Địa chỉ Khương Vũ Thần gửi là một quán ăn Nhật. Mặc dù thời gian hẹn là sáu giờ tối, nhưng tất cả mọi người đều đến sớm, thậm chí còn sớm hơn cả giờ mở cửa của quán ăn.
Mặc dù mới hai, ba tháng không gặp, nhưng mọi người lại như đã lâu lắm. Đồng đội trên sân bóng gặp lại nhau, ai nấy đều kích động, mãi vẫn chưa bình tĩnh được.
Tuy là quán ăn Nhật, nhưng ông chủ lại là người Trung Quốc bản địa, tươi cười chào mời.
Mọi người vừa vào trong quán, phát hiện những chỗ ngồi tách ra đơn độc theo miêu tả trên mạng lúc này đã được xếp gần nhau, giúp bọn họ có thể thoải mái quay sang trò chuyện.
Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu nói với Chấn Văn: “Sắp xếp thế này thật tốt, cậu nói trước với bọn họ sao?”
Chấn Văn lắc đầu: “Không có, có lẽ là do quán ăn này phục vụ chu đáo.”
Khương Vũ Thần dẫn Trần Hiểu Hiểu đến đúng giờ, vừa vào cửa, nghe được lời nói của họ, Hiểu Hiểu hơi vênh mặt nói: “Là Thần Vũ dặn dò đó. Bao toàn bộ quán ăn đến mười rưỡi, các cậu có thể thoải mái ăn uống!”
Hôm nay Khương Vũ Thần vẫn mặc T-shirt sáng màu, cùng tông với quần áo của Trần Hiểu Hiểu, tuy không phải là đồ đôi, nhưng có vẻ như là cố ý phối hợp.
Chấn Văn nhìn hai người đứng sát nhau: “Hai người đang hẹn hò à?”
Trần Hiểu Hiểu ngượng ngùng liếc Khương Vũ Thần.
Khương Vũ Thần nâng bàn tay Hiểu Hiểu lên, hôn một cái thay cho câu trả lời, sau đó ra vẻ thần bí nói: “Suýt nữa thì Hiểu Hiểu bị giới thiệu cho Chấn Võ của cậu rồi, may mà hai người gây chuyện nên mình mới được lợi.”
Chấn Văn, Chấn Võ liếc nhau, vỗ ngực, may mắn, may mắn!
Hà Tiểu Tiểu và Hạ Thừa Ân nghe thấy tên người được nhắc đến, quay đầu nhìn sang.
Hà Tiểu Tiểu nhìn Trần Hiểu Hiểu hỏi: “Tên em là Tiểu hay Hiểu?”
(Tên Tiểu hay Hiểu trong tiếng Trung đều có phát âm là ‘xiao’)
“Hiểu. Sao thế ạ?”
“Tên của chúng ta cùng âm.”
“Vậy chị là Tiểu?”
“Đúng vậy, thật trùng hợp!”
Hai cô gái nhìn nhau cười, lập tức như mới gặp đã thân, tự nhiên mà ngồi với nhau. Hà Tiểu Tiểu đuổi Hạ Thừa Ân đi, kéo Trần Hiểu Hiểu ngồi xuống cạnh mình. Chẳng mấy chốc hai cô gái đã tìm được đề tài chung, bỏ mặc bạn trai mình.
Hạ Thừa Ân bị đuổi đi bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay ôm vai Khâu Tử Hiên, nhìn anh, ai oán nói: “Hiên, mình bị bỏ rơi!” Nói xong định gục lên vai anh giả vờ khóc lóc.
Hạ Vũ Hào xuất hiện ở phía sau chen vào giữa hai người: “Tay anh để đâu đó? Tử Hiên là của tôi.”
Nói xong đẩy Hạ Thừa Ân sang một bên, ôm Khâu Tử Hiên, khiêu khích nhìn Hạ Thừa Ân.
Hạ Thừa Ân lại nhìn sang, định ôm vai Chấn Văn, nhưng Chấn Võ đã cười, ôm lấy cậu trước.
Hạ Thừa Ân nhìn Chấn Văn, Chấn Võ đứng sát cạnh nhau và Hạ Vũ Hào ôm rịt lấy Khâu Tử Hiên, chống nạnh nói: “Nói thật đi, hôm nay các cậu mời chúng tôi đến là để thể hiện ân ái đó hả?”
Khâu Tử Hiên đẩy kính mắt, cười nói: “Cậu bớt nói giỡn đi, chúng tôi ân ái còn cần thể hiện cho các cậu xem sao?”
