Khóe môi Chấn Văn tách ra thành một nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Jason lại hoàn toàn không có ý cười. Cậu ngồi xuống bên cạnh Chấn Võ, nhìn người đối diện: “Anh đến rồi? Còn năm ngày nữa tới tới hội nghị, tôi còn tưởng mấy ngày nữa anh mới đến.” Lúc nói mấy từ cuối, Chấn Văn gần như nghiến răng.
Jason hơi ngây người một lát, rồi mới dùng tiếng Trung đã tiến bộ hơn rất nhiều đáp: “Tôi dùng thêm ngày phép, đến sớm sẽ được chơi thêm mấy ngày. Em giận à?” Nói xong hơi nghiêng đầu nghiền ngẫm ánh mắt của Chấn Văn.
“…” Chấn Văn miễn cưỡng duy trì nụ cười, nhưng không mở miệng nói thêm gì nữa.
Chấn Võ nhìn hai người, thừa dịp Chấn Văn im lặng, nói: “Thì ra Jason đúng là giám đốc của Hữu Minh, tôi còn tưởng là trùng tên.”
Jason gượng cười ha ha: “Chúng tôi đã từng đánh cuộc xem anh có kinh ngạc không, Nick nói anh vẫn chưa biết. Xem ra cậu ấy đoán đúng rồi, nhìn anh không hề kinh ngạc.”
Chấn Văn cầm tay Chấn Võ, bàn tay vừa bị tê dại của cậu lúc này rất cần hơi ấm, mím môi không nói gì.
Jason dường như rất sợ sự im lặng, gần như không có điểm dừng, giậm chân nói tiếp: “Anh thật khiến tôi kinh ngạc. Lần gặp trước còn đang đi học, vậy mà bây giờ đã trở thành tổng giám đốc, còn tôi lại là nhân viên của anh. Nếu như tôi mời ăn, liệu có bị ‘tiện nghi’ nịnh nọt cấp trên không?”
Chấn Văn, Chấn Võ như không để ý anh ta phát âm sai, Chấn Võ lắc đầu: “Không, bởi vì chúng tôi không có ý định để anh mời.”
Chấn Võ hơi nghiêng đầu nhìn Chấn Văn, mỉm cười: “Chúng tôi còn đi hẹn hò, không quấy rầy anh ăn.” Nói xong quay đầu nhìn Chấn Văn: “Đi luôn chứ? Đi muộn e rằng sẽ rất đông.”
Không đợi Chấn Võ nói xong, Chấn Văn đã đứng dậy, kéo Chấn Võ. Chấn Võ cũng đứng lên, quay đầu nhìn Jason: “Tạm biệt. Nhân tiện, không phải là bị ‘tiện nghi’ mà là bị ‘nghi ngờ’.”
Jason nhìn hai người nắm tay nhau rời đi, sắc mặt tối xuống, lầu bầu: “Tôi biết là bị nghi ngờ mà.”
Ra khỏi nhà hàng, cái lạnh lập tức thay thế không khí ấm áp bên trong quấn lấy hai người, Chấn Văn rùng mình.
Chấn Võ ôm vai cậu, cùng cậu bước nhanh tới chỗ mình đậu xe.
Lên xe, Chấn Võ bật điều hòa, nhưng không vội nổ máy.
Thái độ vừa rồi của Chấn Văn rất kỳ lạ. Lần trước gặp Jason, tuy lúc đó còn chưa quen biết, nhưng Chấn Văn nói chuyện với anh ta rất thoải mái, vui vẻ. Bây giờ bọn họ có thể coi là đồng nghiệp cũ, Chấn Văn lại hoàn toàn phớt lờ Jason.
Chấn Võ chờ đợi, chờ Chấn Văn tự nói ra. Quả nhiên, hai phút sau, Chấn Văn nặng nề thở dài: “Lúc nào anh cũng bắt em tự mắc câu vậy sao?”
Chấn Võ cười khẽ: “Anh chỉ không muốn khiến em cảm thấy áp lực. Nếu như em không muốn nói thì thôi.”
Tay Chấn Võ đặt lên chìa khóa, chuẩn bị nổ máy, lại bị bàn tay còn hơi lạnh của Chấn Văn cầm lấy.
“Người khiến em không thoải mái em nói với anh lần trước chính là Jason. Bởi vì em vội vã muốn về nước, không kịp tìm người thay thế, cho nên vẫn để anh ta giữ vị trí đó. Vốn tưởng rằng mắt không thấy tâm sẽ không phiền, nào ngờ hôm nay lại gặp, thật không thể nói rõ cảm xúc của em là gì.”
