"Công chúa? Người định làm gì?"
Quản gia nhìn bộ đồ người hầu trên người của nó mà nhất thời hoang mang.
Nadalia chỉ hờ hững buông ra đúng một chữ: "Cosplay."
Vị quản gia ngây người, câu trả lời như thế ai mà chấp nhận được chứ? Không lẽ công chúa lại muốn bỏ trốn thêm lần nữa? Nó chỉ mới trốn đi có một lần mà cả hoàng cung đã loạn hết cả lên rồi, giờ mà trốn nữa thì coi như cái chức quản gia lâu năm của ông sẽ đi tong.
Nghĩ đoạn, ông nhấn bộ đàm gọi điện thông báo.
Bằng kinh nghiệm bỏ trốn của mình, Nadalia nhanh chóng tìm đến phòng giam nhưng An Nhu đã được đưa đi từ lâu rồi.
Nó đánh bạo hỏi quản ngục: "Cho hỏi, cô gái người hầu thân cận của công chúa đâu rồi?"
"Cô ấy bị một phạm nhân siết cổ đến tắt thở, xác đã đưa vào trạm xá hoàng gia rồi."
"Cái gì? Tắt thở?" Nadalia còn tưởng mình nghe nhầm.
Mà giây phút này, nó cũng mong mình thật sự nghe sai.
An Nhu chết rồi ư?
Quản ngục thở dài, chỉ về phía phòng giam trống rỗng mà cảm thán: "Đó, cổ bị giết chết ở phòng đó mà cả tiếng sau mới hay.
Mang tiếng thân cận của công chúa mà lúc cổ chết công chúa cũng không thèm ngó ngàng, còn chẳng hạ chỉ thị gặp mặt lần cuối.
Cứ thế mà đưa cô ta vào trạm xá chuẩn bị cho về quê luôn."
Nó thấy miệng lưỡi khô khốc, đắng chát, lòng đau đến tái tê nhưng lại cố kìm nén hỏi thăm: "Hoàng hậu không ra chỉ thị sao?"
"Có.
Ra chỉ thị đưa xác cô ta về quê thôi.
Thật là lạnh lùng! Nói thật với cô tôi cũng chỉ làm việc ở đây thêm ba bốn năm nữa thôi, chứ ở đây ai cũng lạnh nhạt, sống như cái máy thế này tôi chán lắm rồi!"
Nadalia chưa kịp nói thêm thì phía ngoài dồn dập tiếng bước chân, chỉ kịp ngoảnh đầu lại đã thấy vệ sĩ hoàng gia xuất hiện, cung kính cúi chào: "Công chúa."
Vị quản ngục mới nãy còn lắc đầu than vãn, chê chỗ này, phê bình chỗ kia hiện tại há mồm, lưỡi rút lại nói không ra chữ.
Hắn cứ tưởng cô gái này là người hầu thôi, sao tự nhiên lại thành công chúa chứ?
"An Nhu ở đâu?"
Nadalia tiến lên, đối mặt với tay lính trưởng.
Tay này là thân tín của hoàng gia, chuyện của An Nhu chắc hẳn hắn đã được Hoàng hậu phân phó rồi.
Nhưng hắn không trả lời câu hỏi của nó mà lạnh nhạt lên tiếng:
"Công chúa, chỗ ngục giam dơ bẩn không nên lui tới."
"Ta hỏi ông An Nhu ở đâu? Người hầu của ta đang ở đâu?"
"Chuyện của cô ấy chúng tôi đã lo ổn thỏa rồi, công chúa không cần bận tâm."
"Không cần bận tâm là sao? Các người không hỏi quá ý kiến của ta sao?"
"Đưa công chúa quay về."
Không thèm đôi co thêm, hắn lập tức hạ lệnh mang công chúa quay lại.
Nadalia gần như chết điếng, trải qua chuyện của An Nhu nó mới bàng hoàng nhận ra bản thân từ trước đến giờ chưa có quyền quyết định bất cứ điều gì.
Là công chúa thì sao? Ngoài cái danh xưng đẹp đẽ đó, ngoài tài sản kếch sù này thì nó cũng chỉ là một con rối của hoàng gia mà thôi.
Nadalia vẫn phải ngoan ngoãn quay trở về.
* * *
Linh Sa tuyệt thực, cô có chết cũng không chịu nhục đi xây cầu xây đường.
Công việc nhơ nhuốc này cô thà chết cũng không muốn đụng vào.
Nhưng mấy gã quản tù nhân ở đây không hiền lành, tử tế, bởi họ biết những ai bị đày đến đây chính là "đi dễ khó về" nên không cần phải khách sáo với chúng nó.
Những lời chửi rủa, những trận đòn roi xuất hiện như cơm bữa.
Một cô tiểu thư ngọc ngà như Vũ Linh Sa sợ đến tái mặt khi thấy bối cảnh sống ở đây.
Vậy nên cô quyết định nhịn đói cho đến chết thì thôi.
Gã đàn