Chấn Văn trực tiếp hành động, ôm chầm lấy Chấn Võ, hôn lên má anh, làm Chấn Võ muốn cười lại sợ Hạ Thừa Ân thẹn quá hóa giận, nên chỉ có thể che miệng cười trộm.
“Được rồi, coi như các cậu giỏi. Đám nhóc, chúng ta nhắm mắt ăn cơm thôi, đây đều là cảnh trẻ nhỏ không nên nhìn.”
Khâu Tử Hiên đá chân Hạ Thừa Ân, nhìn các đội viên đều ngừng nói chuyện với nhau, nhìn sang bên này.
Trần Gia Quân đứng dậy, không sợ chết mà tới gần Khâu Tử Hiên, hỏi: “Anh, em không thể hiểu nổi, cậu ta tốt chỗ nào mà anh lại chọn cậu ta?”
Hạ Vũ Hào che chắn Khâu Tử Hiên trong cái ôm của mình, hỏi: “Sao? Tôi tốt thế đấy, cậu không phục hả?”
Trần Gia Quân đang định nói gì đó, Hạ Thừa Ân đã kéo cậu ta lại, vỗ vai an ủi: “Gia Quân, tình yêu không có lý do, chỉ cần nhìn vừa mắt thì không ai ngăn được. Cậu nên bỏ qua đi.”
Trần Gia Quân nhìn Khâu Tử Hiên đứng sau Hạ Vũ Hào chỉ cười mà không nói gì, thở dài một hơi, trở lại chỗ ngồi của mình, lầm bầm ai oán.
Biết từ trước đến giờ Gia Quân là người thẳng thắn đến thô lỗ, Khâu Tử Hiên chỉ cười, rồi cùng mấy người còn lại tự tìm chỗ trống ngồi xuống.
Khâu Tử Hiên nhìn Khương Vũ Thần đang cười ha hả, không chút để ý đến việc mình bị bỏ rơi, lại nhìn Chấn Võ, hỏi: “Lần gặp trước vội vàng, vẫn chưa giới thiệu với chúng tôi, đây là bạn cậu à?”
Chấn Võ nhìn Chấn Văn, Chấn Văn bất đắc dĩ gãi đầu, hờ hững phất tay nói: “Cậu ta tên Khương Vũ Thần, có thể xem như là bạn của tôi. Không có tật xấu nào cả, còn rất hiếu khách, bữa ăn hôm nay là cậu ta mời.”
Kính Dương há to miệng chỉ Khương Vũ Thần, nói: “A, a, cậu chính là người đã mời chúng tôi ăn bò bít tết lần trước đúng không?”
Tiểu Cát Cát chụp tay Kính Dương, nói: “Bây giờ mới nhận ra? Cậu vừa tỉnh ngủ à?”
Vẻ sững sờ của Kính Dương làm tất cả mọi người cười lớn.
Khương Vũ Thần nhìn mọi người một lượt, vui vẻ cười nói: “Mọi người là bạn của Chấn Văn thì cũng là bạn của tôi. Được mời mọi người ăn cơm là vinh hạnh của tôi.”
Hạ Thừa Ân xoa cằm, nói: “Anh bạn à, xin cậu đó, đừng nói kiểu cách nhà quan như vậy có được không? Làm tôi nổi cả da gà.”
Khương Vũ Thần nhún vai, xòe tay: “Tôi nói thật lòng mà.”
Trần Hiểu Hiểu giơ tay nói: “Em chứng minh, lời của anh ấy không phải là giả vờ đâu.”
Hà Tiểu Tiểu kéo cẳng tay đang chống cằm của Hạ Thừa Ân, làm anh suýt đập mặt xuống bàn: “Được rồi, anh không nói không ai bảo anh câm đâu.”
Hạ Thừa Ân nhìn Tiểu Tiểu, lập tức ngậm miệng, làm mọi người lại cười vang.
Nói chuyện vui vẻ, lúc ăn cơm cũng vô cùng thoải mái.
Bạn học ngồi bên cạnh Khương Vũ Thần thỉnh thoảng nói với cậu ta mấy câu, khiến cậu ta không hề cảm thấy lạc lõng.
Ăn uống no nê, mọi người bắt đầu nói chuyện phiếm, giúp nhau hiểu về tình hình của bạn học, kể những tin đồn thú vị, tụm năm tụm ba, nói cười rất vui vẻ.
Sau khi ông chủ quán ăn đưa đồ ngọt lên, Trần Hiểu Hiểu gọi ông lại, hỏi: “Trên tường quán ăn có rất nhiều hình, là gì thế ạ?”