Không biết có phải Chấn Võ hiểu lầm hay không, giọng điệu của Chấn Văn có chút miễn cưỡng.
Chấn Văn không chớp mắt nhìn ra cửa sổ xe phía trước, ánh mắt như không có tiêu cự.
Chấn Võ biết Chấn Văn vẫn chưa nói hết toàn bộ. Dáng vẻ vui sướng khi nhìn thấy Chấn Văn của Jason vừa rồi hoàn toàn không giống như gặp người mình không ưa. Nhưng phản ứng của Chấn Văn lại khiến anh nghĩ mãi không hiểu.
Nếu đã nói ra, chỉ bằng tìm hiểu cho rõ: “Anh nhớ chúng ta đã từng nói sẽ không giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì. Sáu năm trước em đã giấu anh một lần, lén bỏ đi, bây giờ anh muốn nghe em nói thật. Dù là gì, tất cả đều đã qua rồi. Nhưng lúc nào em cũng giữ trong lòng, đè nén lâu, sẽ không thể biết được nó sẽ biến thành thế nào.”
Chấn Văn nhìn phía trước, rũ mắt, bàn tay đặt trên đùi vô thức xoa nắn. Một lúc lâu sau, cậu mới ngẩng đầu, nhìn Chấn Võ vẫn luôn chăm chú nhìn mình: “Em muốn đến 101.”
Chấn Võ khẽ gật đầu xem như trả lời, bắt đầu nổ máy.
Suốt quãng đường đi, hai người đều trầm mặc, mãi cho đến khi lên đài quan sát, đứng trước cửa sổ thủy tinh ngắm nhìn toàn bộ thành phố Đài Bắc: những tòa nhà cao tầng biến thành hình thù bé tý, đèn xe trên đường không ngừng nhấp nháy, ánh sáng lốm đốm, phân tán trên những tòa nhà như những nét vẽ sơn dầu trên nền vải đen khổng lồ.
Đứng ở nơi này sẽ khiến người ta có cảm giác mình như một vị thần đang ở trên trời quan sát chúng sinh bên dưới.
Chấn Văn nhìn ánh đèn phía dưới hồi lâu, Chấn Võ im lặng chờ, bước tới gần cậu, cánh tay dán sát cánh tay.
Chấn Văn tựa đầu lên vai Chấn Võ, nhỏ giọng nói: “Lúc em mới đến nước Anh, thật sự không quen, Khương Vũ Thần không có ở đó, cũng không quen ai trong trường học, chỉ có một mình em đơn độc trong căn phòng trọ. Có một thời gian rất dài, em chỉ một mình đi về. Mãi đến khi tham dự một hoạt động trong trường, em tình cờ gặp Jason. Mặc dù chỉ gặp một lần ở Hongkong, nhưng cũng xem là quen biết, đương nhiên chúng em dần trở nên thân thiết với nhau. Đúng lúc, em cần một người đồng hành để thành lập công ty, em đã hỏi anh ta có muốn làm cùng em không, anh ta vui vẻ đồng ý. Anh ta là người hoạt bát, hướng ngoại, kéo em đi làm quen khắp nơi trong trường. Em dạy anh ta tiếng Trung, anh ta dạy em tiếng Anh, phát hiện ra chúng em nói chuyện rất hợp, phối hợp trong công việc cũng rất tốt. Nhưng trước khi em về nước không lâu, anh ta đột nhiên nói thích em.”
Chấn Võ đang nhẹ ôm cánh tay Chấn Văn, nghe đến đây chợt siết chặt. Chấn Văn ngẩng đầu nhìn Chấn Võ, Chấn Võ mỉm cười nhìn lại cậu, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại sôi trào.
“Em hoàn toàn bất ngờ, bởi vì anh ta đã từng có bạn gái, chúng em còn thường đi chơi với nhau. Nhưng mà sau khi công ty đi vào hoạt động, anh ta đã chia tay. Đương nhiên là em từ chối. Không ngờ anh ta là người không hiểu được từ chối là thế nào. Dù em đã nói rất nhiều lần, anh ta vẫn không chịu từ bỏ, thậm chí còn bám riết lấy em, không chịu buông. Quan hệ của chúng em cũng càng ngày càng gay gắt. Lần trước anh ta lén theo em về nước, nói gì mà phu hát phu theo. Em thật sự lo lắng giao công ty cho anh ta có phải là một quyết định sáng suốt hay không. Cũng may, sau khi anh ta trở về Anh, tất cả dường như không bị ảnh hưởng.”
