Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ thời gian đi học, Chấn Võ đều ở bên Chấn Văn, giống như thời gian ngày ngày bên nhau thời cấp ba. Sau lần cãi vã trước, giữa Chấn Văn và Chấn Võ tựa như có một cảm giác hơi mất tự nhiên. Mặc dù hai người đã nói rõ, cũng hiểu cảm nhận của đối phương, nhưng những lời kia vẫn để lại khúc mắc giữa hai người, chỉ là bọn họ giả bộ không thấy mà thôi.
Chấn Võ cảm nhận được sự tồn tại của khúc mắc này, lại không biết loại bỏ thế nào, chỉ có thể hết lòng săn sóc cho Chấn Văn, giống như trước đây.
Khi Chấn Văn nói muốn tham gia hoạt động của câu lạc bộ lái xe mô tô, phản ứng đầu tiên của anh là không muốn cho cậu đi. Không nói đến tên Lương Tử Hiền thích đụng tay đụng chân với Chấn Văn cũng là một thành viên của câu lạc bộ, chỉ cần nghĩ đến từ giờ về sau, cậu sẽ tham gia các hoạt động của câu lạc bộ, thỉnh thoảng còn ‘lang thang’ bên ngoài mấy ngày, anh đã thấy không thoải mái.
Nhưng lần này Chấn Văn rất nghiêm túc, không giống như là chỉ vì thực hiện lời cam kết với ba, mà như muốn chứng minh gì đó vậy. Chấn Văn cũng không giống như trước đây, kéo anh cùng tham gia, như thật sự muốn học cách độc lập. Nghĩ vậy, Chấn Võ cảm thấy rất sợ hãi.
Từ lúc Chấn Văn rời nhà, anh đã đứng ngồi không yên, không quen với căn nhà trống vắng.
Mấy trang báo cáo viết ra tựa như cũng dựa vào tiềm thức của não bộ, viết được một đoạn lại cầm điện thoại nhìn chằm chằm hơn mười phút, rồi mới đặt xuống, tiếp tục viết, ánh mắt không ngừng đảo qua điện thoại.
Thấy Chấn Văn gửi tin nhắn lại lập tức thu hồi, anh càng thấp thỏm. Chờ một lát, tin nhắn mới gửi đến lại không giống tin nhắn cũ. Anh do dự hồi lâu mới quyết định gọi điện thoại cho cậu.
Bên kia điện thoại truyền tới tiếng la hét của đám con trai cùng tiếng nhạc mờ ám, Chấn Võ phải gắng hết sức mới giữ cho giọng nói của mình được bình tĩnh, nhưng trong lòng đã cuống lên rồi. Tưởng tượng ra cảnh Chấn Văn như một con cừu non ở giữa bầy sói.
Cúp điện thoại, anh không kịp nghĩ ngợi vội gọi điện thoại cho Điền Duy Thành.
*
Từ trường học của Chấn Văn về nhà chỉ mất hơn mười phút lái xe, Điền Duy Thành lái xe rất vững vàng. Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nhỏ. Trong xe, tiếng hai người ôm hôn, tiếng thở dồn dập khiến người ta nghe thấy mà đỏ mặt.
Đến khi xe dừng lại, hai người mới miễn cưỡng tách ra. Mắt vẫn mê đắm nhìn đối phương, tựa như không muốn dừng lại.
Mở cửa xe, tạm biệt Điền Duy Thành, hai người vội vã chạy lên tầng sáu, không nghe lọt tai Điền Duy Thành ở phía sau nói gì đó.
Bàn tay mở cửa của Chấn Võ run rẩy, không biết là vì chạy nhanh lên lầu, hay là bởi vình tình cảm mãnh liệt dâng trào khiến toàn thân anh không theo điều khiển, anh cũng không biết nữa.
Kéo Chấn Văn vào nhà, Chấn Võ đóng cửa lại, ôm lấy mặt Chấn Văn, ngậm lấy môi cậu.
Chấn Võ đứng thẳng người, nhìn gò má Chấn Văn vì cảm xúc mãnh liệt mà đỏ ửng, đôi mắt đen láy mơ màng nhìn anh, cười ngây ngốc. Chấn Võ hơi gập người, chặn ngang mông Chấn Văn, để Chấn Văn nằm dưới người mình, tựa như mỗi lần Chấn Văn nhảy lên giường anh mỗi lúc thức dậy lúc nhỏ. Nhưng trong ngực bây giờ đã không có là thiếu niên mới lớn năm đó nữa, mà là người khiến anh yêu đến phát điên.
Chấn Văn ôm chặt cổ Chấn Võ, mặc anh ôm mình, đến khi lưng dán lên giường, hơi lạnh của ga giường tiếp xúc với tấm lưng trần của mình, cậu nhìn đôi mắt rực lửa của Chấn Võ, khàn giọng nói: “Chấn Võ, hôm nay chúng ta làm chuyện nên làm đi.”
“Em chắc chứ?”
“Vâng.”
*
Hôm sau là thứ bảy. Sau một đêm mưa lớn gột rửa, không khí lành lạnh, làm tán đi hơi nóng bức bối giữa ngày hè.
Trời vẫn còn hơi âm u, cộng thêm rèm cửa sổ kéo kín, phòng ngủ vẫn tối như ban đêm.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, không nghĩ ngợi gì cả, chỉ mong cứ mãi thế này đến ngày tận thế.
