ bất chợt kêu vang, làm Chấn Võ giật mình đến suýt lạc tay lái.
Anh nhìn điện thoại, tắt máy.
“Anh không nghe điện thoại à?”
“Là điện thoại của Hạ Vũ Hào.” Chấn Võ điềm nhiên nói.
“Sớm thế này cậu ấy gọi điện thoại cho anh làm gì?”
Chấn Võ mím môi, một hồi lâu mới nói: “Em đến công ty sẽ biết.”