“Nếu như anh ta khiến em khó chịu thì để anh ta rời đi. Chúng ta có thể tìm người khác thay thế.”
“Không cần. Nếu như không vì hội nghị năm năm, hẳn là sẽ không gặp. Có lẽ lâu dần, anh ta sẽ quên đi. Anh ta thực sự là một nhân tài hiếm có, suy xét đến sự phát triển của công ty, không nên đụng đến anh ta thì hơn.”
“Em không sợ anh ta vì yêu sinh hận sao?” Chấn Võ nửa đùa hỏi.
Chấn Văn lắc đầu: “Có lẽ không đâu.”
“Được rồi, nghe lời em.”
Chấn Văn gật đầu, cả người dựa lên ngực Chấn Võ, phía sau là lồng ngực ấm
áp của anh, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lạnh.
Trầm mặc hồi lâu, Chấn Văn yếu ớt mở miệng: “Anh nghĩ sao?”
“Hử?” Chấn Võ nhẹ giọng trả lời, hỏi phía trên mái đầu lành lạnh của Chấn Văn.
“Chuyện của em và Jason.”
“Người của anh được người khác thích chứng tỏ em thật sự rất tốt, chứng minh anh rất có mắt nhìn người. Quan trọng nhất là, anh tin không ai có thể cướp em từ anh. Cho nên cứ mặc kệ anh ta đi.”
Chấn Văn khẽ cười, cảm nhận được cánh tay Chấn Võ ôm mình thu lại chặt hơn, thân thể cũng ấm áp hơn.
Hôm sau, tất cả vẫn như bình thường. Hội nghị năm năm là một hoạt động thêm vào, tuy quan trọng nhưng cũng không phải toàn bộ công việc. Chấn Võ bận rộn từ sáng, đến giữa trưa mới có thể thở ra một hơi, nhớ ra hình như mấy ngày nay không ăn trưa cùng Chấn Văn, vì vậy sắp xếp lại một vài công việc, để trống thời gian.
Không nói trước, dự định tạo bất ngờ, Chấn Võ ra khỏi phòng làm việc, vị trí của Lý Nam trống không. Anh lắc đầu, cô trợ lý này có vẻ còn bận rộn hơn cả anh. Anh đi đến phòng làm việc của Chấn Văn, thư ký của Chấn Văn đứng dậy cúi đầu chào.
“Phó Tổng Giám đốc có ở đây không?”
“Phó Tổng Giám đốc đã đi ra ngoài từ mười lăm phút trước, nói là buổi chiều sẽ quay lại.”
“Có nói đi đâu không?”
“Không ạ, chỉ nói buổi chiều sẽ quay lại.”
Chấn Võ nhìn cửa phòng làm việc của Chấn Văn, thở hắt ra một hơi.
Tối hôm qua anh dự định sẽ là một tối mãnh liệt, còn chuẩn bị chút đồ, đặt sẵn trong phòng, chờ trong lúc Chấn Văn đi tắm sẽ mang ra bày trí.
Nhưng từ 101 về nhà, tâm trạng Chấn Văn không được vui, nhất định đòi tắm chung với anh, sau đó lại không xảy ra chuyện gì nữa, cả hai chỉ ôm nhau, chìm vào giấc ngủ.
Tối qua Chấn Văn ngủ không được ngon, đột nhiên choàng tỉnh, nửa tỉnh nửa mê hoang mang nhìn quanh, rồi lại ôm anh ngủ thiếp đi. Anh không biết tại sao Chấn Văn lại đột nhiên bất an như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì sự xuất hiện của một người theo đuổi em ấy hay sao?
Sáng nay, Chấn Văn còn dậy sớm hơn cả anh. Lúc anh rời giường, bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi. Nhưng thấy tâm trạng của Chấn Văn đã tốt hơn rất nhiều, Chấn Võ cũng yên tâm.
Có lẽ Jason kia làm em ấy phiền lòng. Dù Chấn Văn nói Jason là nhân tài hiếm thấy, lại tỏ ra rất không ưa người này, mâu thuẫn như vậy khiến Chấn Võ rất khó hiểu.
Từ trước đến nay Minh thị chưa hề thiếu người tài, xem ra nội dung sát hạch nhân viên cần nghiêm khắc hơn chút nữa. Chấn Võ vừa trở về phòng vừa nghĩ. Có lẽ người kia không thích hợp làm giám đốc chi nhánh địa phương, để anh ta rời xa phạm vi tầm mắt của Chấn Văn mới là an toàn nhất.
