Văn Mộc Cảnh nhìn vết đỏ trên mặt cô, dùng ngón tay sờ lên, "Được rồi, lần sau tôi sẽ đón em ở bất cứ nơi nào em muốn.
Đừng lấy việc dọn ra ngoài hù dọa."
Anh vẫn cho rằng là do cô tức giận.
Đường Oanh nghĩ vậy, nghĩ đến đây, tránh sự đụng chạm của anh và nói lại: “Chúng ta kết thúc đi.”
Trước kia cô thật hèn mọn, bây giờ cô cảm thấy bản thân thật buồn cười, quan hệ giữa bọn họ, không xứng để nói hai từ “chia tay”.
Văn Mộc Cảnh ánh mắt u ám, kiềm chế tâm trạng tức giận, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết rời đi thật lâu, “Lúc trước em quỳ xin tôi giúp đỡ, lúc muốn ở bên cạnh tôi sao không muốn rời đi, bây giờ dùng thủ đoạn là muốn đạt được mục đích gì?.”
Đường Oanh sửng sốt, lời nói của anh như cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Cẩn thận bảy năm thích, trong miện anh lại thành tính toán trăm phương nghìn kế, quá khứ trước đây đều trở thành hư vô.
Cô tức giận lên tiếng: "Đúng vậy, ở bên cạnh anh, cùng anh yêu đương, tất cả đều là bởi vì tôi thích anh, bây giờ tôi chẳng có mục đích gì, chỉ là không thích anh nữa, tôi muốn rời đi!"
“——”
Đây là lần đầu tiên cô cuồng loạn.
Cô thực sự rất mệt mỏi và không muốn kiên trì nữa.
Thời gian như ngừng trôi.
Khuôn mặt của Văn Mộc Cảnh trở nên đáng sợ sau khi nghe những lời cô nói, như thể cô sắp xé nát cô ra.
Giọng anh lãnh đạm: “Được thôi, tôi xem em tính rời đi như nào.”
Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi phòng.
“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đập mạnh vào tường.
Đường Oanh thất thần ngồi trên giường, một giọt nước mắt chảy xuống từ mắt trái.
Anh chưa bao giờ thích cô, tại sao phải giữ cô bên mình? Cô không thể hiểu suy nghĩ của anh, có lẽ do tính chiếm hữu của anh nổi lên, hoặc có lẽ là tính cách hiếu thắng của anh.
Dù sao, cô cũng sẽ không tiếp tục lừa dối bản thân.
Thật lâu sau, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Dì Lưu lại nấu một phần hoành thánh khác bưng lên, còn bị Văn Mộc Cảnh yêu cầu phải nhìn thấy cô ăn xong, nếu không Lưu Phương Linh không được phép rời đi.
Dưới áp lực, Đường Oanh miễn cưỡng ăn xong, không biết từ khi nào nước mắt đã rơi xuống bát.
Căn biệt thự trở nên yên lặng, dù có một tiếng động nào cũng có thể nghe rõ ràng.
Cô vùi mình vào trong chăn, đôi mắt trừng to, không hề buồn ngủ.
……
Dường như thật lâu sau, cô mở điện thoại lên, thời gian hiển thị vừa vặn đúng mười hai giờ.
Đường Oanh chợp mắt một lúc, thật sự không nhịn được, rón rén xuống giường đi đến cửa xem xét.
Ngay sau đó, cô lấy vali từ trong tủ quần áo, xếp mấy bộ quần áo cần thiết, thẻ ngân hàng và điện thoại, ngoài ra không lấy bất cứ thứ gì mà Văn Mộc Cảnh đưa cho.
Rất nhanh, Đường Oanh đã thu dọn đồ đạc xong, không chút lưu luyến, xách vali đi xuống tầng.
Rốt cuộc, cô không chắc liệu anh có còn ở nhà hay không.
Ban đêm, không nhìn rõ lối đi nhỏ đen sì, cô dựa vào trí nhớ mà đi, khi chuẩn bị đi ngang qua phòng khách để ra cửa.
Đèn bàn phía sau sô pha sáng lên.
“Sớm hơn so với tôi nghĩ, đã gấp không chờ nổi rồi?”
Sườn mặt Văn Mộc Cảnh ẩn trong nơi tối tăm, nhìn không rõ biểu cảm.
Anh ngồi ở trên sô pha nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái, chỉ hận không thể hiểu rõ.
Âm thanh đột ngột cùng ánh đèn khiến Đường Oanh hoảng sợ, bàn tay căng thẳng cầm chặt vali.
Không nghĩ ngợi thêm, cô lập tức bước nhanh đến cửa nhà
Cô vặn tay cầm, bị khóa.
Không cam lòng vặn vài lần, lại không có chìa khóa cho nên không có cách nào mở được cửa.
Văn Mộc Cảnh nhìn cô không cam lòng từ bỏ, u ám từ trong xương cuồn cuộn thành sóng to gió lớn.
Anh lao tới, nắm chắc cổ tay gầy guộc của cô rồi kéo lại.
“A ——”
Đường Oanh ném vali xuống, đau đến hít hà, “Anh buông tôi ra, tôi không trở về!”
Mặc cho cô kéo như thế nào, người đàn ông một tay dùng sức kéo cô lên tầng.