Hiểu Hiểu chỉ một bức tường phía trong của quán ăn, trên đó dán rất nhiều ảnh polaroid, có ảnh hình như là một gia đình, có ảnh là đôi tình nhân, vẻ mặt ai nấy đều vui vẻ, rạng rỡ.
“Đây là ảnh kỷ niệm của quán chúng tôi. Nếu như khách hàng có ngày kỷ niệm đặc biệt gì đó, chỉ cần nói cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ chụp ảnh kỷ niệm, đồng thời tặng một phần bánh ngọt.”
Hà Tiểu Tiểu kéo tay Hạ Thừa Ân, nói: “Việc này được đấy. Bây giờ còn không ạ?”
“Không, thời gian trước xảy ra chút chuyện nên chúng tôi không làm nữa.”
Trần Hiểu Hiểu cũng nhìn Khương Vũ Thần, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc. Ông chủ, không thể phá lệ cho chúng cháu được sao?”
“Thật sự không được. Vì chụp ảnh mà lần trước suýt chút nữa chúng tôi phải đóng cửa quán ăn.”
Hạ Thừa Ân nhìn vẻ thất vọng của Tiểu Tiểu, hỏi tới: “Tại sao? Không phải những bức ảnh này đều là tự nguyện à?”
“Không sai. Nhưng ngày đó có một vị khách uống rượu, vì vui vẻ nên đã chụp ảnh. Hôm sau người đó quay lại đòi ảnh chụp, nhưng tôi tìm khắp tường đều không thấy đâu, suýt chút nữa vị khách đó đã đập phá quán của chúng tôi.”
Hạ Thừa
Ân hóng chuyện nhìn sang: “Hay là người đó ngoại tình nên sợ bị bắt gặp?”
“Có lẽ không phải. Tôi thấy người đó không đeo nhẫn cưới, hơn nữa người chụp cùng cũng là đàn ông.”
Chấn Văn suy đoán: “Cháu biết rồi, là gay nhưng sợ vợ phát hiện ra. Có lẽ bạn trai đi cùng cũng không biết chuyện. Người đó thật lăng nhăng.”
Chấn Võ ôm Chấn Văn nhích lại gần mình, nhắc nhở: “Em không nhìn thấy, đừng nói bừa.”
Chấn Văn ngửa đầu nhìn Chấn Võ, cười nói: “Em biết rồi.”
Ông chủ bên kia lại lắc đầu nói: “Giờ là thời đại nào, đồng tính luyến ái cũng sắp có thể lĩnh giấy kết hôn rồi, anh ta sợ gì chứ? Thật không hiểu nổi. Nhưng tóm lại, từ sau lần đó, chúng tôi đã ngừng hoạt động này.”
Hà Tiểu Tiểu còn muốn nghe tiếp, Khâu Tử Hiên kéo cô nàng, nói: “Được rồi, đây là chuyện riêng của người ta, chúng ta không nên xen vào.”
Ông chủ cười nói: “Nếu như các cô các cậu muốn chụp, tôi vẫn còn máy polaroid ở đây, sẽ chụp tặng lại cho mỗi người.”
Lời này khiến hai cô gái vô cùng vui sướng.
Sau đó là chụp ảnh không ngớt, tựa như lúc này vốn không hề tồn tại điện thoại thông minh.
Mọi người vui vẻ xem ảnh, lại bắt đầu tiếp tục ồn ào, tựa như nói không hết chuyện.
Chấn Văn nhìn Khương Vũ Thần từ đầu đến giờ mình luôn ngó lơ, nhấp một ngụm coca, hỏi: “Không phải các cậu đi Anh rồi sao? Học hành thất bại nên trở về à?”
Khương Vũ Thần sửng sốt, rồi cười trả lời: “Không phải. Lần này trở về là để tổ chức lễ đính hôn của mình với Hiểu Hiểu. Sau đó chúng mình sẽ sang đó, ít nhất một, hai năm sau mới về đây nữa.”
“Ồ, chúc mừng các cậu.”
“Lần này chúng mình không mời hai cậu là vì ba mình không đồng ý. Ba nói đính hôn là việc của hai nhà, chỉ nên mời người thân thích, bạn bè thì mời sau. Cho nên, mình mới mời cậu trước.”
“Lần này cậu có mời những người khác nữa không?”
“Bọn họ ấy hả, không mời. Mình sẽ mời bọn họ sau.”
“Cậu sang bên kia ổn định cuộc sống, tới khi chúng tôi sang đó có thể nhờ các cậu dẫn đường.”
“Được. Ngày nghỉ các cậu có thể sang đó chơi mà. Bất cứ lúc nào chúng mình cũng hoan nghênh các cậu.”
“Bây giờ chưa có hứng, nói sau đi.”
