Nó mở mắt, cả người lả đi không chút sức lực, đầu óc thì vẫn mơ màng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hàn Mai nhìn một vòng mới thấy đây là không gian lạ lẫm, chẳng khác gì cái nhà kho cũ nát cả.
Tại sao nó lại ở đây?
Vừa muốn động đậy liền nhận ra cả người bị trói tay trói chân chặt cứng, lúc này nó mới phát hiện có gì đó sai sai.
Bị bắt cóc ư? Không đúng! Không cần biết bị gì, trước mắt thoát khỏi đây rồi tính.
Hàn Mai cố gắng đứng dậy quan sát không gian này, nhưng lối ra vào duy nhất chỉ là cánh cửa trước mắt mà thôi.
Nó cố gắng nhảy tới bên cửa nhưng còn chưa chạm vào tay nắm thì cửa bị đối phương mở ra, nó ngã ngửa ra sau theo quán tính.
Người bước vào là hai tên đàn ông cao lớn, lạ hoắc, bọn họ tóm lấy nó muốn nhét vào bao tải lớn nhưng Hàn Mai giằng co kịch liệt, thậm chí còn muốn dùng tiền mua chuộc: "Kẻ đó thuê hai người bao nhiêu? Tôi thuê gấp đôi!"
"..."
"Gấp tư!"
"..."
Bọn họ có chút chần chừ, Hàn Mai chớp lấy cơ hội: "Gấp sáu! Gấp sáu! Nhà tôi giàu lắm, không thiếu tiền đâu!"
Tiền bạc là phù du, mạng sống mới quan trọng! Nó đâu thể cứ vậy bị người ta mang đi dễ dàng như thế được.
"Ôi chao! Thế hóa ra Hàn Mai là tiểu thư nhà giàu nhưng đam mê giả làm người bình dân hả?" Một giọng nói ngọt ngào, thánh thót vang lên, chủ nhân không ai xa lạ chính là Vũ Linh Sa.
Cô mặc chiếc váy trắng tinh khôi, sạch sẽ đứng một bên như thiên sứ cao ngạo đang dõi mắt nhìn nhân gian khốn khổ.
Nhưng đó thật sự là thiên sứ sao?
Không! Cô ta là một con quỷ.
Chí ít trong thời điểm hiện tại, ánh mắt ác hiểm cũng điệu cười nham nhở kia khiến Vũ Linh Sa chẳng còn nét thanh thuần, trong sáng như thường ngày nữa.
Không cần nhiều lời Hàn Mai lập tức hiểu ra người bày ra trò này chính là Linh Sa.
Nó cười khẩy: "Tôi cứ tưởng cô là người nhẫn nại lắm chứ, hóa ra cũng chỉ được có thế thôi à?"
"Nếu không phải tại cô đột ngột xuất hiện thì Lục Nam Phong sẽ không đối xử với tôi như vậy." Ngay lúc cô tưởng Lục Nam Phong đã thật lòng thích mình thì hắn lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Còn dám nói dối cô là thích công chúa nữa chứ, muốn bảo vệ Hàn Mai đến thế sao?
"Vũ Linh Sa, IQ của cô không phải thấp bình thường đâu.
Nếu Lục Nam Phong thích cô, sao phải đợi tới bây giờ mới thích chứ?"
"Im miệng!"
"Tức là Lục Nam Phong hoàn toàn không có cảm giác gì với cô cả.
Hơn nữa, anh ta có hôn thê rồi.
Cô tính làm người thứ ba hả?"
Vũ Linh Sa cười, nụ cười có chút điên dại trông rất đáng sợ.
Cô ta cầm đến trước mặt Hàn Mai một sợi dây chuyền, giọng nói cũng sặc mùi thách thức: "Công chúa, chắc cô nhận ra sợi dây chuyền này chứ?"
Hàn Mai kinh ngạc, tròn mắt nhìn dây chuyền mình làm rơi thế mà lại chạy đến chỗ của Linh Sa.
Khoan đã, khi nãy cô ta nói cái gì.
Công chúa? Cô ta gọi nó là "công chúa" ư? "
" Cô..
"
Lần này tới lượt Hàn Mai không nói nên lời.
Nó không hiểu tại sao bản thân đã cẩn thận đến thế mà vẫn bại lộ.
Rốt cuộc là từ khi nào Vũ Linh Sa đã phát hiện ra.
" Tôi cũng không dám tin công chúa cao quý Nadalia lại giả dạng học sinh nghèo, đến để xem đám quý tộc vớ vẩn chúng tôi pha trò.
Thế nào? Chắc đêm nào cô cũng cười thầm trong bụng nhỉ? "
" Tôi không dư hơi mà nghĩ mấy chuyện đó.
Tôi chỉ cảm thấy các người tuy giàu nhưng không có cốt cách, không có phẩm chất, chỉ thích làm mấy chuyện hèn hạ hại người, đợi người ta ngã xuống thì giẫm lên.
Vũ Linh Sa, dù tôi không phải là công chúa, cô tự hỏi bản thân mình xem có phương diện nào cô nổi bật hơn tôi hay không? "
" Các người đứng đó làm gì? Không nghe con khốn đó lải nhải nhiều vậy sao? Bịt miệng nó lại! "Vũ Linh Sa sửng cồ lên ra lệnh.
Bọn họ nhận tiền làm việc, cũng