Mãi đến mười phút trước giờ làm việc buổi chiều, thư ký của Chấn Văn mới gọi điện thoại, thông báo Chấn Văn đã quay về. Chấn Võ cho là cậu trở lại sẽ sang phòng làm việc của mình nghỉ ngơi, nhưng chờ mãi vẫn không thấy người đâu.
Anh đi ra ngoài phòng làm việc, vừa do dự lại sốt ruột muốn nhìn thấy Chấn Văn. Hôm qua cậu ngủ không ngon giấc, buổi trưa lại ra ngoài, không biết có ăn uống đàng hoàng hay không.
Vừa mở cửa, thấy Lý Nam đang vội vàng đi tới.
Chấn Võ nhìn đồng hồ, đã qua giờ làm việc mười phút, đây chuyện vô cùng lạ với Lý Nam. Mấy năm nay, ghi chép đi muộn của Lý Nam rất ít, báo cáo tăng ca đều là 100%. Trước giờ đi sớm về muộn cũng là yêu cầu của phòng thư ký.
Vậy mà hôm nay cô nàng lại đến muộn.
Lý Nam hơi đỏ mặt nhìn Chấn Võ đang đứng trước ngưỡng cửa: “Tổng giám đốc Vương, ngài tìm tôi sao?”
“Không. À đúng rồi, cô thông báo với phòng nhân sự, sàng lọc những quản lý và nhân viên chủ chốt trong công ty ra những người phù hợp đảm nhận vị trí giám đốc. Cho bọn họ thời gian một tháng. Một tháng sau sắp xếp ngày phỏng vấn. Là thuyên chuyển công tác sang chi nhánh khác.”
“Vâng, tôi lập tức thông báo.” Lý Nam nói xong cũng chưa lập tức trở về chỗ ngồi, mà nhìn Chấn Võ, dáng vẻ ngập ngừng.
“Cô còn việc gì khác sao?”
Lý Nam trầm mặc hai giây rồi lắc đầu: “Không có. Nếu ngài không còn gì căn dặn, tôi sẽ đi thông báo ngay.”
Chấn Võ lắc đầu, không nói gì thêm, xoay người trở vào phòng làm việc.
Buổi chiều cũng không thư giãn hơn buổi sáng là mấy. Một cấp dưới của công ty chi nhánh bị khách hàng khiếu nại về vấn đề phục vụ, phát lên trên mạng, lập tức nhận được vô số bình luận, sai người cấp tốc xử lý; nghiên cứu sản phẩm mới phối hợp sản xuất với công ty Yoshida, vì nguyên nhân thời tiết, linh kiện của công ty Yoshida có thể sẽ đến chậm mấy ngày, dẫn đến buổi ra mắt sản phẩm bị lùi lại. Trong thời gian nhạy cảm ký hợp đồng gia hạn, cùng Chấn Văn và quản lý phòng Khai thác thương thảo cách đối phó, đầu tiên cần xác định Yoshida có thay đổi ý định hay không, nhưng Yoshida đã trở về Nhật Bản, Chấn Văn đặt chuyến bay muộn ngay tối hôm đó, sang Nhật Bản để đối mặt xác nhận với Yoshida, đồng thời phòng Khai thác phải nghĩ ra phương án dự phòng trong trường hợp linh kiện không thể tới.
Chấn Võ bận rộn đến năm giờ chiều mới rảnh rỗi, Chấn Văn đã về nhà trước, chuẩn bị đi Nhật Bản. Bởi vì buổi tối Chấn Võ còn một hoạt động xã giao quan trọng phải tham gia, không thể đi tiễn cậu, khó tránh khỏi có chút buồn lo.
Cho đến khi nhận được báo cáo về các công việc trong ngày hôm nay, Chấn Võ mới hơi yên tâm, dựa lên ghế sofa, nhắm mắt, để bản thân trầm tĩnh lại.
Tiếng gõ cửa cùng tiếng chuông điện thoại di động gần như vang lên cùng lúc làm Chấn Võ giật bắn người, ngồi thẳng dậy. Anh nhìn màn hình điện thoại, là một số lạ. Nói một tiếng: “Mời vào”, rồi nhận điện thoại.
Chấn Võ khẽ nhíu mày, đầu bên kia là tiếng Trung hơi cứng: “Patrick, khuya hôm nay tôi muốn gặp anh nói chuyện.”