Đề tài này chấm dứt, hai người không nói thêm gì nữa, không khí lại trầm mặc. Dù vậy, đến lúc này, trông Khương Vũ Thần mới thật sự bình tĩnh.
Chẳng mấy chốc đã đến mười giờ, ông chủ đi tới, nói với Khương Vũ Thần: “Cậu bao quán đến mười rưỡi, sau đó tôi phải đón tiếp những người khác.”
Khương Vũ Thần nhìn mấy người còn lại đang bừng bừng khí thế trò chuyện: “Vậy cháu bao luôn cả đêm có được không? Giờ có tán gẫu hai tiếng nữa cũng không đủ.”
Ông chủ khó xử nói: “Tôi có một người bạn thường tới chỗ tôi uống rượu. Thường thì chỉ có một mình cậu ấy, nhiều lắm là hai người, để bọn họ ngồi cùng được không? Tôi sẽ giảm tiền cho cậu.”
Chấn Võ thấy ông chủ khó xử như vậy, nói: “Khương Vũ Thần, một, hai người không sao cả, chúng tôi không cần nơi riêng biệt để trò chuyện. Nhưng ông chủ ơi, chúng cháu nói chuyện hơi ồn, có sao không ạ?”
“Không sao, lần nào tới cậu ta cũng ngồi trong góc, không quấy rầy người khác, cũng không bị người khác quấy rầy.” Nói xong nhìn Khương Vũ Thần, chờ cậu trả lời.
Khương Vũ Thần thì nhìn Chấn Văn. Chấn Văn nhướn mày nói: “Cậu nhìn tôi làm gì, Chấn Võ nói là được, tôi không có ý kiến.”
Lúc này Khương Vũ Thần mới gật đầu: “Được, chỉ cần không ảnh hưởng đến chúng cháu là được.”
“Không đâu, cậu ấy rất yên tĩnh.” Ông chủ luôn miệng nói cảm ơn rồi rời đi. Hạ Vũ Hào vô cùng thích tính cách nghĩa khí này của ông chủ.
Mọi người lại lập tức quên mất có người tới quán.
Lúc con người vui vẻ, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã mấy chục phút nữa trôi qua, sắp đến mười một giờ.
Khâu Tử Hiên phủi tay nói: “Mọi người, hôm nay tới đây thôi, sắp muộn rồi, về nhà muộn người nhà sẽ lo lắng.”
Đám bạn chưa thỏa mãn mà rên rỉ, nhưng không người nào phản đối, giống như lúc còn trong đội bóng, răm rắp nghe lời quản lý.
Mọi người lưu luyến chào nhau, ôm nhau, nói lần sau gặp lại, rồi rời khỏi quán ăn. Chấn Văn, Chấn Võ tiễn bạn học, Khương Vũ Thần thanh toán xong thì đi tới, nói: “Xe của mình đến rồi, để mình đưa các cậu về.”
“Không cần đâu, chúng tôi tự gọi xe.”
“Đừng khách sáo với mình. Đưa các cậu về đến nhà mình mới yên tâm.”
Chấn Văn cau mày nhìn Khương Vũ Thần: “Cậu đừng buồn nôn như vậy được không? Đều là thanh niên rồi, còn lo lắng gì nữa? Bớt nói nhảm lại, mau cút đi!”
“Được rồi, vậy chúng mình về trước đây.” Trước khi rời đi, Khương Vũ Thần nhìn Chấn Văn, Chấn Võ lần nữa, rồi mới kéo tay Trần Hiểu Hiểu đi ra cửa.
Chấn Văn cũng theo Chấn Võ ra cửa. Chấn Võ đã mở ứng dụng, chuẩn bị gọi xe. Chấn Văn ngáp một cái, tựa lên vai Chấn Võ: “Hôm nay thật vui vẻ!”
“Đúng vậy, anh thấy ngoại trừ Trần Gia Quân có chút buồn bực, những người khác đều rất vui vẻ.”
“Đương nhiên rồi. Cậu ta sùng bái Khâu Tử Hiên nhất mà, nhất thời nghĩ không thông cũng dễ hiểu. Nhưng nghĩ lại, hình như không người nào trong đội bóng không sùng bái anh ta.”
“Có chứ, em đó.”
Chấn Văn ôm vai Chấn Võ, đầu tựa lên gò má anh: “Cũng đúng, em chỉ sùng bái anh!”
Một tiếng nói lười biếng đột ngột vang lên sau lưng làm Chấn Võ giật mình đến suýt làm rơi điện thoại: “Này! Sao hai cậu vẫn buồn nôn như vậy?”
o0o Hết chương 89 o0o