Tựa như biết suy nghĩ này của họ thật viển vông, bên ngoài chợt truyền vào tiếng gõ cửa.
Lúc mới đầu hai người còn tưởng là tiếng gõ cửa của nhà hàng xóm vọng sang, vì bọn họ không mời ai tới đây, bạn bè cũng không bất lịch sự đến mức sáng sớm thứ bảy đã tới làm phiền giấc ngủ của người khác.
Nhưng tiếng đập cửa vẫn vang lên không dứt, hình như còn có tiếng người gọi.
Chấn Võ giật mình: “Hình như là tiếng của ba?”
Chấn Văn mắt nhắm mắt mở nhìn Chấn Võ: “Sao có
thể? Sao ba lại đến đây?”
Hai người nghiêng tai nghe ngóng, lần này xác định chắc chắn đúng là giọng của Vương Tuần Dương.
Hai người bật dậy, Chấn Võ lấy quần áo trong tủ ném cho Chấn Văn, lại lấy quần áo của mình, cuống quít mặc vào, mắt quét một lượt xem trong phòng có gì không nên xuất hiện, ném hết vào tủ đầu giường.
Thấy Chấn Văn sắp mặc quần áo xong xuôi, Chấn Võ mới rời phòng ngủ, trước lúc mở cửa còn nhìn quanh phòng khách.
Chấn Võ mở cửa, quả nhiên Vương Tuần Dương đang đứng ngoài cửa, bên cạnh là một chiếc xe mô tô mới tinh.
“Ba! Sao ba lại đến đây thế ạ?”
Vương Tuần Dương nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Chấn Võ, quan sát một hồi, rồi mới nói: “Đến đưa xe cho các con. Hơn nữa từ lúc các con dọn ra ngoài, ba chưa đến lần nào. Chấn Văn đâu? Vẫn chưa dậy à?”
Đúng lúc Chấn Văn từ trong phòng ngủ đi ra, vì vội vàng mà suýt nữa văng cả dép: “Con đây ạ.”
Vương Tuần Dương vào nhà, Chấn Võ dắt xe vào, lại thấy Điền Duy Thành đang dắt một chiếc xe khác tới, cất vào trong nhà, gật đầu với Chấn Võ, rồi đóng cửa lại.
Chấn Văn nhìn hai chiếc xe mô tô đặt song song trước cửa ra vào, lại nhìn Vương Tuần Dương đang quan sát phòng ốc: “Ba, ba không nhầm đấy chứ? Sao ba phải đích thân mang xe đến? Bảo bọn họ giao tới là được mà.”
Vương Tuần Dương nhìn Chấn Văn, hơi híp mắt: “Sao? Ba mang đến, con có ý kiến?”
“Nào có, con không dám. Ba đích thân mang tới, con cảm động đến rơi nước mắt ấy chứ!”
“Nói thật dễ nghe, làm như ba không hiểu gì về con vậy? Ba phá hỏng chuyện tốt gì của các con hả? Nhìn hai đứa như có tật giật mình.”
“Không có. Ba nghĩ nhiều rồi, ha ha!” Chấn Võ cười xấu hổ.
“Vậy thì là có rồi. Cũng phải, các con đều đã trưởng thành, lại ở cùng với nhau, thích làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến việc học là được.”
Hai người lén liếc nhau, cúi đầu cười trộm.
Vương Tuần Dương mặc kệ hai người, ngồi xuống ghế sofa, ra dấu cho Điền Duy Thành cũng ngồi xuống. Chấn Văn, Chấn Võ lần lượt ngồi xuống. Vương Tuần Dương nói: “Nghe Duy Thành nói các con rất nghiêm túc học lái xe mô tô, còn tham gia hoạt động của câu lạc bộ, cho nên ba mua cho các con hai chiếc xe. Đặc biệt là con đấy, Chấn Võ, học tập quan trọng, nhưng cũng phải kết hợp với hoạt động và vui chơi. Lái mô tô rất được. Năm xưa ba các con là tay đua siêu cấp của Đài Loan đấy.”
“Có thật không ạ?” Chấn Văn nhìn thân hình đã bắt đầu phát tướng của Vương Tuần Dương, thật khó tưởng tượng ra dáng vẻ ba mình mặc quần áo bó sát.
“Con đang xem thường ba đấy hử? Ba đã lái mô tô chạy khắp Đài Loan. Lúc ấy thật sự có cảm giác sẽ chu du cả thế giới.”
“Năm đó nhất định là ba rất ngầu!” Chấn Võ chân thành nói, Vương Tuần là người muốn làm gì sẽ làm rất tốt.
“Đương nhiên!” Vương Tuần Dương đang định nói tiếp, nhưng miệng mở ra lại đóng lại, nhìn Chấn Võ, hỏi: “Sáng nay các con ăn gì? Ba còn chưa ăn sáng.”
“Dạ? Ba muốn ăn gì ạ? Con lập tức đi làm.”
“Nấu mì đi, cay một chút.”
“Vâng.”
Chấn Võ vội vào bếp. Chấn Văn cũng muốn đi theo, lại bị Vương Tuần Dương gọi lại: “Con ngồi xuống, ba có chuyện muốn nói.”
Chấn Văn ngồi xuống, nhìn Chấn Võ trong bếp, lại nhìn Vương Tuần Dương trong lòng bồn chồn, ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Vương Tuần Dương, chờ ông mở miệng.