Người nọ cũng không hề tránh né, thoải mái hào phóng nhìn lại, đối diện vài giây, cậu ta nở nụ cười.
“Đã lâu không gặp.”
Bả vai Đường Oanh thả lỏng, cũng đáp lại một câu, “Đã lâu không gặp.”
Cô nhìn thiếu niên trước khi thích để kiểu tóc kì lạ hiện giờ cũng để tóc trở lại bình thường, không còn là thiếu niên ngây ngô khinh cuồng, mọi cử chỉ hành động đều có thêm chút nội liếm ổn trọng.
“Gần đây sao rồi?” Phó Tề Phách vuốt cổ, nhe ra hàm răng trắng bóc.
“Vẫn như cũ, cậu thì sao?” Đường Oanh mỉm cười, “Cậu về thành phố Vân hồi nào vậy?”
“Mới trở về thôi.”
“Du Từ có biết không?”
“Cô ấy...!Biết.”
Phó Tề Phách chua xót cười, đuôi mắt bất chợt hạ xuống.
Đường Oanh nhấp môi hiểu ra, chắc hẳn cậu ta đúng là đợi người, đợi người bạn gái cũ, Lâm Du Từ.
Im lặng lúc lâu, Phó Tề Phách hỏi: "Hiện tại cậu và cậu họ vẫn ở bên nhau à?”
Đường Oanh dừng một chút, “Ừm.”
“Hai ngày trước tôi đến Văn gia, bọn họ......!Có vẻ muốn đính hôn với Phó gia.”
Ngón chân Đường Oanh cuộn tròn lại, hiểu rõ ý tứ của cậu ta, trưng ra một gương mặt tươi cười đến cứng đờ, “Mình biết, nhưng anh ấy nói với mình là sẽ không, sẽ không liên hôn.”
Phó Tề Phách thở dài nhẹ nhõm một cách rõ ràng, “Cậu không nghĩ.....”
“Thôi nói sau.” Đường Oanh đánh gãy lời cậu ta nói, “Chuyện của mình và anh ấy nói sau đi.”
“......!Được rồi.”
Phó Tề Phách đành phải nuốt xuống lời muốn nói.
Làm bạn bè, năm đó cậu ta đã vô số lần khuyên Đường Oanh sớm ngày từ bỏ đoạn tình cảm này, không phải cảm thấy cô vì tiền không từ thủ đoạn, mà là cảm thấy ——
Văn Mộc Cảnh, một người vĩnh viễn đặt lợi ích lên hàng đầu, thương nhân tâm tư thâm trầm sao có thể sẽ quỳ dưới váy một người con gái.
Cho nên ngay từ đầu đây đã kết cục thiêu thân lao đầu vào lửa, cần gì phải bắt đầu đoạn nghiệt duyên này.
Nhưng cậu ta không ngờ đã trôi qua nhiều năm như vậy, cô vẫn kiên trì.
Đường Oanh trốn tránh rõ ràng, cậu ta không phải không nhìn ra, trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau không nói gì.
Bên kia, Lâm Du Từ ở bồn rửa tay thích ý bổ xong trang mới ra tới, không ngờ vừa ra khỏi cửa thì thấy một người đàn ông quen thuộc đứng bên cạnh Đường Oanh, cô ấy không hề nghĩ nhiều, trực tiếp nắm lấy tay Đường Đường chạy về phía cửa.
“Lâm Du Từ!”
Phó Tề Phách tay nhanh mắt lẹ, đuổi theo đến cửa lớn rạp hát, chắn ở trước mặt cô ấy.
Lâm Du Từ bị buộc dừng lại, không quên hỏi: “Đường Đường, tay cậu có đau không?”
Đường Oanh nhìn khuôn mặt Phó Tề Phách tròn một giây đã tràn đầy ủy khuất, thức thời rút tay về, cười gượng lui về sau, “Không đau, các cậu cứ nói chuyện đu.”
Giây tiếp theo, Lâm Du Từ cũng nổi tính tình, “Ai nha, anh không cảm thấy phiền à, mỗi ngày canh trước cửa tòa soạn tôi thì thôi đi, nhưng hôm nay sao còn canh trước cửa WC? Anh là dân thất nghiệp lang thang à!”
“Anh muốn em nghe anh giải thích.”
“Giải thích cái gì mà giải thích, anh nói nhỏ thôi.”
Lâm Du Từ cầu cứu liếc nhìn Đường Oanh, nhưng cô lại vuốt tóc dùng tay chặn gần nửa khuôn mặt, từ tốn đi đến bãi đỗ xe.
Đường Oanh cảm thấy đã gần đến giờ mới đứng lại, ở ven đường tùy ý đi quanh, để không gian cho bọn họ.
Bất tri bất giác, cô thấy hơi nhàm chán, ngồi xổm xuống đếm mấy con kiến trên mặt đất.
Bên ngoài trống vắng, cô không nghe rõ tiếng tranh luận của Lâm Du Từ và Phó Tề Phách tranh luận lắm, nhưng chắc hẳn cũng không vui vẻ gì.
Không lâu sau, điện thoại cô rung lên, một chiếc Maybach màu đen từ từ dừng lại ở ven đường.
