“Văn tổng, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi!”
Văn Mộc Cảnh bị cô ả gào thét đến đau đầu, không khỏi bước chân nhanh hơn.
Điền Tử thấy cầu xin không có kết quả, dứt khoát nói hết: “Tôi tố giác sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của Đường Oanh, cô ta không tuân thủ hiệp ước của công ty, ở chung với người yêu, tôi đều chụp được rồi!”
“!”
Văn Mộc Cảnh đặt tay lên cửa xe, nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên giảm mạnh, anh nhìn về phía sau.
Trình Lê ngầm hiểu ý, thu tay lại.
Điền Tử thấy anh ta thật sự không ngăn cản, lập tức lấy ra di động từ trong túi xách, “Văn tổng, ngài xem, đây là ngày hôm qua tôi chụp được, bọn họ ở tại tiểu khu Bạc Hối.”
Cô ả đưa điện thoại qua, nhanh chóng lướt mấy tấm ảnh bên trong.
Văn Mộc Cảnh nhìn thoáng qua, đúng là Đường Oanh.
Bên trong tất cả đều là hình ảnh cô cùng Quý Ngôn Từ xách túi mua hàng của siêu thị tiến vào tiểu khu.
Trong tấm ảnh, cô gái ngoái đầu lại nhìn chàng trai, mi mắt cong cong, quả thực có vài phần ý cảnh nhân gian.
Không biết như thế nào, từng cái nhíu mày, nụ cười của cô đều làm người cảm thấy chướng mắt.
Anh cắn răng, quai hàm siết chặt.
Xem ra cô cũng cười vui vẻ, trước mặt anh chẳng qua chỉ bày ra một dáng vẻ lãnh đạm.
Thấy anh ta thì vui vẻ như vậy sao?
Văn Mộc Cảnh đè nén tối tăm trong lòng, ra hiệu cho Trình Lê.
Đóng cửa “phanh” một tiếng, xe hơi màu đen nghênh ngang mà đi.
“Này! Trình Lê, anh làm gì, mau trả điện thoại cho tôi!.” Điền Tử không kịp phản ứng, di động đã bị người đàn ông rút ra.
Đến lúc cướp lại được, điện thoại đã bị cách thức hóa, chỉ còn lại màn hình đen sì.
“Điền tiểu thư, quyết định của Văn tổng chưa bao giờ thay đổi, cô vẫn nên sớm trở về.” Trình Lê bổ sung: “Ngày mai công ty sẽ bồi thường cho cô một cái điện thoại mới.”
“A ——”
Điền Tử nhìn bóng lưng Trình Lê, túm tóc, gào thét như kẻ điên.
—
Ra khỏi bãi đỗ xe, Lý Quốc Bình giảm bớt tốc độ xe, cẩn thận nhìn lên kính chiếu hậu.
“ Chú Lý.” Văn Mộc Cảnh lạnh mặt, “Trở về nhà cũ.”
Lý Quốc Bình xem thời gian, đã gần 6 giờ, nhưng lại không dám chọc giận anh, sợ hãi rụt rè nói: “Văn tiên sinh, Đường tiểu thư cô ấy còn ở......”
“Tôi nói, về nhà cũ.”
“......Vâng.”
Chiếc xe ra khỏi đoạn đường dốc, Lý Quốc Bình quay đầu lại và thay đổi điểm đến.
Bầu không khí trong xe trầm mặc, tiếng nhạc chuông không đúng lúc vang lên, phá vỡ yên tĩnh.
Văn Mộc Cảnh thậm chí không thèm nhìn trực tiếp tắt tiếng, không bao lâu sau điện thoại Lý Quốc Bình vang lên.
Vẫn là Đường Oanh.
“Cúp máy, tắt tiếng.” Anh nhéo mi tâm*, có chút cáu giận.
*Mi tâm: Điểm giữa 2 đầu lông mày.
Lý Quốc Bình do dự, khẽ cắn môi nhưng vẫn ấn tắt máy.
Không bao lâu, bầu trời vốn dĩ còn hơi sáng đột nhiên bị mây đen dày đặc bao phủ, trên không trung những luồng gió nóng xuyên thẳng qua tầng mây đen.
Trong chốc lát, những hạt mưa lớn rơi xuống mặt đất, không kịp phòng bị.
Đường Oanh gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, Văn Mộc Cảnh không trả lời, ngay cả điện thoại chú Lý cũng không thông, cô không biết bọn họ có đến hay không.
Dưới gốc cây đã hoàn toàn không tránh mưa được, cùng với tiếng sét đánh, nơi này cũng không phải chỗ an toàn để tránh mưa.
Trên đường phố trống vắng đến độ một cái mái hiên cũng không có, nếu vào bốt bảo vệ thì sẽ không dừng xe được.
Cho nên cô chỉ có thể đứng ở ven đường chờ đợi.
Trời mưa to, cùng với hướng gió, trên người Đường Oanh nhanh chóng ướt đẫm.
Sau một thời gian dài, nghĩa trang vốn là nơi hẻo lánh, vậy nên không một chiếc xe nào đi qua.