Cuối cùng, cô lại về phòng ngủ.
Sau đó bị Văn Mộc Cảnh mạnh mẽ ném lên giường, anh hung hăng hỏi: “Muốn rời đi nhanh như vậy, chờ không nổi muốn thấy ai? Quý Ngôn Tu sao? Hả?”
Đường Oanh ngã nhào lên giường, căn phòng tối đen không chút ánh sáng, cô xoay người nắm lấy cổ tay đau đớn của mình.
Không kịp nói gì.
Văn Mộc Cảnh bật đèn ở đầu giường, kẹp lấy đầu gối cô, khống chế hai tay cô lên phía đỉnh đầu, cúi người.
Đôi mắt nhu tình hằng ngày giờ đây bị lạnh lùng chiếm giữ, xung quanh toát ra khí thế kinh người.
“Nói mau, chỉ muốn gặp Qúy Ngôn Tu à? Các người mới gặp nhau vài lần, nói cách khác là lén lút gặp mặt sau lưng tôi!”
Đường Oanh giãy giụa, chật vật như một con cừu non chờ bị làm thịt, “Văn Mộc Cảnh, anh buông tôi ra, anh làm tôi đau, anh quản được tôi gặp ai chắc!”
Văn Mộc Cảnh thấy cô có chết cũng không nói, vẻ ngoài ôn nhu của anh không thể che đi tính cách thô bạo, “Em tốt nhất ngón ngoãn ở bên tôi, tôi nhìn thấy em lần nữa đi gặp Qúy Ngôn Tu thì em đừng hòng rời khỏi cái nhà này!”
“Đồ điên.” Đường Oanh mắng.
Đôi mắt trong veo của cô gái nhuốm một tầng sương nước, vẻ mặt khóc lóc lại thêm chút đáng thương, lực sáng thương của câu chửi gần như bằng không.
Văn Mộc Cảnh một tay bóp chặt cái eo đang lộn xộn của cô, cố định lại.
Ngay sau đó, thô bạo chặn đôi môi anh đào của cô, bắt đầu giằng co xâm lược.
“Ưm...!Ưm ưm......”
Thân thể Đường Oanh không thể nhúc nhích, đầu lưỡi bị anh cắn và cọ xát, cô không thể tránh được đôi môi, đầu lưỡi linh hoạt, buộc phải chịu đựng nụ hôn này.
Sức lực quá chênh lệch, chỉ một thời gian sau cô liền bỏ mặc chống cự.
Anh thấy cô không hề phản kháng, buông lỏng đôi tay nàng, hành vi thô bạo bừa bãi trở nên nhẹ nhàng, anh ngậm lấy vệt nước ở khóe môi cô, giọng đanh lại: “Đừng nghĩ có thể chạy trốn.”
Mấy ngày nay số lần cô tức giận so với ngày xưa tăng lên rất nhiều lần.
Trước giờ khi hai người có xung đột, cô đều tự mình nuốt xuống, ngoan ngoãn làm anh bớt lo.
Cứ tưởng rằng hai ngày tranh chấp này anh chỉ cần dỗ là được rồi, không ngờ cô muốn rời đi.
Con mèo nuôi nhiều năm rồi, đột nhiên trở nên phản nghịch, ngoài Quý Ngôn Tu, anh không nghĩ được thêm nguyên nhân nào khác.
Nhưng những cảm xúc kỳ lạ vẫn còn đó khiến anh hơi hoảng loạn.
Cổ họng cô gái dưới thân vẫn luôn nghẹn ngào, cánh môi đỏ thắm như máu làm người khác để ý, anh xoa tóc cô rồi đứng dậy, đè lại khác thường ở đáy lòng, giúp cô sửa sang lại quần áo.
Nói như ra lệnh: “Bây giờ lập tức ngủ.”
Nói xong xoay người kéo tấm rèm, cùng lúc đó, Đường Oanh đứng dậy chạy ra cửa.
“!”
Người đàn ông cảnh giác quay đầu lại, nhanh chóng đuổi theo, chặn ngang rồi vác cô lên vai, ném trở lại trên giường.
Anh nhìn Đường Oanh đang nắm chặt tay, trực giác nhạy bén khiến anh bẻ ra từng ngón tay của cô.
Ở giữa lòng bàn tay trắng nõn, có một chiếc chìa khóa.
Văn Mộc Cảnh sờ túi mình, cười nhạo: “Em vẫn chưa từ bỏ ý định à.”
Thấy chìa khóa bị lấy đi, trên mũi Đường Oanh lấm tấm mồ hôi, người đàn ông tràn ngập cảm giác áp bách đứng trước mặt cô.
Cô nhìn thấy động tác cởi thắt lưng của anh, sự sợ hãi quen thuộc tràn đầy trong lòng, chưa kịp cởi giày đã co lại ở trên giường, thân thể run rẩy không ngừng.
Cô sợ hãi lắc đầu, “Không cần, không cần.”
Khuôn mặt Văn Mộc Cảnh âm trầm, lửa giận vất vả mới dập tắt lại lần nữa bị cô khơi ra, bây giờ anh hoàn toàn không màng trạng thái hỗn loạn của Đường