Lý Quốc Bình ở phía xa đã thấy Đường Oanh ngồi xổm trên mặt đất, vội vàng xuống xe, “Đường tiểu thư, chắc cô chờ đến sốt ruột rồi, mau lên xe.”
Đường Oanh đứng dậy phủi nếp nhăn trên quần áo, gương mặt nở nụ cười tươi: “Chú Lý, cháu không vội đâu.”
Lý Quốc Bình cung kính mở cửa xe cho cô, cô nhìn vào trong xe, Văn Mộc Cảnh tựa cửa sổ nghỉ ngơi, một tay chống ở trên thành cửa, xương quai hàm góc cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đường Oanh hơi kinh ngạc, vừa rồi cô nhận điện thoại của chú Lý mới biết hôm nay anh xuống máy bay, nhưng mà cô đã dặn chú Lý đưa anh về nhà trước cơ mà, sao bây giờ lại…
Không biết Lâm Du Từ và Phó Tề Phách ngừng cãi nhau từ bao giờ, đi đến chỗ cô.
Phó Tề Phách không tình nguyện chào hỏi: “Chú nhỏ.”
Văn Mộc Cảnh nghiêng đầu nhìn, không nói chuyện.
Đường Oanh cũng quay đầu, thấy Phó Tề Phách ở phía sau, trong mắt chứa đầy tơ máu, mí mắt gục xuống.
Dưới sự ám chỉ điên cuồng của Lâm Du Từ, cô dò hỏi một cách dè dặt: “Chú Lý, cháu và Du Từ đến cùng nhau, có thể đưa cô ấy về trước không?”
“Này......”
Lý Quốc Bình khó xử nhìn vào trong xe.
Không bao lâu, Văn Mộc Cảnh day day Thái Dương, đôi mắt khép lại, âm thanh không nhẹ không nặng.
“Lâm tiểu thư, chắc hẳn chúng ta không tiện đường.”
Lâm Du Từ: “......”
Ánh mắt Phó Tề Phách sáng lên, “Đúng vậy Đường Đường, hai người về trước đi, để tôi đưa Du Từ về là được.”
Lâm Du Từ còn không kịp phản bác đã bị cậu ta lôi đi, âm thanh chửi bới vang từ gần tới xa.
Đường Oanh: “......”
Văn Mộc Cảnh: “Lên xe.”
“——”
Thành phố Vân vào ban đêm rực rỡ lung linh, các tòa nhà san sát gần đây đầy ắp xe cộ, người trẻ tuổi bắt đầu lục tục tan tầm.
Ánh đèn khiến con đường hai bên trở thành đường cong, Đường Oanh nhìn đến mất hồn.
Cô nghĩ, nếu không có biến cố vào bảy năm trước kia, hiện tại cô có giống họ không, sáng đi tối về, có khi phải tăng ca vì cuộc sống…
Một lát sau, cô thu lại ánh mắt.
“Không cần lo lắng an toàn của Lâm Du Từ.” Bàn tay to lớn của Văn Mộc Cảnh nắm lấy tay nhỏ của cô, đột nhiên nói.
“Hả?”
“Thằng nhóc kia không dám.”
Đường Oanh nhìn anh một cái, cười khẽ ra tiếng, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Đúng vậy, Phó Tề Phách không dám, bởi vì cậu ta mới là người bị bắt nạt.
Chiếc xe nhẹ nhàng chạy trên cầu vượt, cô khẽ động bàn tay đang bị nắm, hơi di chuyển, cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, mở xương ngón tay ra một cách thỏa mãn, khiến chúng dính chặt vào nhau.
Ý cười ở khóe môi càng sâu hơn.
Trở về biệt thự, Văn Mộc Cảnh lập tức vào thư phòng, đến khi xác định xong bản kế hoạch cuối cùng, đã rạng sáng.
Anh cởi cà vạt đồng hồ, vào phòng ngủ không nhìn thấy người, mới xuống tầng.
Ở chính giữa phòng khách, cô gái đã sớm rửa mặt xong ôm gối tựa cuộn tròn ở trên sô pha, váy ngủ cotton sắp hất lên trên.
Anh chỉnh độ ấm điều hòa cao lên, thuận tay lấy thảm lông bên cạnh đắp cho cô
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên.
Nhìn thoáng qua, là Trình Lê.
Chấp nhận cuộc gọi đồng thời anh đi về phía cửa sổ sát đất nhìn ra xa, giảm bớt mệt nhọc.
Trình Lê báo cáo chút công tác đơn giản với anh, trước khi ngắt điện thoại hỏi: “Bên phía 《 Nhật ký lữ hành 》đã cắt ghép một đoạn video thô sơ giản lược, ngài có muốn xem một chút không?”
“Không cần, giống như cũ, chiếu bản video cuối cùng.”
“Nhưng hầu hết hình ảnh lần này của Đường tiểu thư đều là hình tượng, rất khó cắt bỏ.”
“Cậu nên đi hỏi tổ biên tập chứ không phải tôi.”
“......!Vâng.”
Văn Mộc Cảnh tắt điện thoại, ôm cả Đường Oanh và thảm lông trở về phòng.
Trong lòng ngực, cô ưm hai tiếng rất