Cô đã phải hứng chịu cơn mưa lớn cả tiếng đồng hồ, mới nhìn thấy chiếc taxi duy nhất.
Cô đã sớm bị nước mưa hắt đến ướt đẫm, hơn nữa cửa sổ trong xe hơi hé ra cho thoáng khí, hiện tại chỉ cần một chút gió cả người liền có cảm giác lạnh đến tê cứng.
Cô khống chế bàn tay đang run rẩy, liên hệ Trình Lê, kết quả Trình Lê cũng không biết Văn Mộc Cảnh rốt cuộc đi nơi nào.
Cô hoàn toàn mất liên hệ.
Cảm xúc nôn nóng, bất lực ập đến, anh rốt cuộc đi đâu vậy?
Về đến nhà, không khí oi bức và quần áo ướt sũng làm cô cảm thấy nhớp nháp khó chịu, vội vàng tắm nước nóng, thay đồ sạch sẽ mới thấy dễ chịu.
Buổi tối, cô vẫn không liên lạc được với Văn Mộc Cảnh nên cũng không có tâm trạng ăn cơm, chỉ tùy ý trộn chút bột yến mạch rồi nằm trên giường.
Bên ngoài mưa xối xả, tiếng mưa rơi lộp bộp cùng tiếng sét đánh, như ông trời rống giận.
Trong nhà không có ai, biệt thự chỉ có ngọn đèn nhỏ trên đầu giường cô đang sáng, căn phòng trống trải vô hồn.
Đột nhiên, điện thoại vang lên——
【Phiêu Phiêu: Đường Đường, nhớ ngày mai có lời mời của nhãn hiệu nhé, buổi chiều 3 giờ, đừng quên.
】
【Ok.】
Đường Oanh tưởng là tin nhắn của Văn Mộc Cảnh, kích động đứng dậy rồi lại thất vọng nằm xuống.
Cô chăm chú lướt điện thoại, cố gắng che giấu nội tâm nôn nóng bất an, cho đến khi nhìn thấy những bức ảnh chụp ở sân bay của Phó Nguyệt.
Cô tò mò vào Weibo cô ta.
Mới nhất là bài đăng hai giờ trước, là bức ảnh selfie của cô ta chụp cùng bữa tối, giống như một buổi tụ họp.
Dòng trạng thái: Hương vị quê nhà.
Hình như vừa kết thúc công tác ở nơi khác trở về.
Nhưng thời điểm khi cô click mở ảnh chụp, toàn thân máu như đông lại, trái tim như có cảm giác ngừng đập khiến cô đau nhói.
Trong ảnh, tay áo một người đàn ông lộ ra ở góc bàn tròn.
Cái khuy măng sét phía là thâm lam sao trời*, là hàng định chế, nhìn bên ngoài sẽ càng đẹp mắt hơn.
* Thâm lam sao trời: Bầu trời tràn ngập những ngôi sao màu xanh lam
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, sau nhiều lần xác nhận chiếc khuy măng sét này giống hệt chiếc mà cô tặng cho Văn Mộc Cảnh vào sinh nhật năm trước, trái tim chợt lạnh đi.
Thì ra anh đi gặp Phó Nguyệt......
Đột nhiên, trong phòng lóe lên tia chớp xanh tím, tiếng sấm kéo dài giằng co gần bảy tám giây.
Những đốt ngón tay của Đường Oanh nắm chặt di động dần trở nên trắng bệch, nhưng cô không hề chú ý.
Tiếp tục xem, góc tay áo trong ảnh kia mới chỉ xuất hiện một lần.
Cô không dám nhìn lần nữa, lập tức ném điện thoại đi như gặp củ khoai lang nóng bỏng tay.
Thời gian còn sớm nhưng Đường Oanh lại tắt đèn cuộn mình vào trong chăn, liều mạng đưa bản thân vào giấc ngủ.
Có lẽ… Như vậy thì sẽ không suy nghĩ miên man.
Đồng hồ ở đầu giường kêu “Tích tắc”, nhưng trong vài phút ấy, trong chăn truyền ra tiếng khóc nức nở.
Cô thật sự không thể khống chế những suy nghĩ rối loạn của mình, ủy khuất cả đêm trong giây phút này bỗng nhiên bùng phát.
Thì ra là anh ở bên Phó Nguyệt nên không nghe điện thoại.
Nhưng ban ngày anh rõ ràng nói muốn tới đón cô về nhà, sao lại có thể lật lọng.
Điện thoại không nghe, nhắn tin không trả lời, thậm chí một câu báo trước cũng không có, cứ thế bỏ mặc cô trong mưa không quan tâm.
Phó Nguyệt vừa kết thúc công tác trở về, anh vội vã chạy tới ăn cơm với cô ta, rốt cuộc là có bao nhiêu vô tâm với cô?
Cô không tin anh không nhìn thấy thông báo, chỉ đơn giản là anh không muốn trả lời thôi.
Nước mắt từ khóe mắt rơi vào mắt còn lại, rồi chảy vào tóc mai.
Bả vai Đường Oanh run rẩy, tầm mắt mơ hồ, trong lòng đau nhói.
Cô thư thuyết phục chính